Tôi lo sợ khi đứng trước hình bóng của ngày đó, sợ rằng tôi sẽ không kiềm chế được mà bật khóc to lên. Bởi giờ đây không còn ai bên tôi, anh không còn là người an ủi tôi, không còn là người ôm tôi vào lòng khi tôi cần. Tôi nghĩ rằng tôi đã ổn khi rời bỏ quá khứ nhưng lại phải nhận ra rằng tôi đã tự lừa dối bản thân.
Giấc mơ luôn là điều kì lạ. Nó không có thực, càng không thể hiện thực, nhưng những gì nó phản ánh đôi khi lại vô cùng thực tế... có lẽ bởi vì đó là quá khứ. Khi con người quá nhớ về một điều gì đó, tư duy quá nhiều về một vấn đề gì đó thì có khả năng cao điều đó sẽ xuất hiện trong giấc mơ. Tôi từng nghĩ rằng đó chỉ là những lời nói nhảm nhí trên môi vì giấc mơ sẽ sớm tan biến, mơ gì, gặp ai, thấy ai rồi cũng không thể nhớ được. Nhưng có lẽ tôi đã lầm.
'Đêm qua anh đã mơ thấy em đấy.'
Ngày đó nghe câu này, tôi còn nghĩ đó chỉ là những lời nói ngọt ngào của đôi chim yêu nhau thôi chứ mình không thể quyết định được mình muốn mơ về ai, mơ về điều gì. Nhưng 'Chắc là quá nhớ em đấy'
Phải, chắc là quá nhớ. Nhưng chúng ta đã xa nhau rất lâu, rất lâu rồi, tình cảm cũng đã dần phai mờ theo năm tháng, vậy tại sao anh lại ở đây? Tại sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ đêm hôm đó?
'Đêm đó em mơ thấy anh'.
Là mơ về chúng ta trong những ngày còn yêu nhau. Khi tình cảm giữa đôi ta còn mãnh liệt.
Em nghĩ rằng sau đêm đó sẽ là lần cuối cùng em buồn vì anh, rằng đêm ấy là đêm cuối em phải rơi nước mắt vì những kỷ niệm quá khứ. Nhưng em đã lầm! Có lẽ một phần nào đó trong em vẫn không chịu buông bỏ những kỷ niệm đẹp đẽ ấy, vẫn muốn giữ lại, vẫn muốn quay trở lại... hoặc đơn giản chỉ là sự hồi tưởng.
'Đêm qua em đã thấy anh trong giấc mơ.'
Và kỳ lạ thay, khi tỉnh dậy sáng nay, em không quên giấc mơ đó. Mọi chi tiết, mọi sự kiện, hình ảnh và khuôn mặt đều in sâu trong tâm trí em. Và trong đó có anh! Có lẽ vì anh nên giấc mơ ấy đã khiến em phải khóc một lần nữa.
Nhớ. Rất nhớ. Em nhớ những kỷ niệm ngọt ngào của quá khứ, đó là những lúc em cảm thấy bình yên nhất trong cuộc sống. Anh đến khi em cảm thấy cô đơn nhất, để rồi chính sự ấm áp mà anh mang lại đã khiến em rung động lần đầu tiên.
Yêu! Làm sao có thể không yêu? Câu chuyện tình đó từng rất đẹp nhưng cuối cùng cũng không thể kéo dài mãi mãi. Em từng cố gắng, từng phủ nhận sự rời bỏ nhưng có lẽ... em đã mệt mỏi! Có lẽ anh cũng mệt mỏi nên hai ta không thể hiểu cho nhau nữa. Và khi không còn đồng điệu, chúng ta chọn cách xa nhau.
Em là người đưa ra lời chia tay, mỉm cười nhưng lại là người từng níu kéo. Em đã quyết định để thời gian làm dịu đi tình cảm, để gửi đi trong quá khứ những kỷ niệm. Em muốn quên anh, và càng muốn quên đi những kỷ niệm của chúng ta.
Tại sao? Bởi vì những kỷ niệm đó là thứ duy nhất em không muốn từ bỏ. Em nghĩ rằng qua thời gian, dù nhớ lại những kỷ niệm đó, em sẽ không còn buồn nữa. Em nghĩ rằng em đã có thể buông bỏ!
Nhưng tại sao khi em thấy anh trong giấc mơ đó, em lại hối tiếc về những kỷ niệm quá khứ? Cảm xúc và nỗi đau như chỉ mới xảy ra hôm qua. Em không biết phải làm gì nữa. Em từng nghĩ rằng mình đủ can đảm để đối mặt với quá khứ nhưng khi đối mặt với nó, em mới nhận ra: 'À, bản thân cũng chỉ là kẻ yếu đuối trước tình yêu.'