Khi có thể khóc, tôi cảm thấy như đang được làm mới. Nước mắt làm cho tâm hồn trở nên êm dịu. Như làn da được khử trùng, dù có đau nhưng vết thương đó sẽ được bảo vệ. Như những đau đớn trong lòng được cảm nhận và được chấp nhận, và như vậy chúng sẽ được làm lành.
Tôi đã khóc rất nhiều. Trong đêm. Đó là những lúc tôi để kí ức tái hiện. Tôi biết mình không phải là một nhà tâm lý trị liệu. Trong những lúc như thế, tôi là một bệnh nhân. Đã bao lâu rồi tôi không tha thứ cho chính mình. Đã rất lâu. Những cảm giác hối hận và đau khổ. Những gì đã qua, như một trận chiến. Phần xấu đã chiếm hết phần tốt đẹp. Cuộc hành trình của tôi đã lạc vào giữa cơn bão. Ngôi nhà đã bị thiêu đốt, chỉ còn lại tro tàn. Sức mạnh hủy diệt của tôi lúc đó thật khủng khiếp. Cho đến khi chúng không còn sức để tiếp tục phá hủy, để hủy diệt nữa, không còn gì, thì chúng mới chịu nghe theo.
Tôi lắng nghe tiếng nói bên trong tâm hồn mình. Tiếng nói hiền lành. Và tôi im lặng để nghe hết những nỗi đau mà tâm hồn đã trải qua trong quá khứ. Nhẫn chịu như một cách vỗ về, một sự hối hận. Và tìm ra cách để bù đắp cho những sai lầm. Tôi mở lòng để chấp nhận. Tôi dừng lại để yêu thương chúng. Chúng đến và tôi đón nhận chúng.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, tôi đang chữa lành cho chính mình. Rất tích cực, rất nhiệt huyết, rất quyết tâm. Bằng cách sống của mình. Tôi làm việc, trồng trọt những hạt giống, chăm sóc từng cây non, bảo quản gốc rễ của cây trong những trận mưa gió bằng những việc làm tốt đẹp, mang lại niềm vui cho người khác và làm dịu bớt nỗi đau trong họ. Xuân, hạ, thu, đông. Bốn mùa thay đổi, nước mắt đôi khi làm nước tưới cho cây tôi phát triển. Không có đau khổ, làm sao biết được hạnh phúc. Khu vườn tâm hồn của tôi đã mọc lên những lối đi hy vọng. Và nắng đã quay về. Nắng ấm, nắng của tình người. Ấm áp lắm. Những điều tôi nói, tôi nghĩ, đều phản ánh tích cực. Như tiếng hót của chim, như tiếng reo vui của suối. Tôi đang trở về trong bình yên.
Trong lòng tôi, nỗi đau như một dòng suối mềm mại, tôi chia sẻ cùng những hạt cỏ xanh. Tình thương vô hình như cánh hoa nhẹ nhàng hòa mình vào gió. Tâm hồn tôi, như bức tranh vẽ nên bởi sự hiểu biết và lòng từ bi.
Nỗi đau đã khắc sâu trong tâm hồn tôi, nhưng nay nó không còn là gánh nặng. Tôi đã học cách nhìn nhận và tha thứ cho chính mình. Sự bi thương trở thành nguồn động viên và sức mạnh, giúp tôi trưởng thành hơn.
Bình yên không chỉ là sự im lặng bên ngoài, mà còn là sự an bình trong tâm hồn. Trong tiếng mưa rơi nhè nhẹ, tôi cảm nhận sự bao bọc của tình thương vô hình, mang lại cho tôi niềm tin và sức mạnh để vượt qua mọi thử thách.
Tôi đã chọn con đường của ánh sáng và niềm vui. Sự thay đổi trong tâm hồn tôi là minh chứng rõ ràng nhất cho quyết tâm sống tích cực và tìm kiếm niềm vui trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.
Trong giấc mơ, tôi thấy bình yên và hạnh phúc. Đó là nơi tôi được ôm trọn trong vòng tay yêu thương, nụ cười ấm áp của người thân và tiếng cười đầy niềm vui. Bình yên không chỉ là điều tôi tìm kiếm mà còn là điều tôi tạo dựng trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.
Mỗi buổi sáng, tôi đón nhận ánh nắng và cảm nhận hơi mát của làn mưa. Chiếc áo trắng phơi bay trong gió, tinh khôi và sạch sẽ, như tâm hồn của tôi. Chú chó đáng yêu bên cạnh, là nguồn niềm vui vô tận. Tôi tự do, tôi tự làm chủ cuộc đời của mình.
Cho đến khi tôi học được cách tha thứ cho bản thân, tôi xin phép cho nước mắt rơi để rửa sạch mọi đau thương, để tiếp tục bước tiến vững chắc trên con đường của mình.
Dù gặp khó khăn, tôi vẫn kiên định và không bao giờ từ bỏ.
Khi mỗi tế bào trong cơ thể tôi hồi sinh, khi hơi thở trở nên nhẹ nhàng, tôi biết rằng mình đang sống lại, để giữ cho bản thân những bí mật, để chữa lành mọi vết thương, và để lắng nghe và hành động.
Dù thế giới xoay chuyển, tôi vẫn sống cuộc đời mình, mơ ước về những điều tươi đẹp. Tôi không mơ hồ, tôi hành động. Tôi chăm sóc bản thân và không để bất cứ sự cố nào lần nữa làm tôi đau lòng.
Và tôi tiếp tục bước đi. Bước đi...
Chạm vào những con đường mới, không nhìn lại quá khứ. Mỗi ngày là một bước đi mới, là một cơ hội để cho đi.
Tôi sống chậm rãi và sâu sắc, không cần phải vội vã. Ruộng đời đã đủ rộng lớn, đã đến lúc tôi ngừng lại và thưởng thức mỗi khoảnh khắc. Sống không phải là luôn chạy theo, mà là hòa mình vào cuộc sống, tràn đầy yêu thương và sự tỉnh táo.
Tương lai đang chờ đợi tôi, một con đường mới đã được vẽ ra trong tâm trí. Dài và sâu lắng. Tôi sẽ xây dựng nó mỗi ngày, đồng hành cùng những người thân yêu và đi đến hơi thở cuối cùng trên con đường đầy triển vọng.
Hãy ân cần với tôi, ơi cuộc đời bé nhỏ. Cho tôi trải qua mọi khía cạnh của cuộc sống, để tôi được sống, được thở, được khóc, được cười, được trải nghiệm mọi cung bậc cảm xúc.
Xin đừng bỏ rơi tôi một lần nữa.
Hãy để tôi ôm bạn, đầy ấm áp. “Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ! Bạn ở đó không?” (Mỹ Mỹ là biệt danh dễ thương của tôi). Tôi sẽ luôn trả lời “Tôi đây, tôi đây! Tôi ở đây!”. Hứa với tôi. Hãy gọi tên tôi, gọi đúng tên tôi. Và tôi sẽ đến như ánh nắng ấm, như cơn mưa xuân, như làn gió trong lành đến bên cuộc sống của bạn. CHO NHỮNG LÒNG ĐANG CHỜ ĐỢI, tưới mát, chữa lành cho bạn yêu dấu của tôi.
Tạm biệt quá khứ, tạm biệt những phiên bản cũ của bản thân. Tôi đã học cách tha thứ cho mình và viết ra những điều tích cực cho tương lai của mình.
Đừng khóc trong đêm, vì tai tôi vẫn nghe thấy. Đêm im lặng, sâu thẳm, hãy chữa lành mọi vết thương. Chỉ trong im lặng, ta mới thấy rõ hình bóng của mình. Dù có bao nhiêu bụi bặm, rong rêu, đừng bao giờ từ bỏ. Hãy tự chữa lành cho bản thân, lau sạch những bụi bặm rong rêu trong tâm trí, để mặt trời có thể chiếu sáng. Để mặt trời trong bạn có thể tỏa sáng.
Tôi mong một ngày nghe thấy tiếng bạn cười, như tiếng tôi cười trong trẻo của ngày hôm nay.
Yêu thương.
Tác giả: Lại Mỹ Hạnh