Khi nghe câu “thương người như thể thương thân”, tôi thường tập trung vào việc “thương người” trước hết. Rõ ràng, bài học ở đây là chỉ có những người xung quanh xứng đáng với sự yêu thương tốt nhất.
Ngày xưa mỗi lần chụp hình, tôi thường nhăn mặt như con khỉ. Lúc đó, tôi nghĩ rằng việc nhăn mặt sẽ làm cho hình ảnh trở nên hài hước hoặc ‘chụp vậy cho vui'. Nhưng thực ra, sau này, tôi mới nhận ra sự thật đằng sau những lần nhăn mặt đó.
Tôi cảm thấy mình xấu xí. Một gương mặt chụp lên không ưng ý thì thật đáng trách. Nếu tôi xấu, hình ảnh chụp ra cũng xấu, in ra cũng xấu, nhìn vào cũng xấu, và người khác sẽ chỉ vào và nói: “Haha, thằng này xấu.”
Vậy giải pháp là gì? Làm xấu đi. Vì nếu tôi tự làm xấu, hình ảnh chụp ra vẫn xấu, in ra cũng vẫn xấu, nhìn vào cũng vẫn xấu, nhưng nếu có ai nhìn vào thì tôi có thể đáp trả ngay lập tức bằng cách tấn công bằng ngón tay và gào lên: “Bất ngờ chưa, tôi đang làm xấu đây.”
Vì đã tự làm xấu, nên làm sao mà có thể đẹp được chứ? Đó thực sự là một biểu hiện sự hài hước mỉa mai hay một biện pháp tự vệ của một kẻ đầy bất an.
Đã có một khoảng thời gian dài mà tôi dành nhiều thời gian cho những 'góc tối' hơn. Tôi luôn là người có nhiều suy nghĩ sâu sắc. Tự nghĩ suy, tự đặt ra câu hỏi, tự phản ánh, rồi tự mệt mỏi. Một ngày nọ, đọc được thuật ngữ: siêu phản ánh - 'hyper reflexivity,' tức là tự suy nghĩ quá mức về chính mình. Tôi bất ngờ, nhìn xung quanh để tự hỏi bản thân mình đang ở đâu, đang làm gì.
Phía trước là một file tài liệu, mỗi dòng đều được gạch đỏ, chỉ ra lỗi gì đó trong kịch bản tôi viết hôm qua. Dưới đôi chân là chiếc cặp đã rách với 3 lỗ nhưng tôi vẫn chưa muốn mua cái mới.