blogradio.vn - Em không ưa trà sữa. Đối với em, trà sữa là khi con người chỉ nhìn thấy màu hồng trong cuộc sống. Em thích cảm giác yên bình, chỉ muốn nghe tiếng ly va vào nhau hơn là tiếng ồn ào của những bạn trẻ đầy năng lượng. Cafe luôn có đủ hương vị, đắng, cay, ngọt và đậm đà. Mỗi cuộc sống là một ly cafe, vừa ngọt ngào vừa đắng cay...
Tôi nhìn thấy em khóc, những giọt nước mắt trải dài. Em ơi! Khi nào mà em trở nên như thế? Em thường nói với tôi rằng: Đừng bao giờ khóc trước mặt người khác, vậy mà em lại làm điều đó? Quán cafe phát nhạc buồn, em ngồi tại nơi mà chúng tôi thường gặp nhau, nhưng hiện tại là khác biệt, em vẫn ngồi đó, lặng lẽ khóc một mình! Em ơi, đừng khóc nữa, tôi đang đi đến bên em, đừng khóc…
Bước chân tôi ngừng lại, có ai đó đang tiến lại gần em, từ từ ngồi xuống bên bàn đối diện. Tôi ngạc nhiên: Đúng là cô ấy!
Người yêu tôi, em sống trong hiện thực, với những điều em coi là cần thiết, xa xa với những giấc mơ hão huyền. Cô ấy là tình đầu của tôi, một tình yêu kéo dài hơn bảy năm. Chúng tôi gặp nhau và yêu nhau khi cả hai là học sinh trung học. Thanh xuân của tôi, em đã dạy tôi cách yêu.
Phương gánh chịu nhiều nỗi đau, tôi yêu cô ấy! Yêu tất cả nỗi đau của cô ấy, yêu cả cách em bước qua những vết thương đau dù chân em đã đầy vết thương. Dù đau đớn thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ thấy em khóc, em đối diện với cuộc sống một cách bình thản, em mạnh mẽ đến mức tôi tin rằng, dù có sóng gió thế nào, cũng không đủ sức làm em gục ngã.
Chúng tôi tiếp tục bên nhau, vượt qua mùa hạ, chạm đến mùa thu, cùng nhau trải qua mùa đông và chờ đợi mùa xuân đến.
Năm thứ hai khi tôi và em học đại học, em nói với tôi: em sắp đi du học. Tôi khóc, tôi không ngăn em lại. Vì tôi hiểu, chỉ có rời khỏi đây, em mới có thể chuẩn bị để quay về đây bắt đầu một cuộc sống khác. Tôi lặng im đưa em ra sân bay, rồi lặng im ngồi cùng em trên cùng một băng ghế. Trước khi vào trong, tôi ôm em thật chặt:
- Anh sẽ đợi em quay về!
Em gật đầu, và nước mắt đã ướt cả vai áo của tôi. Đó là lần thứ hai tôi thấy em khóc...
Những cơn gió lạnh của mùa thu Hà Nội làm em cảm thấy rét. Em uống một ngụm cafe đắng, và nhấp từng tiếng gió nhẹ nhàng:
- Đã năm năm rồi. Hà Nội vẫn vậy, vẫn đẹp và cổ kính như ngày xưa...
- Trong tâm trí em, Hà Nội là những cơn gió se lạnh của mùa đầu đông. Là sự nhộn nhịp của thành phố khi lên đèn. Là nơi mà có người sẵn sàng nắm tay em đi dạo qua các con phố cổ...
- Hà Nội là nơi mà chị tìm đến để tạm thời trốn chạy, rồi sau đó đón chị quay về để bắt đầu cuộc sống mới. Tuổi thơ của chị chỉ có bà ngoại. Chị lớn lên không biết bố mình là ai, không bao giờ gặp gỡ bố. Khi chị sáu tuổi, mẹ chị đã để chị lại với bà để sang Đức làm việc. Sau đó, bà cũng kết hôn và lấy quốc tịch ở đó. Bốn năm trước, chị sang Đức vừa để học, vừa muốn gặp lại mẹ...
- Em xin lỗi chị...
Người tình thứ ba của tôi, Thảo Nguyên, là người hoàn toàn khác biệt so với Phương. Thảo Nguyên cũng mang những vết thương từ quá khứ. Em không chống lại số phận như một con nhím chống lại đòn roi, em chấp nhận nó và đối mặt với nó một cách bình thản. Người tình của tôi là một nhà văn!
Em đã chinh phục trái tim tôi nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua trên cánh đồng nắng. Thảo Nguyên không có vẻ ngoài hấp dẫn như Phương, nhưng em đã khiến tôi cảm động khi bình thản đối diện với những nỗi đau. Không khóc lóc, không oán trách cuộc sống. Nhìn em, tôi cảm thấy thương xót, ông trời đã lấy của em nhiều, nhưng không trả lại gì. Những lúc như thế, em thường đặt đầu vào lòng tôi, nhẹ nhàng nói:
- Ông trời đã ban cho em có anh, em thấy điều đó không hề bất công với em!
Tôi đau lòng, ôm chặt em vào lòng. Tôi đã lừa dối em, lừa dối cô ấy. Trong những cuộc trò chuyện qua tin nhắn, gặp gỡ với Phương, tôi vẫn truyền đạt sự tin tưởng và hy vọng cho cô ấy. Tôi tồi tệ, tôi tham lam. Tôi biết mọi thứ đều có giới hạn của nó. Nhưng liệu một kẻ đã mù quáng không thấy được điều gì trước mắt, vẫn còn được tha thứ không?
Cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ, hoàn toàn đối lập nhau nhưng lại có mục đích chung. Tôi đứng ở xa, đủ xa để nghe được những gì hai người phụ nữ mà tôi yêu thương đang nói.
- Chị không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ ngồi lại đây trò chuyện như thế này. Cuộc sống luôn đầy những bất ngờ, và cho dù đi suốt cuộc đời, chúng ta vẫn không thể hiểu được lý do tại sao.
- Em xin lỗi chị...
- Trước đây, chị từng oán hận em. Phụ nữ thường không tha thứ cho người đàn ông của mình yêu người khác, đặc biệt là người họ đã dành cả tuổi thanh xuân để yêu thương. Nhưng khi gặp em, chị đã thay đổi. Không hiểu vì sao nữa...
- Anh ấy kể cho em nghe về chị với tất cả lòng thành và sự ngưỡng mộ. Một người phụ nữ dũng cảm chịu đựng mọi đau khổ, sống sót qua những lời nói ác ý từ xã hội. Mạnh mẽ để yêu và bảo vệ những tình yêu ấy...
Tôi vẫn trò chuyện với Phương hàng ngày, coi đó như một phần không thể thiếu của cuộc sống. Em chia sẻ với tôi về thời gian ở Đức, về mẹ và về cha dượng, người luôn coi em như con ruột. Phương trở nên vui vẻ hơn, chắc chắn cô ấy sẽ không còn khóc một mình nữa. Tôi mỉm cười, sau bao nhiêu gian nan, sau những ký ức tuổi thơ đầy buồn bã và nước mắt, cuối cùng Phương đã tìm lại nụ cười cho mình.
Tôi lặng lẽ rơi nước mắt. Hai người phụ nữ mà tôi yêu thương, cả hai đều yêu tôi. Cả hai đều hy sinh tất cả để bảo vệ tình yêu của mình. Thảo Nguyên nhấp ngụm cafe đắng, cực kỳ đắng, không chút ngọt ngào. Tôi nhớ em, em thích uống cafe đắng như vậy. Một lần, tôi dẫn em đến quán trà sữa, em từ chối và nói với tôi rằng em thích cafe hơn vị ngọt của trà sữa. Đó là lúc đầu tiên chúng ta chính thức bắt đầu hẹn hò:
- Tại sao em không thích trà sữa trong khi nhiều người cùng tuổi em lại thích?
- Em không thích trà sữa. Trà sữa là khi con người chỉ nhìn thấy một màu hồng trong cuộc sống. Em thích cảm giác yên bình, chỉ nghe tiếng ly va chạm hơn là tiếng ồn ào của những người trẻ trung và năng động. Cafe luôn mang đến nhiều hương vị, đắng, cay, ngọt và đậm đà. Cuộc sống của mỗi người giống như một ly cafe, vừa ngọt ngào vừa đắng cay...
Tôi ngạc nhiên, đôi mắt buồn của Thảo Nguyên luôn làm người ta say mê, và cũng làm cho người đó lạc vào thế giới cảm xúc của em. Em khiến tôi rung động, khiến tôi yêu, và hiện giờ, em khiến tôi mê mẩn...
Thảo Nguyên vẫn ngồi đó, với những giọt cafe đắng. Từ lúc đó, mỗi khi đến quán, tôi thường đặt thêm một ly sữa đặc cho em. Ban đầu em ngạc nhiên nhưng tôi chỉ nói:
- Cuộc sống giống như những ngày dài liên tiếp nhau với những mắt xích. Có ngày buồn, có ngày vui, có ngày nắng, có ngày mưa. Cafe cũng như vậy, có nhiều loại, cafe đường, cafe sữa, cafe đen. Vì thế, đừng giới hạn mình chỉ uống một loại cafe từng ngày. Hãy khám phá và trải nghiệm mọi thứ, tôi tin điều đó sẽ tốt hơn.
Tôi và Nguyên vẫn bước đi cùng nhau, thưởng thức những tách cafe sữa thơm ngon. Đôi khi tôi hỏi em, tại sao em không thử một loại đồ uống khác. Em chỉ cười:
- Những thứ quen thuộc thường trở thành thói quen. Thói quen làm cho người ta khó thay đổi. Con người đã có những thói quen sâu sắc, thậm chí ẩn sâu trong tiềm thức, bản năng của họ là quen với điều cũ và lười thay đổi. Em cũng có lẽ vậy!
Tôi bật cười trước nhận định và lý luận của em. Tờ lịch treo tường của quán nhắc tôi: Ngày 17/9, Phương sẽ trở về. Chắc chắn, đó sẽ là ngày mà ba chúng tôi đều không muốn đến...
Ngày 16/9
Tôi hẹn Thảo Nguyên vào một tối mùa thu. Cơn gió se lạnh của mùa thu thổi qua tóc em, luôn ôm sát vào mái tóc. Đôi mắt em buồn, thật buồn, tôi chờ đợi những giọt nước mắt nhưng không thấy. Em không nắm tay, không đi bên tôi như bao lần trước. Trước mắt tôi là một Thảo Nguyên hoàn toàn khác, cô gái nhỏ ngày nào giờ đã trưởng thành. Khoảng cách giữa tôi và em rất xa, cảm giác như đi qua vòng trái đất mới có thể nắm lấy đôi bàn tay ấy.
- Xin lỗi em
- Em hiểu hết rồi. Anh không có lỗi. Với em, đó chỉ là sự không phù hợp, vào thời điểm đó. Nếu có lựa chọn lại, em vẫn sẽ yêu anh. Dù người ta gọi em là kẻ thứ ba, nhưng tình yêu không bao giờ có lỗi. Em chỉ xin được yêu anh trong một ngày thôi. Ba năm qua là đủ rồi. Anh hãy quay về với người ấy. Em không muốn thêm bất kỳ cô gái nào yêu anh phải đau khổ thêm nữa đâu, anh nhé!
Tôi khóc trước mặt em. Tôi có quyền được khóc, có quyền cảm thấy cô đơn. Tôi tham lam khi yêu cả hai người con gái, và giờ đây, tôi lại ích kỷ muốn giữ cả hai bên. Tôi đã lấy lý do: Tình yêu không có lỗi để bảo vệ cho bản thân mình. Nhưng vô tình, tôi lại gây đau khổ cho Nguyên. Khi niềm vui của em đồng thời là nỗi cô đơn, hạnh phúc kết hợp với nỗi đau và tội lỗi.
Thảo Nguyên quay lưng bước đi, em bước vào bóng đêm mờ nhạt, huyền ảo mà nỗi cô đơn đang bao trùm lấy em. Tôi nợ em, một món nợ tình cảm mà suốt đời này có lẽ tôi không bao giờ trả được. Tôi nợ em một trái tim đau và rỉ máu…
“Thảo Nguyên, anh xin lỗi em. Em sẽ sớm gặp được một nửa còn lại thực sự. Đúng người, đúng thời điểm, không phải là anh”
Tôi trở về nhà. Tuấn, cậu bạn thân nhất của tôi vẫn ở đó. Tôi ngồi đối diện với Tuấn, rót cho mình một ly rượu. Tôi không bật đèn, vì tôi biết Tuấn cũng không muốn nhìn thấy tôi trong tình trạng này.
- Đã về rồi à?
- Ừ
- Hy vọng mày sẽ ổn.
- Sớm muộn gì thì cũng sẽ đến ngày này thôi. Tao cảm thấy có lỗi khi đã khiến cả hai người con gái tao yêu đau khổ?
- Tao hỏi mày điều này thật, mày yêu Thảo Nguyên hay Phương? Tình yêu không dành cho kẻ thứ ba, và trái tim mày chỉ có thể yêu một người, mày hiểu điều đó chứ?
- Tao cũng không biết nữa. Nhưng tao cảm thấy đau.
Nhâm nhi một ngụm rượu, hương vị của nó hôm nay đắng chát, giống như lần đầu tiên Nguyên mang cho tôi thử tách cafe đen mới quen.
- Mày đã gửi email cho Phương chưa?
- Rồi. Thôi mày đi nghỉ đi. Dù thế nào, mày vẫn phải đối diện với mọi chuyện. Bởi chỉ có mày mới có thể mở khóa do chính mày tạo ra. Tao đi trước nhé!
Tháng chín hát bản tình ca của trời đất. Người ta thường nói, không gì tuyệt vời bằng mùa thu ở Hà Nội, nơi mà con người cảm thấy bình yên và nhẹ nhàng, sẵn lòng tha thứ cho nhau vì những sai lầm. Đó là tháng của những tình yêu tràn đầy và hạnh phúc.
- Một năm đã trôi qua kể từ khi anh ấy ra đi...
- Thật nhanh, đã một năm rồi...
- Thảo Nguyên, em đã trải qua một năm như thế nào?
- Cuộc sống của em ở Sapa vẫn êm đềm chị ạ. Em mở một quán cafe nhỏ. Sống với những trang sách...
- Khi nào em dự định trở lại Hà Nội?
- Em cũng không biết. Khi nào em quên được anh, em sẽ quay trở lại để bắt đầu một cuộc sống mới! Còn chị thì sao? Kế hoạch của chị là gì?
- Tháng sau chị sẽ bay về Đức, bố mẹ đang chờ đợi chị...
Phương nhìn xa xăm, đôi mắt cô ấy vẫn như ngày xưa, mơ hồ và khó nắm bắt.
Cách đây một năm, Trong đêm quyết định sau cuộc trò chuyện với Tuấn, tôi muốn ra ngoài đi dạo. Lúc ấy là nửa đêm, đường phố vắng tanh. Một chiếc xe tải mất lái đã đâm vào tôi. Tôi chỉ nhớ mình bị hất lên cao, khi tỉnh dậy, tôi trở thành linh hồn lang thang giữa gió. Tôi khóc không biết bao lâu, hai người phụ nữ tôi yêu ngồi bên bia mộ mang tên tôi, khóc nức nở. Tôi lại gây tổn thương cho họ khi tôi không còn trên thế gian này nữa...
Đã một năm rồi, đúng không anh? Một năm rồi anh bỏ lại em với những đau khổ để đi đến nơi xa lạ. Em đã nói với anh, khi anh không còn bên em nữa, em sẽ không khóc. Vì với em, đó là duyên số của mỗi người, anh đến là duyên, rời xa là phận. Cảm ơn anh vì những năm tháng đã cho em biết yêu thương là gì. Cảm ơn anh đã dạy em biết cách yêu. Cảm ơn anh đã khiến em tin rằng, người thứ ba cũng xứng đáng được yêu, và yêu không hối tiếc. Em hứa sẽ chỉ khóc một lần nữa vì anh. Ngủ ngon, tình yêu của em!
Bình minh dần buông, hai người con gái tôi yêu bước vào nghĩa trang. Tôi đứng phía sau em, tôi cũng khóc, nhưng nước mắt tôi không rơi...