Tưởng rằng bằng cách giúp đỡ con như vậy, họ sẽ biết ơn tôi. Nhưng sự thật phũ phàng chỉ khiến tôi đau lòng.
Bài chia sẻ dưới đây của ông Ngô, 68 tuổi, hiện đang sống ở Trung Quốc, đã thu hút sự chú ý của nhiều người trên trang web 163.
Dành trọn tâm huyết cho con cái
Gia đình của tôi luôn tươi vui và hạnh phúc, tôi và vợ đều là những nhân viên công chức. Sau khi nghỉ hưu, tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, nên tôi chọn đến thành phố để giúp đỡ con trai chăm sóc cháu nội.
Con trai tôi, sau khi tốt nghiệp, đã làm việc ở thành phố. Trước khi kết hôn, chúng tôi đã cùng nhau mua cho con một căn nhà trả góp. Chúng tôi đã nghĩ rằng khi già, chúng tôi có thể đến đó sinh sống, có một nơi an dưỡng tiện lợi để chăm sóc các con. Ở thành phố, cuộc sống sẽ thuận lợi hơn so với ở quê. Điều này cũng là điều tôi đã nói với con trai nhưng chưa thảo luận với con dâu.
Tiền thuê nhà, tiền trang trí nội thất cộng với tiền tiêu sinh đã lên đến hơn 50 vạn NDT (tương đương 171,5 triệu VND). Tôi phải chi trả tiền thuê nhà hàng tháng để giúp con trai tự lập, coi như là để con có động lực trong công việc.
Khi vợ tôi nghỉ hưu, bà ấy đến thành phố để chăm sóc cháu nội. Bà đã chia sẻ với tôi về áp lực kinh tế mà con trai đang phải đối mặt, không chỉ việc trả tiền thuê nhà mỗi tháng, mà còn việc nuôi con. Hơn nữa, con dâu cũng có kỳ vọng lớn vào cháu nội, yêu cầu cháu tham gia nhiều hoạt động học ngoại khóa như vẽ, nhạc, trượt ván,... Chi phí học phí cũng không hề nhỏ.
Trong thời gian này, khi tôi vẫn còn làm việc, mỗi dịp cuối tuần hoặc ngày lễ là lúc tôi có thể gặp cháu nội. Tuy nhiên, do lịch học của cháu quá dày đặc, có những tuần tôi gặp cháu, có những tuần lại không. Vì lí do này, con trai mong muốn mua một chiếc xe ô tô để thuận tiện đưa cháu đi học và về quê. Sau cuộc thảo luận, tôi đã cho con trai 50 vạn NDT (tương đương 171,5 triệu VND) để mua xe.
Khi cháu tôi bước vào lớp 1, vợ tôi quyết định trở về quê để ở lại. Tôi cảm thấy lạ là tâm trạng của bà không được tốt.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng mọi năm tháng qua, bà đã hy sinh nhiều vì gia đình con cái, nhưng bà ấy chỉ nhấn mạnh rằng khi già rồi, tự chăm sóc bản thân mình mà không phụ thuộc vào con cái. Khi nghe bà nói như vậy, tôi cũng không để ý nhiều.
Khoảnh khắc vợ rời đi
Hai năm trước, cuộc sống của chúng tôi khá thoải mái. Vợ chồng tôi cùng con trai hiếm khi về quê, mọi thứ trong nhà đều êm đềm, không gì để lo lắng.
Tới năm ngoái, sức khỏe của bà ấy không ổn. Sau khi kiểm tra, phát hiện bà ấy mắc phải một căn bệnh nặng. Vào cuối năm đó, bà đã ra đi. Khi hậu sự được lo xong, con trai đề nghị đưa tôi lên thành phố sống một thời gian, nhưng tôi đã từ chối.
Trước kia, vợ tôi vẫn còn. Bà là nơi tôi dựa vào và tin tưởng nhất. Nhưng bây giờ, chỉ còn một mình tôi. Mất đi người vợ yêu quý, tôi cảm thấy thật là mất mát, không thể ăn uống, cũng không thể ngủ ngon.
Trong một lúc cảm thấy chán nản, tôi quyết định đi xe bus đến nhà con trai.
Khi đến, tôi vui mừng gặp con trai trở về từ công việc. Ngay lập tức, con gọi điện cho con dâu.
Ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng con dâu đang nấu cơm từ bếp, tôi và con trai ngồi bên nhau trò chuyện, cháu trai ngồi kế bên tôi, tôi cảm thấy yên bình và hạnh phúc.
Tôi muốn sống trong không gian gia đình ấm áp, ở bên cạnh những người thân yêu, mỗi ngày được nhìn thấy họ, điều đó là hạnh phúc với tôi. Sau khi ăn xong, con trai đưa tôi về. Trước khi rời đi, tôi nhờ con trai một việc nhỏ, con mất vài giây suy nghĩ trước khi đồng ý. Đó là tôi muốn con trai cho tôi một chìa khóa nhà, thỉnh thoảng tôi muốn mang về một ít thức ăn, rau cải cho bữa cơm của mình.
3 điều kiện của con dâu khiến tôi ngay lập tức ngừng trợ cấp
Một hôm, khi con dâu đi làm về, thấy tôi đang ở trong bếp, cô ta giật mình. Tôi đã giải thích cho con biết. Sau đó, tôi hỏi con thích ăn gì nhưng con giả vờ không nghe thấy.
Khi đang ăn cơm, không khí trong phòng trở nên yên bình. Sau đó, không biết vì lí do gì mà con dâu bất ngờ rời khỏi, để lại chỉ có hai bố con tôi.
Hóa ra con dâu không muốn tôi đến. Cô ấy nói tôi làm mất quyền tự do, và đề nghị tôi 3 điều kiện:
- Trước khi đến nhà phải thông báo với con.
- Không tự ý sử dụng chìa khóa nhà.
- Không được ở lại qua đêm.
Nghe những điều này, tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực. Trái tim tôi tràn đầy sự không hài lòng. Nghĩ lại lúc ban đầu giúp đỡ con trai, mua nhà, mua xe mà giờ đây ngay cả việc đến thăm các cháu phải được phép mới có thể đến. Từ khi con trai mua xe, tôi thấy con phải chịu áp lực lớn nên đã tự nguyện trợ cấp mỗi tháng 3000 NDT (tương đương với 10 triệu VND). Tất nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc chi tiêu hàng tháng của tôi phải tiết kiệm hơn. Tôi nghĩ các con sẽ biết ơn tôi nhưng đó chỉ là niềm hy vọng của tôi.
Với 3 điều kiện của con dâu, tôi không thể chấp nhận được. Tôi quyết định không tiếp tục trợ cấp cho con và sẽ không đến thăm nhà các con nữa. Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân và sử dụng số tiền đó để sống cuộc sống thú vị hơn.