Mọi người đều vô cùng lượng thượng, ép buộc tôi phải giải tha cho những cá nhân đó, bắt buộc tôi phải chấp nhận sự tổn thương vào tâm hồn. Tại sao phải đòi hỏi nỗi đau của người khác để đạt được sự trưởng thành của bản thân?
Sự Tha Thứ Là Gì?
Trong cuộc sống của chúng ta, luôn có những lúc gây lỗi cũng như tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Chúng ta đồng thời có trí tuệ và tình cảm. Tha thứ và được tha thứ là một phần của hạnh phúc mà mỗi người tìm kiếm.
Từ khi còn nhỏ, trước khi có hiểu biết sâu sắc về mọi thứ, có lẽ mỗi người đều là một đứa trẻ hay làm quậy. Son của mẹ, nước của cha, sách vở của anh chị,... lúc ấy chúng ta luôn được mọi người giải tha cho những lần làm quậy. Đó là sự dung dưỡng, có thể là sự ân cần. Được tha thứ là một điều rất đáng quý giá và chính gia đình đã dạy tôi phải biết giải tha, khoan dung.
Việc tha thứ cho những sai lầm của người khác là một phần của giáo dục tôi đã nhận từ khi còn nhỏ. Tôi luôn sẵn lòng tha thứ vì những lỗi nhỏ bé đó và tôi cảm thấy hạnh phúc khi có thể tha thứ cho người khác. Dù có lúc bị mẹ nhầm lẫn, bị va vào và ngã, hoặc bị bạn làm tổn thương,... dù trong lòng có chút uất ức, tôi vẫn chấp nhận tha thứ. Bởi vì họ không cố ý làm hại, họ đã xin lỗi và biết quan tâm.
Chúng ta không phải là những kẻ ích kỷ không biết cách tha thứ. Nhưng điều quan trọng là phải nhận lỗi và sửa chữa sai lầm của mình. Không thể chỉ làm tổn thương người khác rồi yêu cầu tha thứ được.
Quan trọng không phải là việc chấp nhận tha thứ hay không, mà là có muốn làm phiền phức hay không.
Cái khoảnh khắc mà tôi thấu hiểu ý nghĩa của câu 'hãy là chính mình' là vào lúc tôi mới tròn 13 tuổi.
Lúc đó, khi là học sinh cấp 2, nạn bạo hành bắt đầu nổi lên và tôi không biết cách tự bảo vệ mình khỏi những hành động ấy. Bị trêu chọc, bị ném đồ, tôi im lặng và chịu đựng. Tôi không hiểu tại sao trong số tất cả mọi người, tôi lại trở thành nạn nhân. Tại sao là tôi? Tôi im lặng, cố gắng không để ý, cố gắng lạc quan. Tôi sợ mất đi bạn bè, sợ mọi người nghĩ rằng tôi không phù hợp với họ. Tôi tiếp tục như vậy, càng ngày càng sai lầm, cố gắng trốn tránh ra ngoài rồi giả vờ bất tỉnh. Tôi đã sai, những suy nghĩ tiêu cực đó luôn làm tôi khó thở từng ngày, tôi phải nói với cô giáo và bố mẹ, tôi phải mạnh mẽ đối diện và đứng lên phản kháng từ đầu. Tôi bước ra khỏi màn sương dày đặc đó và tha thứ mọi thứ. Tôi bắt đầu cuộc sống mới, bình yên hơn. Nhưng sau đó, tôi mới nhận ra rằng tôi chưa bao giờ thực sự tha thứ, tôi chỉ chấp nhận theo dạng miễn cưỡng, giả vờ tha thứ là điều tôi làm tốt nhất. Tôi xóa hết danh sách bạn bè trên Facebook, không bao giờ tham gia họp lớp cấp 2, nếu có cũng chỉ là vì sự miễn cưỡng rồi về nhà sớm. Tôi không muốn làm phiền, cũng không muốn tha thứ. Tôi chỉ muốn cơn ác mộng dừng lại ở đây.
Không muốn bị quấy rối có thể đạt được đến mức độ nào?
Nếu chia thành các cấp độ, tôi có thể được gọi là cấp độ Thách đấu. Sự tự tin của những người khác, hạnh phúc mà họ được tận hưởng, đối với tôi có vẻ xa vời, nhưng cũng chính vì thế, tôi được trời ban cho khả năng suy trước và tránh né phiền toái. Khả năng kiểm soát bản thân 80%, những vấn đề không liên quan đến sự phiền toái mới là lúc tôi có thể tự do thể hiện bản thân. Ví dụ, khi bị kích động, dù muốn phản ứng nhưng tôi vẫn phải suy nghĩ xem việc đánh nhau có đáng để gia đình lo lắng không. Hoặc trong các mối quan hệ xã giao, phải suy nghĩ liệu nên thẳng thắn hay tiếp tục giữ im lặng để tránh xung đột. Hoặc đôi khi, dù không làm gì sai nhưng tôi vẫn phải im lặng. Tôi không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, không muốn phải đối mặt với miệng lưỡi của người khác. Tôi đã nghĩ, cứ chịu một chút tổn thất cũng không sao.
Cuộc sống của chúng ta luôn đầy những phiền toái. Chúng đè nặng lên chúng ta, gây mệt mỏi. Điều quan trọng nhất là phải giải tỏa bản thân, không nên mang những lo lắng về sau quá nhiều. Gặp vấn đề, hãy nói ra, đừng giữ trong lòng. Không phải lúc nào cũng là mình sai, không cần phải luôn nhường nhịn. Nhưng việc kiềm chế là điều quan trọng nhất. Việc đánh nhau chỉ là của trẻ con, người lớn giải quyết vấn đề bằng lời nói. Cuối cùng, ai cũng thua trong cuộc đánh nhau, sau này có thể gặp khó khăn trong việc gặp mặt nhau. Thà chịu thiệt một chút còn hơn.
Không tha thứ là một quyết định khó khăn...
Chúng ta có thể dễ dàng tha thứ, đặc biệt khi đó là sự tha thứ dành cho những người thân yêu. Như con cừu sợ sói suốt đời, cuối cùng lại trở thành món quà trên bàn tiệc của những người nuôi dưỡng chúng. Chúng ta luôn dễ bị tổn thương bởi những người xung quanh, bởi chúng ta tin tưởng và không biết phòng bị. Hy vọng quá nhiều có thể gây đau khổ càng nặng nề.
Tất cả chúng ta đều hy vọng được nghe lời xin lỗi, thấy sự thay đổi từ những người mà chúng ta quan trọng. Hy vọng và niềm tin vào sự thay đổi của họ làm chúng ta huyễn hoặc, nhưng cuối cùng lại làm tan vỡ niềm tin.
Đó là khoảnh khắc mà tôi không thể quên, khi thấy mẹ khóc bên ngoài cửa, biết rằng người đó đang ở với người phụ nữ khác. Ký ức đó đã ghi sâu vào trong tôi, làm nảy mầm những đau đớn. Tôi đã coi thường điều đó, nghĩ rằng chỉ cần loại bỏ thì sẽ không còn đau đớn. Nhưng sự chủ quan đó đã khiến tôi phải trả giá. Lần này, có lẽ là những người phụ nữ khác... Mẹ tôi đã đến tìm họ. Tối đó, khi chờ mẹ về, tôi thấy đôi mắt của mẹ đỏ hoe. Mẹ tôi không phải là người dễ ghen, nhưng cảnh đó khiến tôi đau lòng. Tôi muốn ôm mẹ và nói lên những lời an ủi, nhưng không biết phải làm sao. Tôi không thể tiếp tục tin tưởng và tha thứ như vậy nữa. Tôi đã cắt bỏ nhiều lần, nhưng cuối cùng chúng còn mạnh mẽ hơn, làm tổn thương tôi. Tôi trở nên ghen tị và lạnh lùng với bạn cùng lớp, người có một gia đình hạnh phúc. Cuộc sống đôi khi cứ mãi là những cú đánh để ta trưởng thành.
Đây là người phụ nữ thứ mấy, tôi không biết. Tôi chỉ nghe mẹ nói chuyện điện thoại và rơi nước mắt. Dù người khác có nói gì đi nữa, mẹ tôi luôn bảo vệ gia đình và tôi. Tôi không muốn hy vọng vào cái hạnh phúc giả dối đó nữa. Mẹ và tôi dần trở nên lạnh lùng, và gia đình này chỉ còn là sự bảo vệ cho tôi. Tôi sợ mình sẽ lại yếu đuối và lại hy vọng. Người đó lại hứa hẹn một tương lai tươi sáng, nhưng tôi biết đó chỉ là lời nói dối.
Có rất nhiều người dựa vào sự thương hại để buộc chúng ta phải tha thứ. Nhưng tôi vẫn có quyền từ chối, không cần phải dùng máu và nước mắt của mình để giúp người khác trưởng thành.
Chúng ta không bị buộc phải chịu đựng tổn thương. Chúng ta chỉ cần tha thứ cho những người xứng đáng được tha thứ, những người biết nhận lỗi, biết sửa sai, biết trân trọng sự tha thứ của chúng ta.
Tác Giả: Hà Nguyễn