Khi một cuộc hẹn bị hủy, nhiều người cảm thấy buồn bực, nhưng đối với tôi, đó là cơ hội để tận hưởng sự yên bình, không phải giả vờ vui vẻ. Nếu không vì áp lực của xã hội, tôi sẽ không phải che giấu cảm xúc thật của mình. Việc này giúp tôi giữ được sự bình tĩnh bên trong, giữa một thế giới ồn ào và hối hả.
Tôi ưa thích những hiệu sách vắng người, những ngày mưa và quán cà phê yên bình. Đó là khoảnh khắc của riêng tôi, nơi tôi tìm thấy sự yên bình và thư thái. Dù mọi người có nhìn tôi như một người cô đơn, nhưng thực tế là tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc. Sự lặng lẽ không làm tôi cảm thấy cô đơn, mà làm tôi cảm thấy tự do và an lành.
Có nhiều loại người trong thế giới này. Có người thích lắng nghe và im lặng, nhưng khi bị gián đoạn, họ trở nên trầm lặng hơn. Có người nói ít nhưng viết nhiều, còn có người thích tìm hiểu mọi thứ một mình. Tôi thuộc loại người kì lạ, thích sống trong sự yên bình và tĩnh lặng. Tôi không phải là người cô đơn, chỉ là tôi tận hưởng cuộc sống theo cách của riêng mình.
Tôi Thích Khi Hẹn Hò Bị Hủy Và Khi Sách Sẽ Đợi Tôi Ở Hiệu Sách
Tôi từng nói rằng tôi sợ con người. Tôi sợ áp lực từ những người xung quanh, những người luôn muốn tôi phải thay đổi để phù hợp với họ. Nhưng tôi không muốn thay đổi, tôi muốn được là chính mình, sống theo cách mà tôi cảm thấy thoải mái nhất.
Người ít nói như tôi chưa bao giờ khuyến khích người khác nên im lặng hay giảm bớt lời nói. Đó không phải là điều văn minh. Và tương tự, không nên ép buộc người ít nói phải nói nhiều hơn. Đó cũng không phải là điều tốt. Mỗi người có cách tìm kiếm năng lượng và sự hạnh phúc riêng của họ. Một số người tìm thấy sự bình yên khi ở một mình, và đó chính là cách họ tìm ra bản thân. Trong thế giới này, mỗi người đều có vị trí và cách sống riêng của họ. Hãy tưởng tượng nếu mọi người đều nói mãi, thế giới này sẽ trở nên như thế nào? Đôi khi, ta cần một chút tĩnh lặng để tìm lại bản thân, và đó là điều quý giá nhất.
Rob Arnold
“Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi với những cuộc trò chuyện, hãy ngồi cạnh tôi, vì tôi cũng là người yêu thích sự im lặng.”Tôi không ghét những người năng động và hướng ngoại. Thực ra, tôi rất ngưỡng mộ họ. Họ có thể tự tin trước đám đông, tạo ra sự kết nối và tạo ra không khí sôi động. Điều đó làm cuộc sống trở nên sôi động và phong phú hơn bao giờ hết. Nhưng đôi khi, cũng cần có những góc yên bình để ta có thể thư giãn và tìm lại chính mình. Sự yên bình đó cũng xứng đáng được tôn trọng và đánh giá cao, phải không?
Khi xã hội đặt ra một tiêu chuẩn, không phải lúc nào đó cũng phù hợp với mọi người. Một số người cảm thấy áp lực khi phải thay đổi để phù hợp với tiêu chuẩn đó. Nhưng thực tế, mỗi người đều có cá tính riêng và cách sống riêng. Và điều đó không làm cho họ trầm cảm hoặc tự kỷ cả.
Khi nhìn thấy người ít nói, tôi hiểu rằng bên trong họ cũng đầy biết bao suy tư và cảm xúc. Họ có rất nhiều điều muốn nói, muốn chia sẻ, nhưng chỉ có thể bày tỏ qua ánh mắt và nụ cười. Họ không phải là người thiếu dũng khí, chỉ đơn giản là cách họ thể hiện bản thân khác biệt.
Với tất cả những điều trên, người ta có thể đánh giá tôi là hướng nội hoặc nhút nhát. Nhưng đối với tôi, tôi không muốn bị gò bó bởi những nhãn nhớp đó. Tôi ít nói, ít bạn bè, và thích sự yên bình. Đó chỉ là cách tôi là, không cần phải đặt nhãn và không phải là vấn đề tâm lý nào cả.
Trong cuộc sống này, đôi khi chúng ta bị định kiến chi phối. Môi trường thúc đẩy người hướng ngoại, năng động, trong khi người như tôi thì thấy khó khăn. Nhưng không phải lúc nào cũng như vậy. Người ít nói cũng có giá trị và ý nghĩa của riêng họ. Hãy sống đúng với bản thân và giữ vững giá trị của mình, không để bị định kiến chi phối.
Tác Giả: Lâm Hồng Châu