'Bạn sẽ không chết, trừ khi, tình yêu của bạn đáng đổi bằng sinh mạng. Nếu bạn phải ra đi, hãy là vì một người xứng đáng với tình yêu của bạn.'
Cuộc đời của con người như một bộ phim dài, đầy những cảm xúc bi ai, những khoảnh khắc hạnh phúc nhưng đằng sau đó là biết bao suy tư sâu kín. Đáng tiếc rằng, mỗi bộ phim đều phải kết thúc, với những kẻ ác sẽ gặp báo ứng, những người tốt sẽ tìm thấy hạnh phúc. Nhưng đời thực lại không như vậy, khi kẻ ác thường sống thoải mái, còn người tốt lại phải gánh chịu nhiều đau khổ vì định kiến xã hội và sự tàn nhẫn của những kẻ không có lòng từ bi.
Hai con người, hai thế giới khác biệt, hai số phận song song không bao giờ giao nhau. Mặc dù tình cảm giữa thầy và trò thường không hợp lý, là những cảm xúc đến và đi trong tuổi học trò, nhưng với Liễu Địch và Chương Ngọc trong truyện Bến Xe, đó là một tình cảm trong sáng, không có sự tính toán. Đó là tình cảm mà một người sẵn lòng hy sinh để bảo vệ danh dự của người con gái mình yêu, bởi xã hội đầy rẫy những định kiến và lòng lạnh nhạt, làm chôn vùi tình yêu dưới những lời nói cay độc, thậm chí là sự khinh miệt.
GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ
Cô là một người khá kín tiếng và ít khi chia sẻ về cuộc sống cá nhân của mình. Vì thế, ít người biết nhiều về nữ tác giả này. Mặc dù không có nhiều tác phẩm, nhưng cô vẫn nhận được sự yêu thích từ độc giả. Ngay cả khi cuốn sách Bến Xe đã ra mắt từ lâu, tác phẩm này vẫn giữ vị trí quan trọng trong lòng độc giả. Một số tác phẩm tiêu biểu của cô bao gồm: Bến Xe, Cây Bồ Đề, Chớp Mắt, Trăng Sáng Trên Biển,...
GIỚI THIỆU VỀ TÁC PHẨM
Bến Xe là một tác phẩm đặc biệt so với những cuốn sách tôi đã từng đọc trước đó. Khi nhắc đến câu chuyện này, tôi chỉ có thể nói rằng nó gây chấn động và ấn tượng sâu sắc. Câu chuyện về Chương Ngọc, một người thầy, và Liễu Địch, một cô học trò.
Chúng ta không lựa chọn nơi sinh ra, hoàn cảnh, hay thể xác của mình. Đó là lý do nhiều người phải chấp nhận bản thân với tất cả điều tích cực và tiêu cực. Chương Ngọc, một người thầy dạy Văn khiếm thị, là một ví dụ điển hình. Dù có nhược điểm về thể xác, anh ta vẫn có ý chí mạnh mẽ và nghị lực phi thường. Một đám cháy lớn đã cướp đi tài sản và đôi mắt của anh, nhưng anh không từ bỏ. Sự tận tụy của anh đã khiến cho anh trở nên kiêu hãnh hơn, và khi gặp gỡ Liễu Địch, một cô học trò trong sáng và nhân hậu, anh đã tìm lại ánh sáng trong cuộc sống.
TÌNH YÊU GIỮA THẦY TRÒ – VƯỢT QUA MỌI RÀO CẢN
Mặc dù anh không phải là nam chính trong những truyện ngôn tình, hay là một tổng tài điển trai, nhưng anh hoàn hảo về mặt nhân cách và tâm hồn. Sự mạnh mẽ, nhân hậu và trí tuệ của anh đã làm rung động trái tim của cô học trò. Cô không yêu anh vì ngoại hình, mà vì tâm hồn đẹp và sức mạnh bên trong. Dù có nhược điểm, cô không từ bỏ anh. Họ dần dần có những cảm xúc đặc biệt dành cho nhau, nhưng không ai dám thổ lộ. Họ chọn giữ bí mật trong lòng mình.
Dần dần, Liễu Địch trở thành người duy nhất mà thầy Chương tin tưởng ở trường. Thầy chỉ nhận sự giúp đỡ từ cô. Những việc quá khó, thầy không ép cô phải làm. Thầy không chỉ trích, cũng không từ chối khi người khác đặt tên cô bên cạnh tên thầy. Thậm chí, cô trở thành cầu nối duy nhất giữa thầy và thế giới bên ngoài. Ai muốn gặp thầy cũng phải thông qua cô. Mỗi khi chuông báo tan học vang lên, cô luôn nhanh chóng dọn sách vở để đưa thầy đến trạm xe buýt vì cô không muốn thầy đi một mình.
'Liễu Địch, em đang cố giúp tôi đánh bại bóng tối phải không? Nhưng bóng tối của người mù quá nặng nề, em có thể giúp được bao nhiêu? Em có thể giúp được đến bao lâu? '
Hai người cùng nhau vượt qua những ngày dài đằng đẵng trước mặt, những sóng gió dần dà cuốn lấy họ, họ bỏ qua những lời đồn và nghi ngại, những từ ngữ khó nghe từ bạn bè hay những người xung quanh mà dũng cảm tiến gần nhau hơn. Không cần phải thốt lên lời yêu thương, nhưng hành động của thầy đã đủ để hòa hai trái tim đã chung một nhịp, Liễu Địch như một ngôi sao sáng trên bầu trời, dù có hàng nghìn hàng vạn ngôi sao khác nhau nhưng chỉ riêng cô là đặc biệt, mọi ánh sáng của cô đều chiếu về thầy như ngọn đèn soi sáng cuộc đời thầy.
Lần cuối Liễu Địch đến nhà thầy Chương, là lúc thầy để tình cảm vượt lên trí óc. Thầy không còn là thầy Chương, mà chỉ là Chương Ngọc, một người đàn ông khao khát tình yêu, để trái tim tiếp xúc với trái tim của Liễu Địch, vang vọng trong không gian nhỏ. Lời thổ lộ khiến người đọc xúc động: “Liễu Địch!!” “Em…em có thể cho tôi “ngắm” em được không?”
Vào ngày chia tay ở bến xe, là lần cuối cùng thầy dũng cảm đối diện với tình yêu. Thầy cầu xin được “ngắm nhìn” Liễu Địch để ghi lại hình ảnh cô trong tâm trí. Với tình yêu mãnh liệt, thầy ôm lấy người con gái mình yêu thương, chỉ để cảm nhận sự ấm áp giữa những người yêu nhau.
“Tôi hi vọng…lúc này… đôi mắt tôi có thể tỏa sáng, ngay cả một phút cũng được, tôi sẵn lòng đánh đổi cả cuộc đời.”
Mặt trời đã lặn xuống núi, ánh hoàng hôn từ màu đỏ chuyển sang màu tím. Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm. Hôm nay, Liễu Địch mới hiểu thế nào là 'nặng nề', và thầy Chương đã trải qua điều đó suốt năm năm. Cô từng mơ ước giúp thầy vượt qua. Liệu họ có thể chiến thắng, hay đã bị cuốn vào bóng tối không lối thoát. Mặc dù mất danh dự, mất tiền bạc, cô chỉ muốn ở bên cạnh thầy.
Hỏi thế gian tình là gì mà khiến con người phải đối mặt với tuyệt vọng? Vì định kiến xã hội, vì lời nói cay độc của xã hội, khiến người như thầy Chương phải đối mặt với tuyệt vọng. Người ta ghen ghét tài năng, khinh thường sắc đẹp, đề cao vật chất, để rồi chà đạp lên những giá trị cao cả. Số phận và định kiến xã hội, những lời nói gièm pha khi nói về mối quan hệ của họ. “Vì cô, vì danh dự và sự trong sạch, thầy đã kiềm chế tình cảm. Khi Liễu Địch thổ lộ tình cảm, cô không biết trái tim thầy đau đớn ra sao, bởi thầy không thể thổ lộ với người yêu.” Chính điều đó khiến thầy chọn cái chết, cho cả hai.
'Danh dự là gì? Đơn giản là cách mà người khác nhìn vào bạn. Danh dự không chỉ đến từ việc bạn làm gì, mà còn từ việc người khác nhận biết bạn làm gì. Vì vậy, nhiều người đã sẵn lòng hy sinh cả cuộc đời chỉ để chứng minh sự trong sạch và bảo vệ danh dự...'
Sau cái chết của thầy Chương, mọi người không chỉ tin vào sự trong sạch của thầy, mà còn tin vào sự trong sạch của Liễu Địch. Mối quan hệ giữa họ luôn trong sạch, nhưng số phận đã dùng điều này để kiểm chứng. Liệu đó là ý định của số phận hay không? Thầy Chương đã hy sinh, liệu sự trong sạch còn ý nghĩa gì nữa không?
Liễu Địch run rẩy mở lá thư. Phần lớn thư đã bị cháy, chỉ còn đoạn cuối cùng. Nhưng cô nhận ra đó là chữ của thầy Chương! Mặc dù chữ viết hơi cứng, nhưng cô vẫn nhận ra. Cô đọc đến phần cuối, mỗi từ như một trái bom nổ tung, gây sốc cho cô.
'Liễu Địch, điều tôi có thể đảm bảo cho em trong cuộc đời này, đó chỉ là sự trong sạch và một tương lai tươi sáng. Nhưng nếu có kiếp sau và em có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở đây... đợi em.'
Nhưng trên thế giới này, kiếp sau là điều mà nhiều người nói đến để tự an ủi. Nhưng thực tế, kiếp sau có thể không tồn tại. Đứng trước biển, Liễu Địch rơi nước mắt, nhớ lại lời dạy của thầy Chương: 'Biển là sự kiên cường nhất, nó chứa đựng mọi nỗi đau và khó khăn của con người.'
'Danh dự là gì? Đơn giản là cách người khác nhìn nhận bạn. Điều quan trọng không phải là bạn tự cho mình danh dự, mà là bạn đã làm gì để người khác tin tưởng vào bạn. Vì vậy, nhiều người đã hy sinh cả cuộc đời chỉ để chứng minh sự trong sạch và bảo vệ danh dự của bản thân...'
'Thầy Chương! Liễu Địch nhấp nháy mắt: Thầy thích cảm nhận biển đến thế à? Hôm nay, em dẫn thầy đến đây, đến với biển...'
Liễu Địch lo lắng mở hộp tro cốt, từ từ rải tro cốt trắng tinh xuống biển. Khi tro cốt bay ra biển cả, vô số bông hoa nhài trắng từ tay giáo sư Tô cũng lặng lẽ rơi xuống nước. Sóng vỗ vào bờ đá, trào lên cao rồi lại trút xuống, như một vòng tay mở ra để đón người con đi xa trở về, để đón linh hồn tinh khiết cao cả... Cô nhẹ nhàng đọc một câu thơ của Maxim Gorky: 'Nét đẹp vĩnh cửu vẫn là nét đẹp, dù lúc nó phai mờ. Tình yêu của chúng ta vĩnh cửu vẫn là tình yêu, ngay cả khi chúng ta lìa đời.'
'Trong thực tế cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, nhưng lại dễ thông cảm cho người đã khuất. Con người thường nhớ đến khuyết điểm của người còn sống. Nhưng một khi họ ra đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ.'
LỜI KẾT
Vận mệnh của mỗi con người chính là tuân theo quy luật: sinh, già, bệnh, chết. Trong quãng thời gian đó, chúng ta gặp gỡ bao nhiêu người, lại đi qua bao nhiêu người, và trái tim chúng ta lại dừng lại ở một người. Nếu vận mệnh đã công bằng, cho ai đó cùng trải qua một chuỗi sự kiện như nhau thì tại sao số phận lại không công bằng, tàn nhẫn đến thế với nhiều con người như vậy? Và Bến Xe thực sự là một tác phẩm khiến người đọc cảm thấy bất công, tàn nhẫn đến vô cùng, một nỗi đau vô tận trong những dòng chữ, ngay từ chương đầu, và thấu hiểu một sự thật bi ai trong cuộc sống, sự khuyết điểm của họ chính là nỗi đau, là vết thương không bao giờ lành lại, bởi vì họ luôn mang theo khuyết điểm đó... suốt cả cuộc đời.
Tóm tắt: Thu Thúy - MyBook
Minh Ngọc trong hình ảnh