Tôi đã từng nghe một câu chuyện đầy ý nghĩa về sự mất mát và trân trọng gia đình từ một người tôi rất kính trọng. Khi đó, tôi nhận ra giá trị của tình cảm gia đình là không thể nào đo lường được cho đến khi chúng ta mất đi.
Nếu gia đình không tồn tại, chúng ta sẽ không cảm nhận được sự quý giá và mạnh mẽ của tình thân. Bố con cá gai sẽ mở ra cho chúng ta cái nhìn mới về tình cha con, một tác phẩm của tác giả Châu Á - Cho Chang-in.
Giới thiệu về tác giả Cho Chang-in và tác phẩm Bố con cá gai:
a. Tác giả Cho Chang-in:
Cho Chang-in (sinh năm 1961) là một nhà văn nổi tiếng người Hàn Quốc, được biết đến qua tác phẩm Kashigogi, một câu chuyện về tình cha con.
b.Tác phẩm:
- Tên nhan đề: Khi cầm cuốn sách này, bạn có thể nghĩ rằng đây là một câu chuyện về cá gai và bố. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Cuốn sách này sẽ mở ra một thế giới mới, đầy ý nghĩa. Cá gai bố và cá gai con là hình ảnh của Daum và bố. Dù có chuyện gì xảy ra, bố luôn ở bên cạnh, cầu nguyện cho Daum, và Daum luôn yêu thương và hạnh phúc bên bố.
- Nhân vật:
+ Jeong Ho Yeon: Một người cha quyết tâm yêu thương con mình bằng tất cả trái tim sứt mẻ của mình. Anh đã vượt qua nhiều khó khăn để làm được điều đó.
+ Jeong Daum: Một đứa trẻ dũng cảm, sâu sắc, và yêu thương bố mình hết mực. Dù bị bệnh, nhưng em vẫn mạnh mẽ và không bao giờ hết hy vọng.
+ Yeo Jin Hee: Người em thân thiết của bố Daum, đã luôn ở bên họ và giúp đỡ họ qua mọi khó khăn. Cô có một tình cảm nhất định với bố Daum, nhưng cũng không thể tự do thể hiện nó vì lo lắng cho Daum.
Mẹ Daum (Ha Ae Ri) từng yêu bố Daum, nhưng vì đam mê, cô quyết định bỏ lại phía sau người chồng và con trai để đến Pháp tìm kiếm hạnh phúc mới. Liệu mẹ Daum có lỗi với quyết định của mình và thái độ đối với người chồng cũ khi trở về Hàn?
Trưởng khoa Min không chỉ là một bác sĩ chuyên môn, mà còn là người rất nhân từ và yêu quý Daum. Dù bệnh tình của Daum nặng, nhưng khi cả hai cha con chiến đấu, ông luôn cố gắng hỗ trợ họ tốt nhất.
Sự đối lập giữa tâm hồn trẻ thơ và chiều sâu trong suy nghĩ của Jeong Daum thật đặc biệt.
Tôi nhìn thấy người bố của mình và cảm thấy buồn bã. Bố không mang theo ô khi mưa rơi, làm cho tôi cảm thấy tiếc nuối. Những suy nghĩ này biến thành những con chữ, liệu bạn có ngạc nhiên không?
Tôi luôn lo lắng về người cha đáng thương của mình và cảm thấy tiếc nuối mỗi khi làm điều gì đó khiến ông buồn. Sự dũng cảm của tôi là do tình yêu của ông dành cho tôi.
Có ai nghĩ rằng câu hỏi về cái chết lại từ một đứa trẻ? Sự sợ hãi của tôi không chỉ đến từ bóng tối, mà còn từ việc mất đi người cha.
Dù mang trong lòng những lo toan nặng nề, trong Daum vẫn còn tinh thần trẻ thơ và niềm vui của một đứa trẻ. Em có bạn bè và những sở thích giống như bao đứa trẻ khác, và đặc biệt là có ai đó để em yêu mến.
Câu chuyện của Daum kể cả về nội tâm và đối thoại với mọi người, đặc biệt là với bố. Tình cảm của em dành cho bố ngày càng lớn lao, mãnh liệt hơn.
Mối quan hệ giữa bố và Daum như sợi chỉ đỏ, một mặt là bố và mặt còn lại là em.
Tình yêu có thể giúp đỡ tinh thần nhưng không thể chữa khỏi những thương tổn. Bệnh tình của Daum ngày càng trở nên nặng nề, khiến Ho Yeon đau đớn khôn nguôi.
Bố không còn hy vọng gì ngoài việc muốn Daum được xuất viện để trải qua những khoảnh khắc cuối cùng của mình một cách hạnh phúc.
Trong những khoảnh khắc cuối cùng, Daum cảm ơn bố vì đã giúp em vượt qua bệnh tình và tạo ra những kỷ niệm đẹp cuối cùng.
Dừng xe trên núi, anh muốn Daum sống thoải mái, không lo lắng về bệnh tật, chỉ có bố và Daum, nhẹ nhàng, giản dị, thoải mái. Ở núi, Daum uống canh rắn hàng ngày, hy vọng sức khỏe sẽ tốt hơn.
Một bản tình ca thiêng liêng, bất tử.
Bệnh tình của em tái phát và nguy kịch hơn. Bố là động lực, niềm tin của Daum, em chiến đấu và không muốn ra đi bỏ lại bố.
Kỳ diệu đã đến với em khi Daum được hiến tủy và chữa trị thành công. Daum muốn ra viện và lo lắng cho bố với đôi mắt băng một bên.
Lời từ biệt.
Nếu câu chuyện chỉ kết thúc ở đó, đó thực sự là một cái kết đẹp, một điều kỳ diệu trong cuộc sống khó khăn của hai cha con Daum. Bố đã ở bên em, chiến đấu cùng em cho đến phút cuối cùng, nhưng vì giao kèo với người vợ cũ và vì muốn Daum sau này không phải trải qua những khó khăn như anh, anh đã đấu tranh và cuối cùng, vẫn lo lắng cho bé Daum và để con đi cùng mẹ của mình.
Ôi, là đứa trẻ. Đứa trẻ đang tiến tới với những bước chân vội vã. Đứa trẻ mà anh nhớ đến đến mức đau lòng, nhưng anh không thể đứng dậy. Mỗi đêm, anh gọi tên đứa trẻ đến mức cổ đau. Nhớ lại những lúc anh mở rộng hai tay để ôm nó, anh thở dài và nước mắt tuôn rơi. Nhưng anh chỉ lặng lẽ như vậy.
“Bố!”
Đó là giọng nói của đứa trẻ mà anh mong muốn nghe đến tận xương tủy.
“Bố ơi,” chỉ cần một lần được nghe gọi như thế. Anh đã khát khao điều đó biết bao nhiêu.
“Con đứng ở đấy.” Đứa trẻ chần chừ, sau đó đứng yên.
“... Bố ơi, con nhớ bố quá.”
“Bố vẫn mạnh mẽ.”
Ánh đèn đường chói quá, con không thấy rõ bố. Con ngồi cạnh bố được không ạ?”
“Không được. Con hãy đứng ở đó.”
Đứa trẻ lén lùi lại một bước, dù ban đầu định đi về phía anh.
“... Đêm nay con sẽ phải sang Pháp đấy ạ.”
“Bố hiểu mà.”
“Con sẽ bay bằng máy bay đấy. Bố cũng hiểu mà. Con rất sợ đến mức không dám leo lên cầu trượt ấy.”
Đứa trẻ không nói rằng nó không muốn đi, cũng không hỏi liệu có được không, hay là phải đi không. Thay vào đó, nó chỉ nhẹ nhàng cắn môi nhìn về phía anh, điều đó nói lên tất cả.
“... Con muốn gặp bố đấy.”
“Chắc là mẹ buồn lắm đấy. Khi đến Pháp, con không được làm như vậy nữa. Daum phải nghe mẹ, tự giác để mẹ vui đấy.”
“... Đến Pháp rồi con có thể gọi điện cho bố được không ạ?” “Không được.”
'Thư viết ra thì sao ạ? Con viết thư thì có được không?'
'Không cần thiết đâu.'
Với ánh mắt đầy bi thương, nước mắt rơi. Đứa trẻ gật đầu nhưng lại nhìn xuống chân như muốn dèm pha nước mắt.
'Vậy bố sẽ đến thăm con chứ? Con đừng mong chờ.'
Nhưng con à, con chính là tất cả của bố. Dù bố có ra đi cũng không phải là mất đi. Bố sẽ luôn sống trong tâm hồn của con. Bố sẽ không còn hiện diện vật lý, nhưng tâm hồn bố sẽ mãi mãi ở bên con, động viên và chỉ dẫn con trên con đường đời.
Tình thương mà bố dành cho con, con dành cho bố, dù cho hai cha con không còn gặp nhau, không còn tồn tại trên thế giới này, nhưng tình yêu thương phụ tử sẽ còn mãi mãi, là một tình yêu vĩnh hằng và không điều kiện.
Tóm tắt
Bố con cá gai thực sự đã khiến tôi cảm thấy buồn bã đến như vậy, dù đã đọc qua nhiều lần thì tình cảm giữa hai người vẫn khiến tôi xúc động mỗi khi đọc lại từng trang sách. Tôi không biết liệu tác giả có sử dụng những suy nghĩ của mình để tạo nên lời thoại của Daum, là một cách xin lỗi trễ hơn đối với người cha của mình hay đơn giản chỉ là một câu chuyện đầy cảm động về tình thân mà ông muốn chia sẻ với độc giả, vì trong Daum, tôi nhận thấy sự mất đi của tính hồn nhiên của tuổi thơ và thay vào đó là những suy tư sâu xa, những lời nói mà thậm chí cả người lớn như chúng tôi cũng không thể hiểu và diễn đạt được.
Dù thế nào đi chăng nữa, tác phẩm Bố con cá gai vẫn gây ra nhiều ấn tượng sâu sắc, cảm xúc không thể diễn tả bằng lời trong tôi và cũng như là những bài học mà tôi có thể rút ra từ câu chuyện này. Bố con cá gai cũng như một lời nhắc nhở cho chúng ta hãy học cách trân trọng những điều mà chúng ta có. Bởi thường thì con người, chỉ khi mất đi thì mới thấu hiểu giá trị của những điều ấy, chưa từng trải qua một mảnh đời khó khăn hơn thì sẽ coi mình là kẻ bất hạnh hơn. Nhưng mọi người ơi, hãy luôn tin vào cuộc sống, luôn tin vào và trân trọng những người mình yêu thương, vì mất niềm tin chỉ khiến cuộc sống của bạn trở nên bế tắc hơn, và không biết giữ gìn thì khi mất đi sẽ chỉ để lại những nuối tiếc.
Đánh giá chi tiết bởi: Ngọc Anh - MyBook
Ảnh minh họa: Ngọc Anh