
Bong bóng trên bầu trời Một câu chuyện lấy cảm hứng từ cuộc sống của cậu bé Thường, chỉ là một học sinh cấp ba, nhưng với tình yêu thương sâu đậm dành cho mẹ và em trai của mình, cậu đã trải qua những thử thách khiến nhiều người đọc không khỏi rơi nước mắt. Với cuộc sống gia đình đầy gian khổ, Thường phải giúp đỡ mẹ bằng cách bán kẹo kéo sau giờ học. Tại đây, cậu đã kết bạn với cô bé Tài Khôn và bán được rất nhiều kẹo, kiếm được tiền để giúp đỡ mẹ giảm bớt gánh nặng cuộc sống khó khăn.
Mặc dù cuộc sống mưu sinh đầy gian khổ, nhưng những nhân vật trong Bong bóng trên bầu trời không bao giờ làm thay đổi tấm lòng lương thiện của mình. Cuốn sách này sẽ là liều thuốc tinh thần giúp chúng ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn sau những giờ học và làm việc căng thẳng, xua đi những lo toan của cuộc sống bận rộn, nhộn nhịp.
Một số thông tin về tác giả
Nguyễn Nhật Ánh là một nhà văn, nhà thơ và nhà phê bình Việt Nam. Ông nổi tiếng với nhiều tác phẩm văn học xoay quanh đề tài tuổi trẻ, được độc giả yêu thích và nhiều tác phẩm của ông đã được chuyển thể thành phim. Ông đã nhận được nhiều giải thưởng, trong đó có giải thưởng Văn học Trẻ của Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh cho truyện dài 'Chú Bé Rắc Rối' năm 1990.
Trước khi trở thành một nhà văn nổi tiếng, Nguyễn Nhật Ánh đã có thời gian làm giáo viên và viết dưới nhiều bút danh khác nhau như Chu Đình Ngạn, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông,... Ông đã bắt đầu đăng báo từ năm 13 tuổi và tác phẩm truyện dài đầu tiên của ông, 'Trước Vòng Chung Kết', đã cực kỳ thành công và định vị tên tuổi của ông trong lòng độc giả, từ đó, ông đã tập trung viết về các chủ đề dành cho tuổi teen.
Năm 1995, tôi được bầu là tác giả được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) qua cuộc trưng cầu ý kiến độc giả về các tài năng trẻ tiêu biểu trên mọi lĩnh vực của Thành đoàn TP HCM và Báo Tuổi trẻ. Tôi cũng được Hội Nhà văn TP HCM chọn là một trong 20 tác giả trẻ tiêu biểu trong 20 năm (1975-1995). Năm 2010, tác phẩm “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của tôi được trao Giải thưởng Văn học ASEAN.
Con mất ba, vợ mất chồng
Mở đầu cuốn sách là một biến cố bất ngờ chưa từng xuất hiện trong hầu hết các truyện của tôi. Vì thế chắc hẳn đa số người hâm mộ tác phẩm của tôi đã bị ngỡ ngàng trước một lời mở đầu kèm theo sự ra đi của một người. Đúng vậy, đó là ba của Thường. Ông đã qua đời sau khi bị bắn trong một vụ cướp khi cố gắng bảo vệ cô gái trẻ.
Sau tai nạn không may đó, cả gia đình Thường gặp phải những khó khăn về cả tài chính lẫn tinh thần. Mẹ Thường (Bà Tuệ) là giáo viên. Trong nhà, Thường có một em gái nhỏ hơn anh 5 tuổi. Cô gái bị cướp vì cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là do lỗi của mình, và đã muốn gửi cho mẹ Thường một chiếc nhẫn vàng để giúp trang trải chi phí, nhưng mẹ Thường quyết không nhận và không trách cô gái.
“Thường quay nhìn cô gái. Bây giờ anh mới biết cô ấy là chủ nhân của chiếc xe và cũng là nạn nhân của bọn cướp. Cô ấy là nạn nhân, nhưng người chết lại là ba của anh! Ý nghĩ đó khiến Thường cảm thấy đau đớn. Anh không trách cô gái, nhưng nỗi đau của anh hiện lên trong ánh mắt cháy bỏng đến mức cô ấy bất giác quay mặt đi.”
Mong ước của mẹ Thường và em Nhi rất đơn giản, nếu hai đứa con của bà không thể đạt được thành công lớn, thì ít nhất cũng phải trở thành công dân lương thiện như ba của họ. Ba Thường trước khi mất là một thợ hồ giỏi. Dù tiền lương ông mang về không nhiều và ông cũng có những thời kỳ thất nghiệp, nhưng số tiền đó ít nhiều cũng đủ để chi trả cho cuộc sống hàng ngày của cả gia đình.
Sau khi ông mất, gia đình Thường phải đối mặt với khó khăn tài chính, chỉ dựa vào tiền lương của mẹ Thường từ công việc dạy học. Cuối cùng, không còn cách nào khác, bà Tuệ phải nhận dạy thêm các lớp bổ túc vào buổi tối. Thường và Nhi đã lớn, Thường 17 tuổi học lớp 11, Nhi 12 tuổi học lớp 6, hai anh em cùng đi học buổi sáng, nên vào buổi chiều và tối bà phải vắng nhà, để Thường và Nhi tự chăm sóc nhau.
Sức khỏe yếu của bà Tuệ, cộng thêm viêm phế quản kinh niên, khiến bà phải cố gắng hết sức để duy trì công việc dạy học. Nhi nhỏ tuổi nên không nhận ra đau khổ của mẹ, nhưng Thường nhận ra rõ ràng sự vất vả của bà Tuệ kể từ khi ba mất. Vì công việc dạy Toán, bà phải thức đêm để chấm bài kiểm tra.
Thường đi nhiều trung tâm dịch vụ việc làm, nhưng hầu hết đều từ chối vì họ cho rằng Thường thiếu kỹ năng chuyên môn. Thường cũng gặp khó khăn khi xin dạy thêm, vì họ chủ yếu tin tưởng vào kỹ năng dạy học của sinh viên.
Khi đang tuyệt vọng về cách giúp đỡ mẹ, Thường nhớ câu chuyện về chú bé viết thuê trong cuốn sách. Một người cha già, để kiếm tiền nuôi gia đình, nhận việc chép tên và địa chỉ người mua sách báo. Đêm đêm phải thức viết, sức khỏe ông suy giảm. Người con muốn giúp đỡ cha, lén vào phòng làm việc của ông viết thay cho cha.
Ngày qua ngày, khi cha vui mừng với tốc độ công việc tăng lên, tiền kiếm được cũng nhiều hơn, thì Thường lại lơ đễnh trong học vì thiếu ngủ. Tuy bị cha trách móc, quở mắng và thờ ơ, nhưng Thường vẫn âm thầm tự an ủi với hành động giúp cha vui lòng. Chỉ khi cha phát hiện, Thường mới thấy cha hiểu và đồng cảm với nỗi lòng của mình...

Nghề bán kẹo kéo và cô bé bong bóng
Sau khi nghe lời khuyên của chú Kiến, Thường quyết định làm việc bán kẹo kéo cố định ở một trường tiểu học. Mặc dù mẹ cậu muốn cậu tập trung vào học hành, nhưng Thường không thể để mẹ mình gánh hết trách nhiệm. Mỗi ngày, Thường thay đổi trang phục để ra khỏi nhà và bán kẹo, sau đó lại thay đồ để trở về nhà. Thường bán kẹo với giá rẻ cho học sinh và thu hút sự chú ý của cô bé Tài Khôn, người bán bong bóng.
Thường đồng ý làm việc bán kẹo kéo và lén giấu điều này với mẹ. Mỗi ngày, cậu thay đổi trang phục để ra khỏi nhà và bán kẹo, sau đó lại thay đồ để trở về nhà. Thường bán kẹo với giá rẻ cho học sinh và thu hút sự chú ý của cô bé Tài Khôn, người bán bong bóng.
Thường được chú Kiến hướng dẫn cách bán kẹo kéo và cùng chú đi ra trường bán kẹo. Thường bán kẹo với giá rẻ cho học sinh và thu hút sự chú ý của cô bé Tài Khôn, người bán bong bóng.
Thường bán kẹo kéo với giá rẻ cho học sinh và thu hút sự chú ý của cô bé Tài Khôn, người bán bong bóng. Mỗi ngày, Thường bán hết kẹo và dần thấy buổi chiều trôi qua nhanh hơn. Thường cảm thấy vui vẻ mỗi khi nghĩ đến Tài Khôn.
Tài Khôn, cô bé bán bong bóng, quyết định làm quen với Thường bằng cách trao đổi kẹo và bong bóng. Thường cảm thấy vui khi nhớ lại ký ức tuổi thơ và thấy thú vị trong những buổi chiều bên Tài Khôn.
Hàng ngày, Thường bán kẹo kéo và trò chuyện với Tài Khôn. Cậu thấy vui vẻ mỗi khi ở bên cô bé và nhận thấy buổi chiều trôi qua nhanh hơn. Tài Khôn luôn làm Thường cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Buổi sáng, Tài Khôn không đến trường mà phải làm những công việc nhà như giặt đồ, đi chợ, lau nhà, nấu cơm, xách nước, và trông em. Buổi chiều, cô ra đường bán bong bóng ở nơi Thường thường làm ăn. Thường cảm thấy thương cô bé khi nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của cô.
Tài Khôn khen cậu có làn da trắng như 'bạch diện thư sinh', nhưng cậu cảm thấy rằng với làn da này, việc bán kẹo kéo không phải là lựa chọn tốt. Cậu đặt niềm tin vào việc sẽ sớm có làn da 'đen mới đẹp' như lời khuyên của Tài Khôn.
So với Tài Khôn, cậu có làn da trắng hơn nhiều và thường xuyên ở trong nhà. Trong khi đó, cô bé phải ra đường quanh năm để kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Điều này khiến cậu cảm thấy thấu hiểu và đồng cảm với cô bé.
Cậu lo lắng về việc mẹ phát hiện ra sự thay đổi của mình. Để tránh nghi ngờ, cậu luôn bao bọc kỹ càng khi đi bán kẹo, từ cách ăn mặc đến các vật dụng che chắn của mẹ.

Người bạn cùng lớp
Một ngày, Thường gặp Thủy Tiên, bạn cùng lớp, khi đang bán kẹo. Cậu gặp khó khăn khi bị Thủy Tiên phát hiện, nhưng cô hiểu và muốn giúp đỡ cậu. Thường tự ái nên từ chối sự giúp đỡ của cô.
Mỗi khi Thủy Tiên nói với Thường bằng giọng che chở, Thường luôn cảm thấy bực tức. Lần này không phải là lần đầu tiên Thường cảm thấy như vậy.
Từ khi Thủy Tiên biết chuyện, Thường không còn lo sợ nữa. Cậu chỉ lo lắng khi có nguy cơ bị tiết lộ bí mật về việc bán kẹo kéo.
Một ngày, Tài Khôn mất tích khiến Thường lo lắng. Sau khi biết được cô bé nhập viện vì bị sốt rét, Thường cảm thấy như mất đi một phần của mình.
Thường đã cho Tài Khôn mượn tiền và cô đã trả lại nó khi kiếm đủ. Thường ngạc nhiên khi nhận thấy ý thức của Tài Khôn về việc chấp nhận số phận.
Tài Khôn đem tiền trả lại cho Thường và cậu ngạc nhiên khi nhận ra sự tự hào và ý thức chế ngự số phận của cô.
Thường nhận thấy ý thức chế ngự số phận của Tài Khôn và ngạc nhiên về điều đó.
Thường và Thủy Tiên ngày càng gần gũi hơn khi cô không tiết lộ bí mật và thường xuyên giúp đỡ cậu.
Thường tham dự sinh nhật của Thủy Tiên và đem cây kẹo kéo làm quà. Anh trai của Thủy Tiên không hài lòng với món quà này nhưng sau cùng đã chấp nhận nó.
Lời trách móc của Đạt khiến Thường không vui nhưng anh ta không hề có ý định ám chỉ Thường.
Mọi người đều thích cây kẹo kéo mà Thường mang đến, trừ anh trai của Thủy Tiên. Sau buổi tiệc, Thường buồn vì thái độ của anh trai Thủy Tiên.
Thường phát hiện ra Tài Khôn thật sự là Là, một học sinh giỏi và dũng cảm. Cậu ngạc nhiên khi biết cô bé nói dối về tên thật và hoàn cảnh của mình.
Dũng cảm
Sự yên bình thường ngày dường như không tồn tại lâu bên bất kỳ ai. Một vụ cướp xe đã xảy ra tại trường Tiểu học Phương Nam và Thường đã hành động theo bản năng, như một phản ứng tự nhiên mà ai cũng có thể hiểu. Cậu lao lên tên cướp xe, cố gắng ngăn chặn chúng. Tuy nhiên, trong cuộc giằng co, cậu đã bị đẩy ra khỏi xe và đầu va chạm với mặt đất.
“Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Thường không kịp buông tay khỏi yên xe, và cậu bị đẩy văng ra ngoài, ngã và đập đầu mạnh xuống đất như một cú đánh không thương tiếc. Trước khi mất ý thức, cậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tài Khôn đâm vào tim mình như mũi đinh.”
Hình ảnh của những gì đã xảy ra với ba cậu lặp đi lặp lại trong tâm trí Thường. May mắn thay, vết thương của cậu không quá nặng, không đe dọa tính mạng. Sau sự kiện đó, cậu mới biết rằng nạn nhân của vụ cướp là anh của Thủy Tiên – người đã có thái độ không mấy tốt đẹp với cậu vào ngày sinh nhật của em gái. Cả Thủy Tiên và anh trai đều chứng kiến hành động dũng cảm của Thường, và họ đều biết ơn và muốn tặng vàng cho gia đình Thường nhưng họ từ chối nhận, giống như cách họ từ chối cô gái trong vụ cướp trước đó.
“Lại là vàng! Thường thở dài. Hình ảnh cô gái chủ nhân chiếc xe bừng tỉnh trong tâm trí anh. Anh nhớ rõ cách cô từ chối sự giúp đỡ của mình trước mặt mẹ. Dù đó là hành động tử tế và biết ơn, nhưng liệu có cần thiết phải như vậy không?”
Tài Khôn và gia đình Thường lo lắng nhất về tình trạng sức khỏe của cậu sau vụ cướp. Cuối cùng, mẹ của Thường cũng biết được rằng đứa con trai duy nhất của mình đã bán kẹo kéo để kiếm tiền và giúp gia đình. Bà biết ơn cậu, nhưng Thường lại xin lỗi vì đã giấu bà điều này.
“Con ơi, tại sao con lại xin lỗi mẹ? Chính mẹ phải cảm ơn con mới đúng! - Bà Tuệ nói, và bỗng dưng bà nghẹn ngào, dù bà không muốn tỏ ra yếu đuối trước con cái.”
Dường như Tài Khôn đã sắp đặt một điều gì đó cho Thường. Ngay sau khi Thường và Thủy Tiên kết thúc cuộc trò chuyện của họ, cô bé nhanh chóng chạy vào và chỉ tay về phía cửa sổ. Thường và Thủy Tiên cùng quay đầu nhìn ra ngoài. Ở bên kia kính, không biết từ khi nào, hàng ngàn quả bong bóng lơ lửng trong ánh nắng chiều rực rỡ.

Hạ kính
Bong bóng trên bầu trời là một câu chuyện cảm động về tình cảm gia đình. Thường là một đứa trẻ nhỏ, nhưng đã có suy nghĩ sâu sắc mà ít ai trong lứa tuổi của cậu có được. Trong khi các bạn của cậu loay hoay với toán học, văn học và khoa học, Thường lại trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ không thể nào quên.