Bạn có từng cảm thấy bất mãn với cuộc sống của mình chưa? Trên thế giới này, mỗi người đều có cuộc sống riêng, với những khó khăn và niềm vui riêng. Đôi khi, chúng ta than phiền về những điều không như ý và luôn cảm thấy rằng mọi thứ đều tồi tệ. Nhưng liệu có ai biết rằng những gì chúng ta xem là tồi tệ có thể là điều mà người khác đang ao ước? Điều đó cũng giống như tình huống của Bruno và Shmuel trong cuốn 'Chàng Trai Mặc Pyjama Sọc', hai đứa trẻ với số phận khác biệt.
Bruno và Shmuel - Chàng Trai Mặc Pyjama Sọc
Chàng Trai Mặc Pyjama Sọc là câu chuyện được kể qua góc nhìn của Bruno, một cậu bé mới 9 tuổi. Câu chuyện bắt đầu khi gia đình cậu phải chuyển từ Berlin đến một nơi xa lạ tên là Ao Tuýt. Điều này khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Cậu nhớ nhà cũ, nơi có không gian rộng lớn để chơi và bạn bè. Nhưng do công việc mới của cha, gia đình cậu phải chuyển đi.
Ngôi nhà mới không giống như nhà cũ. Nó chỉ có 3 tầng và không có bạn bè để chơi cùng. Cậu thấy buồn chán và tẻ nhạt. Mặc dù cậu đã nói với cha mẹ muốn quay lại Berlin nhưng không được. Một ngày, cậu phát hiện ra những người mặc đồ giống nhau ở xa xa. Cậu quyết định đi khám phá điều này.
Khi đi khám phá, cậu phát hiện ra một sự thật bất ngờ. Mặc dù cuộc sống của cậu có vẻ tồi tệ, nhưng có những người sống trong tình trạng khó khăn hơn nhiều. Cuộc sống của Bruno và Shmuel đã thay đổi mãi mãi sau cuộc gặp gỡ đó.
“Bruno nhớ về một cuốn sách mà đã đọc, kể về một người bị lạc trên sa mạc và tưởng tượng ra những thứ không có thật. Bruno tự hỏi liệu điều này đang xảy ra với mình không.”
Khi tiến gần đến điểm xa, nó biến thành một hình dáng con người, là một chú bé. Bruno nghĩ chú bé đó là người thám hiểm như trong sách. Bruno và Shmuel chia sẻ về cuộc sống trước khi đến Ao Tuýt. Cuộc sống thay đổi khi Shmuel phải rời nhà.
Bruno và Shmuel kể về quê hương và những kỷ niệm trước khi đến Ao Tuýt. Cuộc sống đầy biến động khi Shmuel phải rời nhà.
Shmuel kể về việc phải rời nhà. Bruno cảm thấy hạnh phúc vì không phải mình một mình phải trải qua điều đó.
Bruno vui mừng vì không phải mình là người duy nhất phải đối mặt với việc rời nhà. Bruno không thích cuộc sống mới ở Ao Tuýt.
Shmuel nói Bruno chưa biết đến nỗi khốn khó của mình. Bruno cảm thấy không ai sống được ở nhà Shmuel.
Nhưng Bruno chẳng biết rằng Shmuel trải qua những khó khăn hơn nhiều.
“...chúng tớ bị lệnh phải chuyển đến Cracow, sống trong một phòng nhỏ và bị người khác đánh. Shmuel trải qua một cuộc hành trình kinh khủng trên tàu. Bruno không hiểu sao Shmuel không chọn đoàn tàu khác.”
Khi Shmuel kể chuyện, Bruno không hiểu sao lại thấy chuyện đó không tồi tệ. Bruno muốn chui qua hàng rào để chơi cùng Shmuel nhưng sợ bị bắt.
Shmuel kể chuyện nhưng Bruno không hiểu tại sao lại buồn bã. Cả hai từng trải qua những trải nghiệm tương tự nhưng lại cảm nhận khác biệt.
Việc kết bạn với Shmuel là bí mật. Mỗi ngày, họ gặp nhau gần hàng rào. Bruno luôn muốn chơi cùng Shmuel nhưng không thể.
“Shmuel! Cậu ở đây làm gì vậy?” Shmuel bị đưa đến nhà Bruno và phải làm việc nhà. Bruno thấy lo sợ khi Shmuel bị đối xử không công bằng.
“Chưa bao giờ tôi cảm thấy đáng trách như vậy trong cuộc đời, chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể hành xử tàn nhẫn như thế. Tôi tự hỏi làm sao một cậu bé đức hạnh như tôi lại có thể đối xử tệ với một người bạn.”
Một tuần trôi qua mà Bruno không gặp Shmuel như thường lệ. Anh tự nhủ rằng mình đã phạm một sai lầm không thể tha thứ, đã làm mất tình bạn này. Nhưng vào ngày thứ bảy, Shmuel vẫn đợi chờ, vẫn tin tưởng vào Bruno.
“Shmuel, tôi rất xin lỗi. Tôi không biết tôi đã làm gì sai. Xin hãy tha lỗi cho tôi.”
“Được rồi,” Shmuel nói.
“Tôi không thể tin là tôi đã giấu anh ta sự thật. Tôi chưa bao giờ làm bạn thất vọng như thế. Shmuel ơi, tôi cảm thấy xấu hổ với bản thân mình.”
Khi nói những lời đó, Shmuel mỉm cười và Bruno biết mình đã được tha lỗi. Sau đó, Shmuel nhấc đuôi hàng rào lên, đợi Bruno làm như vậy. Hai người bắt tay và mỉm cười với nhau. “Đó là lần đầu tiên chúng tôi chạm vào nhau.”
Khi bố mẹ của Bruno hiểu rằng nơi này không phù hợp cho trẻ em, họ quyết định trở lại Berlin. Điều này là điều Bruno mong chờ từ lâu khi đến ngôi nhà mới. Nhưng bây giờ, Bruno nhận ra rằng điều đó không quan trọng như cậu đã nghĩ, bởi vì cậu có một người bạn mới, một bí mật chỉ của riêng họ. Bruno lo lắng khi phải nói với bạn về việc trở lại Berlin. Ngày thứ ba sau khi bố nói sẽ về Berlin, cậu gặp Shmuel. Với khuôn mặt buồn hơn bình thường, có vẻ như Shmuel đã gặp rắc rối. Cậu đã thử tìm cha mình, nhưng không thành công. Sau khi trò chuyện và nói lời tạm biệt, họ đã nảy ra một kế hoạch. Tại sao không có một cuộc phiêu lưu cuối cùng tại Ao Tuýt? Bruno sẽ có một cuộc phiêu lưu tuyệt vời nhất trong đời cậu, và Shmuel sẽ có một người bạn để giúp cậu tìm cha.
Bruno đã tưởng tượng về cuộc phiêu lưu trước mắt, cơ hội để cậu thấy điều gì đang xảy ra bên kia hàng rào trước khi trở về Berlin. Cũng là cơ hội để tham gia vào một cuộc điều tra nhỏ - và Shmuel đã thấy cơ hội để tìm cha. Đó là một kế hoạch hợp lý và cách tốt nhất để nói lời tạm biệt.
Đó là một ngày không được tốt đẹp. Hai cậu bé gặp nhau như đã hẹn và Shmuel đưa cho Bruno một bộ pyjama và mũ vải để cậu cải trang. Khi cả hai mặc cùng một bộ pyjama, Bruno ngạc nhiên khi nhìn thấy những gì ở bên trong hàng rào. Cậu tưởng tượng rằng các trại sẽ đầy ắp gia đình hạnh phúc và hoạt động vui nhộn, nhưng thực tế lại không như vậy. Thay vào đó, có những người gầy guộc và những người lính cười và nhìn xuống súng.
Có hai loại người: những người lính sung sướng và những người mặc pyjama buồn bã. Mặc dù không thích nơi này, nhưng Bruno vẫn quyết định tiếp tục. Họ lục tung khu trại nhưng không tìm thấy dấu vết. Khi tối đến, Bruno phải quay về nhà. Nhưng khi cậu quay lại hàng rào, đã có một buổi diễu hành. Cả hai lạc vào đám đông và không biết cách về nhà. Bruno không lo sợ vì nếu cha cậu muốn mọi người tham gia, đó chắc chắn là điều tốt. Cậu không biết cậu sẽ đối mặt với điều gì và ý nghĩa của buổi diễu hành.
Mặc dù căn phòng trở nên tối đen và hỗn loạn, Bruno vẫn nắm tay Shmuel. Không gì có thể thuyết phục cậu rời tay bạn.
Sau một thời gian, Bruno nhận ra rằng việc này là không thể và nói với Shmuel: “Bạn là người bạn thân nhất của tôi, Shmuel. Bạn là bạn thân nhất trong cuộc đời của tôi.” Cánh cửa đột nhiên đóng lại và tiếng kim loại vang vọng từ bên ngoài.
Những nhân vật phụ trong câu chuyện
Cha
Trong mắt Bruno, cha luôn là một người tuyệt vời và đáng kính. Ông có những nguyên tắc riêng nhưng rất yêu thương gia đình. Bruno không biết cha mình làm nghề gì, chỉ biết ông là người vĩ đại và được lính kính nể với bộ đồng phục tuyệt vời.
Ông được gọi là “Ngài chỉ huy”. Mẹ Bruno không đồng ý với việc ông là chỉ huy vì ông là người dưới quyền Hitler và tiếp tay cho cuộc tàn sát người Do Thái. Khi Bruno mất tích, ông mới hiểu việc mình đã làm.
“Một vài tháng sau đó, ông được yêu cầu đi với một số lính khác đến Ao Tuýt và ông đã chấp nhận mà không phàn nàn, vì ông không quan tâm họ làm gì với mình nữa.”
Mẹ
Mẹ luôn dạy hai đứa con của mình những bài học và những điều đúng đắn. Bà cũng nhận ra việc chồng bà làm không phải là tốt. Bà không muốn con cái mình sống ở đó vì đó không phù hợp với trẻ em. Bruno thường nghe thấy mẹ và cha mình cãi nhau về điều này.
Gretel