“Thỉnh thoảng, chỉ khi một ngày kết thúc, ta mới nhận ra mình không ổn như ta tưởng. Việc ta vượt qua một thách thức không có nghĩa là nó không gian nan, và rồi ta thích nghi với việc sống không hài lòng, coi nhẹ những dấu hiệu tâm lý cần giải quyết. Ta đã tin rằng kiên nhẫn đối mặt mọi khó khăn là dấu hiệu mạnh mẽ. Nhưng liệu đó có phải là kiên nhẫn hay chỉ là sự mệt mỏi với sự cố gắng? Ta mệt mỏi với sức mạnh bản thân, ta cần sự giúp đỡ, ta cần sự ấm áp, và đôi khi ta muốn gục ngã một chút, bởi ta cảm thấy cảm giác của sự gánh nặng”.
Đôi khi con người không biết làm sao để tiến xa hơn, những đứa trẻ trong hình hài của người lớn, họ kêu cứu mà không ai lắng nghe. Họ phải chịu đựng đau đớn tột cùng, phải trải qua tuyệt vọng, chỉ để coi nhẹ những dấu hiệu tâm lý đang thét gào. Có những lúc có người nói rằng: “Nỗi buồn là gì mà phải sợ hãi?”. Nỗi buồn thực sự đáng sợ, nó ăn mòn tâm hồn, nó ăn mòn trí óc, nó ăn mòn niềm vui sống và cuối cùng chỉ để lại sự cảm thấy uất ức, và suy nghĩ muốn rời bỏ cuộc sống này.
Mong rằng ai đó đọc bài viết này của tôi có thể dừng lại một chút để thở, dừng lại để tự hỏi bản thân mình muốn gì. Cuối cùng, tôi luôn sẵn lòng đáp lại lời kêu cứu của các bạn.
ĐÁNH GIÁ TÁC PHẨM
“Đại Dương Đen” là giọng nói hiếm hoi với thế giới của những người trầm cảm. Cuốn sách là tiếng kêu gào của những đứa trẻ ở đại dương đen, nơi nỗi buồn và tuyệt vọng không ngừng cuộn trào trong họ. Những đứa trẻ đó phải tự cứu lấy bản thân. Ai sẽ đứng ở bên cạnh những đứa trẻ ở dưới đại dương đen sâu thẳm ấy? Không ai cả. Không ai muốn ở lại, và những đứa trẻ cũng không muốn ai ở lại. Đôi khi không phải vì họ không muốn ai ở lại, mà vì họ không tin rằng có ai muốn ở lại bên họ. Họ mất niềm tin, mất sự tự tin, chỉ còn lại sự tàn phá bên cạnh. Điều mà đám trẻ cần không phải là sự ở lại, mà là sự đến và dẫn họ ra khỏi. Đó là điều mà họ thực sự cần.
Cuốn sách được phân chia thành nhiều phần khác nhau, mỗi phần đều là một câu chuyện, những câu chuyện đôi khi chỉ là những tiêu đề nhưng lại khiến người đọc cảm thấy khó chịu vì họ từng trải qua. Đôi khi những câu nói đơn giản nhưng lại chứa đựng sức mạnh không ngờ tới. Điều đó chỉ khiến ta nhận ra tác giả đã trải qua những bi kịch đến thế nào mới có thể viết ra những điều chân thực như vậy.
Tôi cảm thấy như tác giả đã hoà mình vào thế giới của những đứa trẻ dưới đại dương đen sâu thẳm kia. Đôi khi đọc sách, tôi cảm thấy khiếp sợ bởi những dòng văn của tác giả, chúng có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong tâm trí tôi, khiến tôi đôi khi không thể thoát ra.
VỀ NỘI DUNG CỦA TÁC PHẨM “ĐÁM TRẺ Ở ĐẠI DƯƠNG ĐEN”
“Tôi từng trải qua nhiều lần bị bỏ rơi mà không hiểu vì sao, điều đó đã ám ảnh tôi, khiến tôi luôn cảm thấy không đủ tốt”.
Thật sự, cảm giác bị bỏ rơi mà không biết lý do là điều tệ hại. Nó khiến bạn cảm thấy như một tội phạm mặc dù bạn không làm gì sai. Người bỏ rơi bạn đơn giản là không muốn ở lại, họ chọn lựa điều khác. Họ nghĩ đó không có gì quan trọng, thậm chí là không đáng kể, và bạn chỉ cảm thấy như vậy vì bạn quá nhạy cảm. Nhưng thực tế, không phải bạn quá nhạy cảm, mà là bạn đã bước vào thế giới của họ, họ cho phép, sau đó họ bỏ rơi bạn. Vậy bạn nghĩ sao? Bạn tự cho phép mình làm điều đó? Điều đó thực sự tồi tệ... Họ lấy quyền gì để quyết định ai đến, ai đi? Và bạn tự cho phép mình làm điều đó? Đó là điều đáng trách…Những đứa trẻ đó không nói với bạn, nhưng chúng đã thực sự bị tổn thương, bạn có biết không? Có những từ ngữ, những hành động không suy nghĩ nhưng lại khiến người nghe suy nghĩ mãi không dứt ra.
Bởi vì những người muốn làm gì thì làm, tôi không biết họ làm như vậy có ý thức hay không, nhưng họ đã làm tổn thương đám trẻ và khiến họ suy nghĩ không dứt ra về lí do. Họ sẽ đặt ra những câu hỏi tại sao, nghi ngờ về bản thân và cuối cùng họ trở nên cô đơn và kín đáo hơn bao giờ hết. Rồi bạn lại trách họ vì sao họ sống kín đáo như vậy. Họ đơn giản chỉ muốn bảo vệ chính họ.
Tôi lớn lên với niềm tin rằng mình không xứng đáng nhận được tình cảm từ người khác. Tôi cho rằng mình nên biết ơn những gì đã có và nỗ lực hơn nữa vì họ.”
Những đứa trẻ luôn cảm thấy bản thân không xứng đáng. Khi có điều tốt đẹp đến với họ, họ thường tự hỏi “Liệu mình xứng đáng không?”. Tôi muốn nói với những người đang tự kỷ dưới đáy đại dương đen rằng bạn hoàn toàn xứng đáng, ai cũng xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn. Vì thế, đừng hoài nghi bản thân, các bạn là những con người tốt đẹp. Biết ơn về những gì bạn nhận được là đúng. Cố gắng vì người khác cũng không sai. Nhưng trước hết, hãy cố gắng cho bản thân mình trước tiên, đừng đặt ai lên trên bản thân. Bạn không thể làm hài lòng người khác mà khiến bản thân đau khổ, tuyệt vọng. Điều đó có đáng không? Có nếu cả hai cùng cố gắng, nếu chỉ một mình thì không đáng. Thực sự đấy.”
Một người chỉ nên thay đổi khi muốn, không phải vì người khác. Tương tự, bạn chỉ nên cố gắng vì những người xứng đáng, còn những người không xứng đáng thì không đáng nhắc đến. Tôi hy vọng những đứa trẻ dưới đáy đại dương sẽ tin vào bản thân, tin rằng họ rất tốt. Hãy tin vào bản thân một lần, tin rằng mọi thứ bạn nhận được đều xứng đáng.”
“Cuộc sống,
thật kỳ lạ,”
người sống muốn chết đi,”
kẻ mới biến thành tro bụi
muốn quay về tuổi trẻ”
Đó là suy nghĩ phổ biến của người sống trong bóng tối. Những đứa trẻ không hiểu lý do tại sao họ phải sống và tồn tại trên thế giới này. Khi nghe tin có người tự tử vì trầm cảm, nhiều người lại hỏi “Tại sao không nghĩ đến gia đình?”. Nhưng xin lỗi, họ đã đến bước đường cùng và chỉ muốn giải thoát. Đừng phê phán họ. Khi đã đến lúc đó, họ không còn sức suy nghĩ, họ chỉ muốn kết thúc mọi thứ.
“Mình không thể kiểm soát cảm xúc và thường khóc. Và mình luôn nhớ những chuyện buồn.”
Đáng thương khi những đứa trẻ trở thành những người lớn. Họ không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Họ không muốn nhưng làm thế. Họ hận cảm xúc của mình và ẩn giấu chúng. Thời gian không làm lành hoàn toàn những vết thương của họ, chỉ giảm đi cảm giác đau thôi. Không trách họ vì không kiểm soát được cảm xúc, không nên làm tổn thương họ.
Vì thế, đừng lên án họ vì không kiểm soát được cảm xúc, đừng trách họ vì nhớ mãi những vết thương. Hãy giúp họ tìm cách chữa lành những vết thương trong lòng.
“Mình hiểu nhưng không thể nói ra điều mình cần, không nên yêu cầu nhưng cũng không phải vòi vĩnh”
Những đứa trẻ cảm thấy khó khăn khi phải nói ra những gì họ muốn. Họ không nói không có nghĩa là họ không muốn, nhưng họ không biết cách thể hiện. Đừng bắt họ phải nhường từ lần này sang lần khác.
“Em muốn được cứu, nhưng cũng muốn giữ người thương ra khỏi bùn lầy”
Những đứa trẻ muốn được giúp đỡ nhưng cũng sợ làm người khác phải chịu khổ. Họ giữ mình ở trong tâm trạng tồi tệ nhưng không muốn ai bị ảnh hưởng.
“Những đứa trẻ như chúng ta có quyền lớn lên chậm rãi và tự nhiên”
Đó là suy nghĩ của những đứa trẻ ở dưới đáy đại dương. Họ không dám khẳng định quyền lớn lên của mình vì tổn thương đã làm mất đi tự tin.
Hy vọng những đứa trẻ ở dưới đại dương sẽ đủ can đảm bước ra ánh sáng mặt trời và nhận ra rằng họ cũng có thể tỏa sáng hơn bất cứ ai.
NHẬN XÉT VỀ TÁC PHẨM
Không phải là một tác phẩm giúp bạn thư giãn. Đám trẻ ở đại dương đen khiến người đọc cảm thấy áp lực, nhưng đồng thời cũng đưa họ vào trạng thái đồng cảm. Mỗi từng câu từng chữ đều chứa đựng tâm trạng của những đứa trẻ đang chìm trong trầm cảm sâu sắc. Liệu họ có đủ mạnh mẽ để vượt qua không?
KẾT LUẬN
Cuối cùng, tôi muốn gửi đến bạn một lời nhắn: Hy vọng bạn sẽ gặp được những người không bao giờ bắt bạn che giấu những vết sẹo và từ chối phiên bản không hoàn hảo của bạn trong quá khứ.
Tổng hợp bởi: NHG - MyBook
Ảnh: Thu Thảo - MyBook