Hồn ma trong đêm Giáng sinh không chỉ là một câu chuyện về một người đàn ông trong đêm lễ này, mà nó còn là một bài hát tình yêu được tác giả viết để chia sẻ với những tâm hồn cô đơn và khao khát yêu thương trong xã hội này. Bằng những trải nghiệm và cảm xúc của mình, tác giả đã gửi đi một thông điệp hy vọng về một tương lai hạnh phúc hơn, một thế giới nơi mọi người đều biết yêu thương và chia sẻ.
Trong câu chuyện, chúng ta gặp Ebenezer Scrooge - nhân vật chính, một người đầy tự ái và keo kiệt, luôn sống trong sự tự ái và thiếu lòng nhân ái. Tuy nhiên, hành trình của ông và những thay đổi trong tâm hồn đã cho thấy một sự thay đổi đáng kinh ngạc, sự ấm áp và lòng nhân từ đã lên tiếng trong trái tim ông.
Scrooge, biểu tượng của sự lạnh lùng trong mùa đông, nhưng giống như mùa đông sẽ qua đi để chào đón mùa xuân ấm áp. Dù có vẻ ngoài lạnh lùng, trong lòng Scrooge vẫn tồn tại một tia hy vọng và lòng nhân ái. Cuộc gặp gỡ với các hồn ma đã làm tan chảy trái tim băng giá của ông và mở ra một cánh cửa mới về cuộc sống.
“Hồn ma trong đêm Giáng sinh” là một câu chuyện đáng đọc không chỉ trong mùa lễ này mà còn ở bất kỳ thời điểm nào khi bạn cảm thấy mất niềm tin vào tình người và cuộc sống. Cuốn sách này là một lời nhắc nhở về giá trị của tình người và khuyến khích chúng ta sống theo những nguyên tắc của lòng nhân ái, mang lại niềm vui và ý nghĩa cho mọi người.
Giới thiệu về nhà văn:
Charles Dickens
Charles Dickens (7/2/1812 - 9/6/1870) được biết đến như một trong những tác giả vĩ đại nhất trong lịch sử văn học, với nhiều tác phẩm được coi là kinh điển và xếp hạng cao trong danh sách '100 tác phẩm văn học xuất sắc nhất mọi thời đại' của Penguin Books (Anh).
Ông trở nên nổi tiếng với việc phát hành tiểu thuyết theo từng phần trên các tờ báo, tạo ra sự hấp dẫn và kích thích cho độc giả khi họ chờ đợi sự tiến triển của câu chuyện. Phong cách viết của ông, với những tình tiết ly kỳ, đã làm cho các tác phẩm của ông trở nên đặc biệt và thu hút sự chú ý của người đọc. Những câu chuyện của ông thường chứa đựng những giá trị nhân văn ẩn trong những câu chuyện thú vị, ly kỳ, hấp dẫn người đọc.
Cuốn sách A Chirtmas Carol - Hồn ma đêm giáng sinh
Hồn ma đêm giáng sinh - A Christmas Carol, được công bố lần đầu vào năm 1843 tại London bởi Chapman & Hall và được minh họa bởi John Leech. Câu chuyện kể về Ebenezer Scrooge, một người già keo kiệt, được ghé thăm bởi hồn ma của đối tác kinh doanh cũ là Jacob Marley và ba hồn ma Giáng sinh: Quá khứ, Hiện tại và Tương lai. Sau những trải nghiệm này, Scrooge trở thành một người đàn ông tử tế và dịu dàng hơn.
Dickens viết 'A Christmas Carol' trong thời kỳ người Anh đang xem xét lại các truyền thống Giáng sinh, bao gồm cả các bài hát và phong tục như cây Giáng sinh. Ông được ảnh hưởng bởi ký ức của tuổi thơ và các câu chuyện Giáng sinh của các tác giả khác như Washington Irving và Douglas Jerrold. Trước khi viết tiểu thuyết này, Dickens đã viết ba câu chuyện Giáng sinh và sau đó được truyền cảm hứng từ cuộc thăm Trường Ragged Field Lane, một trung tâm chăm sóc trẻ em ở London. Câu chuyện tập trung vào việc đối phó với người nghèo và khả năng của con người để chuộc lỗi và thay đổi.
'A Christmas Carol' được xuất bản vào ngày 19 tháng 12 và đã bán hết trong đêm đó. Điều này cho thấy sức ảnh hưởng và sự chấp nhận tích cực từ cộng đồng đối với các câu chuyện của ông. Trước khi kết thúc năm 1844, đã có mười ba bản in phát hành. Mặc dù có sự sao chép trái phép vào tháng 1 năm 1844, đánh giá về tiểu thuyết đa phần tích cực. Dickens đã thực hiện hành động pháp lý chống lại những người này, mặc dù họ đã phá sản và giảm lợi nhuận từ việc xuất bản của ông.
Tiểu thuyết này đã bắt kịp với tinh thần của thời kỳ Victoria về sự hồi sinh của kỳ nghỉ Giáng sinh và đã ảnh hưởng đến nhiều khía cạnh của ngày lễ này, bao gồm cả các cuộc tụ họp gia đình, ẩm thực mùa và tinh thần lễ hội.
Tóm tắt câu chuyện
Đêm Noel trời lạnh lẽo, u ám tại London bắt đầu với hình ảnh của Marley, đồng nghiệp đã qua đời của Scroope được đề cập đầu tiên trong tác phẩm này:
“Đầu tiên, Marley đã qua đời. Không còn sự nghi ngờ nào khác. Mục sư và thư ký tẩm liệm kí tên vào giấy chứng tử cho Marley. Scrooge cũng kí vào đó. Tên lão - Scrooge 1 - thực sự thích hợp, nổi tiếng trong giới tài phiệt London, vì lão kiếm tiền từ mọi nơi. Lão già Marley đã qua đời, chắc chắn như vậy.”
Xin lưu ý, tôi không muốn ám chỉ rằng việc qua đời phải chắc chắn như vậy. Thực ra, tôi nên nói chắc như cột quan tài kia. Nhưng có lẽ người xưa có lý do riêng khi so sánh như vậy; và một người như tôi, nhỏ bé và không quan trọng, không nên can thiệp vào điều đó. Do đó, cho phép tôi nhắc lại và nhấn mạnh rằng Marley đã qua đời, chắc chắn như vậy.”
Có lẽ bạn sẽ tự hỏi tại sao tác giả lại bắt đầu với hình ảnh của Marley. Có thể vì ông là linh hồn đã đánh thức Scooge, nhưng cũng có thể vì tác giả muốn đánh thức cả người đọc – rằng chúng ta sẽ trải qua cái chết, và chỉ có những giá trị mà chúng ta để lại trong cuộc sống – tình yêu, sự chia sẻ và lòng hiếu khách – sẽ còn mãi.
Ở phần đầu này, tác giả đã sử dụng một phong cách viết hài hước để nói về một chủ đề được cho là rất đáng sợ - cái chết. Điều này cho thấy ông là một nhà văn thú vị, hài hước và tài năng.
Trong các phần tiếp theo, tác giả tập trung vào việc kể về những lần Scrooge Ebenezer gặp các linh hồn ma và sự thay đổi của ông qua từng cuộc gặp. Đầu tiên, Scrooge gặp linh hồn của Jacob Marley – một người đồng nghiệp đã khuất của ông. Trong cuộc gặp này, Marley nhắc nhở ông về cơ hội duy nhất để tránh số phận giống như của mình – bị trở thành linh hồn lang thang vì sự tham lam và ích kỷ khi còn sống.
Tiếp theo, Scrooge gặp linh hồn của quá khứ đưa ông trở lại tuổi thơ vô tư. Ông gặp lại người thân, người chị gái yêu thương, người chủ đầu tiên của mình, người hôn thê của ông, và kết thúc với sự buồn bã khi nghe nhận xét của người khác về bản thân mình.
Linh hồn thứ hai mà ông gặp là linh hồn của hiện tại. Ông được đưa đến một khu chợ để mua đồ ăn cho bữa tiệc Giáng sinh. Tại đó, ông gặp Tiny Tim – một cậu bé mắc bệnh nặng, và sau đó gặp hai linh hồn của trẻ con đáng thương.
Cuối cùng, ông gặp linh hồn của mùa giáng sinh tương lai. Lần này là buổi tang của ông – một buổi tang không có sự tiếc thương và không ai khóc lóc cho ông. Mọi người chỉ vui mừng khi ông qua đời vì họ có thêm thời gian để sắp xếp tài chính của mình. Ngôi mộ của ông bị bỏ quên và không ai quan tâm. Khi đó, Scrooge đã khóc và hứa sẽ thay đổi.
Các nhân vật trong cuốn sách
Gã Scrooge Ebenezer
Ngay từ đầu cuốn sách, gã Scrooge Ebenezer được mô tả như một kẻ khô khan, cứng nhắc và không hứng thú gì với lễ Giáng sinh.
Nhưng thật buồn, gã Scrooge lại là một tay vắt cổ chày, một tên già vị kẻ tội lỗi, sẵn sàng vơ vét, lục lọi, cướp phá, vặt vãnh, kéo co tất cả! Gã lạnh lùng như một viên đá lửa mà không lò nào có thể đốt cháy; đồng thời, gã lại lẩn trốn, tối tăm và cô đơn như một con sò. Sự lạnh lùng trong tâm hồn in dấu trên khuôn mặt gã với những nếp nhăn già nua, đường nét sắc nhọn của cái mũi, gò má nhăn lại, và dáng đi cứng nhắc; khiến cho cặp mắt đỏ hoe và đôi môi mỏng quặn lại như muốn rít lên những điều âm u. Một lớp sương đóng băng phủ kín đầu gã, hai hàng lông mày và râu xoăn đặc trưng của gã. Ngày nào cũng giống như đêm, gã luôn mang theo nỗi lạnh buốt ấy. Gã đóng băng cả căn phòng của mình trong những ngày oi bức mà không hề nghĩ đến việc làm ấm, dù chỉ một chút, trong suốt mùa Giáng sinh.
Cả cái nóng hay lạnh bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì đến gã Scrooge. Không mặt trời nào có thể sưởi ấm được gã; không loại thời tiết lạnh nào làm gã rung chuyển. Không cơn gió nào lạnh hơn con người gã. Tuyết có thể rơi và mưa có thể ngừng, nhưng cơn bão khốc liệt nào cũng không thể chạm vào gã. Cả mưa lạnh và tuyết đều có thể tự hào hơn gã với một điểm duy nhất. Đó là, tất cả mọi thứ đều sẽ dịu đi và qua đi, nhưng gã Scrooge vẫn mãi như vậy!
Chưa từng có ai dám chặn đứng gã trên đường để chào hỏi, như: 'Ông Scrooge thân mến, ông có khỏe không? Hôm nào ghé nhà tôi chơi nhé?'. Chưa có kẻ lang thang nào xin gã vài xu lẻ, chưa có đứa trẻ nào nhờ gã xem giúp mấy giờ, chưa có một người đàn ông hay phụ nữ nào nhờ gã chỉ đường ít nhất một lần trong đời. Ngay cả những con chó dẫn đường cho người mù cũng biết gã; mỗi khi thấy gã bước đến, chúng lập tức kéo chủ tránh sang các lối vào của những ngôi nhà hay một khoảng sân nào đó, đồng thời ve vẩy đuôi như muốn nói: 'Thà mù còn tốt hơn là có đôi mắt của ác quỷ như gã ấy, ông chủ à!'.
Dù có tiền nhưng Scroope chẳng muốn bỏ ra một xu cho từ thiện:
“Sau khi tiễn cháu đi, nhân viên đểnh đoảng lại cho hai quý ông khác bước vào. Họ béo tốt, ưa nhìn, đứng yên trong văn phòng của Scrooge, mũ bỏ xuống. Tay cầm sổ sách và giấy tờ, họ cúi chào Scrooge.
- Đây là Công ty Scrooge & Marley phải không? - Một trong hai người cất tiếng trong khi liếc nhìn vào danh sách trên tay. - Tôi được hân hạnh trò chuyện với ông Scrooge hay ông Marley đây?
- Ông Marley đã mất bảy năm rồi. - Scrooge trả lời. - Ông ấy chết vào đêm này, cách đây bảy năm.
- Chúng tôi tin rằng lòng hào phóng của ông vẫn được nhân viên còn lại giữ gìn. - Người đàn ông trình giấy ủy nhiệm.
Chắc chắn là vậy, vì cả hai đều có tâm trạng tương tự. Khi nghe từ 'hào phóng' đáng sợ kia, Scrooge nhăn mày và lắc đầu, trả lá thư ủy nhiệm cho người đàn ông.
- Trong mùa lễ này, ông Scrooge ơi, - người đàn ông nói, lấy ra cây bút, - sẽ thật đáng trân trọng nếu chúng ta cho đi một chút gì đó cho những người nghèo khổ, bởi đây là thời điểm họ gặp nhiều khó khăn nhất. Hàng ngàn người đang cần các nhu yếu phẩm; hàng trăm nghìn người đang cần những điều cơ bản nhất, ông ạ.
- Liệu có nhà tù nào không nhỉ? - Scrooge hỏi.
- Có nhiều nhà tù lắm đấy. - Người đàn ông đáp, đặt bút xuống lần nữa.
- Và các trại tế bần thì sao? - Scrooge tiếp tục hỏi. - Chúng vẫn còn mở chứ, phải không?
- Vẫn hoạt động, thưa ông. - Người đàn ông trả lời. - Chỉ ước gì tôi có thể nói rằng chúng đã không còn tồn tại trên đất nước này nữa.
- Vậy Luật Lao đối với Tù nhân và Luật Người nghèo vẫn được thực thi chặt chẽ phải không? - Scrooge hỏi.
- Không bao giờ dừng, thưa ông.
- Ôi! Nếu theo như lời ông nói, tôi lo rằng có điều gì đã làm chúng không hoạt động hiệu quả. - Scrooge nói. - Tôi rất vui khi nghe điều này.
- Chúng tôi nhận thấy rằng các tổ chức không thể đem lại niềm vui của Thiên Chúa cho mọi tâm hồn và thể xác của đám đông, - người đàn ông đáp, - vì vậy một số trong chúng tôi đã cố gắng gây quỹ để mua thức ăn, nước uống và đồ ấm cho người nghèo. Chúng tôi lựa chọn thời điểm này, vì đây là lúc thiếu thốn được cảm nhận rõ nhất và sự dư dả cũng đang tràn đầy nhất. Vậy ông muốn tôi ghi nhận như thế nào ạ?
- Chẳng có gì cả! - Scrooge trả lời.
- Ông không muốn tên mình được nhắc đến ư?
- Tôi muốn sống một mình. - Scrooge nói. - Nếu quý ông muốn biết điều tôi muốn, thì đó là câu trả lời của tôi. Tôi không mua vui cho mình vào dịp Giáng Sinh và cũng không thể giúp những người không có hứng thú. Tôi ủng hộ các tổ chức đó và đã tiêu tốn đủ rồi; những người nghèo cứ tới đó.
- Nhưng nhiều người không thể đến đó; và nhiều người chọn chết.
- Nếu họ muốn chết, - Scrooge đáp, - thì tốt hơn họ tự làm như vậy để giảm bớt dân số. Ngoài ra, xin lỗi, tôi không biết phải làm gì khác!
- Nhưng có thể ông vẫn biết. - Người đàn ông nhận xét.
- Đó không phải là việc của tôi, - Scrooge trả lời. - Hiểu về kinh doanh của tôi và không xen vào chuyện của người khác đã đủ với tôi. Tôi không dừng lại với công việc của mình. Chúc quý ông một buổi chiều tốt lành!”
Tuy nhiên, sau mỗi cuộc gặp hồn ma, ông đã có những thay đổi về tâm lý và tình cảm, ông đã biết sợ hãi và mong muốn thay đổi, ông phải thốt lên rằng:
- Xin lỗi, thưa ngài! - Lão nói lên, nắm chặt lấy áo choàng của Hồn ma. - Hãy lắng nghe tôi! Tôi đã thay đổi. Từ giây phút này, tôi sẽ không giống như trước nữa. Tại sao lại để tôi thấy điều này, như thể tôi không còn hy vọng nào nữa!
Lần đầu tiên, bàn tay dường như lắc lư.
Hỡi linh hồn hiền lành, xin lắng nghe lời van xin của tôi, xin hãy cho tôi cơ hội để sửa đổi và thay đổi cuộc đời này.
Bàn tay tôi run lên trong cảm xúc lẫn lo lắng.
Tôi sẽ trân trọng tinh thần của Giáng sinh và nuôi dưỡng nó suốt cả năm. Tôi sẽ sống trong quá khứ, hiện tại và tương lai, mang theo hồn của ba linh hồn trong mỗi bước đi. Tôi sẽ không quên những bài học quý giá mà họ đã truyền đạt cho tôi. Xin hãy dạy tôi cách xóa bỏ những vết chữ trên tấm bia này!
Và cuối cùng, một kết thúc hạnh phúc đã đến với Scrooge, đánh dấu sự thay đổi và sự sẻ chia từ trái tim của ông:
Không còn giao tiếp với những linh hồn nữa, nhưng từ đó, ông đã học được cách kiểm soát những phẩm chất xấu xa như cay đắng, tàn nhẫn, tham lam, và nóng tính. Người ta thường nói rằng ông biết cách nuôi dưỡng tinh thần của Giáng sinh, nhưng sự hiểu biết mới thực sự là quan trọng. Mong rằng điều này cũng đúng với chúng ta! Và để kết thúc, hãy dùng lời của Tiny Tim: 'Chúng ta hãy cầu nguyện cho tất cả!'.
Anh ta cũng đã bỏ ra một khoản tiền lớn để ủng hộ các tổ chức từ thiện mà trước đó anh ta đã từ chối. Anh ta đã thay đổi cách cư xử với mọi người và đối xử với thế giới bằng lòng tốt, lòng trung thành và trái tim biết chia sẻ, yêu thương của mình. Đó chính là tinh thần Giáng sinh mà tác giả muốn chia sẻ với chúng ta.
Phần kết và cảm nhận chung
Hồn Ma Đêm Giáng Sinh là một câu chuyện thể hiện sắc màu của tình yêu và hy vọng. Cuốn sách mang lại một bài học về cuộc sống và là thông điệp về lòng trung thành, tình bạn và ý nghĩa sâu sắc của mùa lễ Giáng sinh.
Bằng lối viết hóm hỉnh, sức sáng tạo và tài năng của mình, tác giả đã đưa người đọc vào một thế giới sống động, phép màu xuất hiện trước mắt Scrooge và cả các hồn ma. Câu chuyện không chỉ là một phản ánh về quá khứ, mà còn là một chiếu sáng cho tâm hồn con người, là bài học về sự thay đổi và cách chúng ta tương tác với thế giới xung quanh.
'Hồn Ma Đêm Giáng Sinh' là một bài học về tình yêu, tình bạn, lòng từ bi và niềm tin. Hãy dành thời gian để khám phá hành trình đầy ý nghĩa này trong trang sách.
Do đó, hãy dành thời gian để đọc cuốn sách Hồn Ma Đêm Giáng Sinh để bắt đầu cuộc hành trình khám phá một thế giới đầy bí ẩn và rút ra những bài học về tình yêu thương, lòng trung thành cho chính bản thân mình nhé!
Tóm tắt bởi: Minh Thúy - Bookademy
Hình ảnh: Minh Thúy