
Bao giờ bạn đã từng tưởng tượng về một ngày khi tỉnh dậy, bỗng nghe tin mình mắc phải một căn bệnh nặng với tỉ lệ chữa trị thấp? Sẽ như thế nào nếu bạn nhận ra dần dần bạn đang mất đi khả năng vận động như đứng, ngồi hay đơn giản là cử động đôi tay? Và khi màn đêm buông xuống, bạn luôn tự hỏi liệu ngày mai có đến với mình hay không, liệu mình còn có thể mở mắt để nhìn thế giới này một lần nữa không? Cuộc sống này còn ý nghĩa nếu bạn từ bỏ mọi ước mơ, hy vọng về tương lai không? Bạn sẽ cảm thấy ra sao khi biết rằng dù có cố gắng đến đâu, bạn vẫn không thể trốn thoát khỏi số phận đã định sẵn? Những điều này thật sự đáng sợ phải không?
Thế mà cô bé Aya, 15 tuổi, ở cái độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, lại bị chẩn đoán mắc phải căn bệnh quái ác, bệnh thoái hóa tiểu não. Và những ngày tháng sau đó là những ngày đau khổ mà Aya phải đối mặt. Dù đôi khi cô bé cảm thấy bất lực và muốn từ bỏ, nhưng trong tâm hồn, Aya vẫn ao ước được sống, khát khao sống mãnh liệt không bao giờ phai nhạt. Hơn 10 năm chiến đấu với bệnh tình nhưng Aya không bao giờ ngừng nở nụ cười. Cô bé là một đóa hoa tươi sáng nở rộ giữa những gian khổ cuộc sống. Chính điều đó đã thu hút người đọc đến với câu chuyện “Một Lít Nước Mắt”, quyển sách được viết dựa trên nhật ký đầy nước mắt của cô bé Aya.
Tóm Tắt
Nội dung cơ bản của sách được tóm tắt trong đoạn trích sau:
“Một Tâm Hồn Nhạy Cảm
Một gia đình ấm áp
Một căn bệnh hiểm nghèo
Một cơ thể tật nguyền
Đó là những gì Kito Aya trải qua trong hơn 20 năm cuộc đời. Với Aya, tương lai của cô trở nên hẹp hơn từng ngày vì căn bệnh đang ngày càng áp đặt giới hạn. Mọi ước mơ, kế hoạch của Aya đều bị căn bệnh ngăn trở, thậm chí việc đi ra khỏi nhà cũng trở thành một ước mơ không thể. Trải qua hơn 6 năm ghi lại nhật ký, Aya chia sẻ về cảm xúc và suy nghĩ của mình, chứng kiến cơ thể yếu đuối của mình đấu tranh với số phận khắc nghiệt. Tuy nhiên, từ những nước mắt và khuyết tật, Aya tìm ra giá trị thực sự của bản thân và làm xao động cả xã hội Nhật Bản.
Bên cạnh Kito Aya trong cuộc hành trình đau khổ này là gia đình của cô. Từ em gái luôn cảm thấy ghen tỵ với chị mình đến người mẹ yêu thương chăm sóc các con. Mẹ của Aya là một người phụ nữ phi thường, đã làm mọi thứ vì con gái mình, bao gồm việc tiếp tục viết nhật ký của Aya để truyền đạt ý chí của cô và hỗ trợ các bác sĩ trong việc điều trị căn bệnh quái ác này. Gia đình là điểm tựa vững chắc, giúp Aya mạnh mẽ và lạc quan đối mặt với bệnh tật.
“Đau khổ sẽ qua đi, và ở phía bên kia, một cầu vồng hạnh phúc đang chờ đợi tôi. Đừng vội vàng, đừng tham lam. Đừng bao giờ từ bỏ, vì mỗi người đều tiến bước theo từng bước đi. Dù nhỏ bé, nhưng tôi muốn trở thành một phần hữu ích cho người khác.”
Aya đã từng có một cuộc đời bình thường như bao người khác, trải qua những trải nghiệm đẹp và những khoảnh khắc đáng nhớ.
“Cuộc sống của tôi như một đoá hoa đang nở. Từ khi còn trẻ, tôi luôn muốn trân trọng mỗi khoảnh khắc và không hối tiếc điều gì.”
Kito Aya là một cô gái trẻ tràn đầy năng lượng. Sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cô có một tuổi thơ đầy mơ mộng và hạnh phúc.
“Cảm giác bên trong tôi như đang tan vỡ. Nó ngày càng trở nên rõ ràng và đáng sợ hơn, trừ khi được chữa trị sớm nhất có thể. Tôi lo lắng và không muốn phải chờ đợi để tìm ra câu trả lời cho những băn khoăn của mình.”
Khoảnh khắc sự sụp đổ khi nhận ra bản thân mắc phải căn bệnh.
Khi bắt đầu viết nhật ký, Aya mới chỉ 14 tuổi, tuổi của những ước mơ và hoài bão. Nhưng đời lại mang lại cho cô một thử thách khó khăn: thoái hoá tiểu não. Một căn bệnh đầy bi kịch, khiến cho cuộc sống của Aya thay đổi hoàn toàn.
Căn bệnh đã khiến cho Aya suy nhược, mất khả năng kiểm soát cơ thể, khiến cô không thể tự bảo vệ mình khi ngã. Cách di chuyển của cô trở nên lạ lùng, đầy khó khăn, khiến cho Aya cảm thấy tự ti với lời phê phán từ bạn bè. Khó có thể tưởng tượng được những gì mà một cô gái 14 tuổi phải chịu đựng khi mới phát hiện mình mắc phải căn bệnh này. Cô phải đối mặt với ánh nhìn soi mói, những lời nói đàm tiếu về một người đang dần rơi vào bước đường tuyệt vọng.
Không khuất phục trước số phận
Khi đọc những dòng nhật ký cổ xưa của những người đã từng sống trước đây, chúng ta có thể hiểu được cảm xúc của Aya, những gì cô đã phải trải qua. Dù cố gắng đến đâu, thậm chí cầu nguyện nhiều đến mức nào, sự sống của cô vẫn trôi qua nhưng cô không đầu hàng. Cô luôn chiến đấu với căn bệnh, cố gắng sống ý nghĩa.
“Tôi sẽ không tham lam. Tôi sẽ không từ bỏ. Vì mọi người đều đi từng bước một.”
“Tôi không muốn nói những điều như “Tôi muốn trở về quá khứ”. Tôi biết tình hình hiện tại của mình và tôi sẽ tiếp tục sống.”
Gia đình là người đồng hành vững chắc bên Aya
Thanh xuân của Aya giống như một tấm bức tranh sặc sỡ, nhưng mang trên mình nặng nề sắc màu u ám. Căn bệnh thoái hóa tiểu não đã cướp đi khả năng vận động cơ bản của cô, khiến cho tuổi trẻ nên thơ của Aya trở nên bất lực và u tối. Thay vì hoà mình vào niềm vui và ấm áp, Aya phải đối mặt với nỗi đau và thực tế khắc nghiệt của căn bệnh không lời thoát.
Rất may mắn, trong cuộc hành trình đầy gian nan, Aya không bao giờ phải đối mặt với nỗi cô đơn. Bởi bên cạnh cô luôn có những người thân yêu, đặc biệt là người mẹ quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Dường như không có bố mẹ nào mong muốn phải đối diện với sự thật đau lòng rằng con của họ sẽ phải đối mặt với một căn bệnh nghiêm trọng. Tuy nhiên, mặc cho nỗi đau đớn, bố mẹ của Aya luôn là tấm gương kiên nhẫn và tình yêu thương vô điều kiện, dành cho cô trong suốt quãng đời ngắn ngủi của mình.
Mẹ của Aya từng dạy cô rằng: “Không cần phải vội vàng, không cần phải giỏi giang, quan trọng nhất là phải luôn cố gắng hết mình.”
“Con yêu, những năm tháng trên ghế nhà trường sẽ không thiếu những thách thức và gian nan. Từ những điều nhỏ nhặt đến áp lực từ xã hội xung quanh. Nhưng hãy nhớ, mỗi con người trên cuộc đời này đều phải đối mặt với những khó khăn riêng của mình. Hạnh phúc không nằm ở việc tránh né khó khăn, mà là biết ơn vì có thể chia sẻ cảm xúc và trải nghiệm cùng những người khác.”
Thực ra, căn bệnh của Aya đã được mẹ cô phát hiện từ rất sớm, nhưng nỗi sợ hãi và chối bỏ đã khiến bà phải lòng vòng. Tuy nhiên, bằng sự kiên nhẫn và lòng dũng cảm, mẹ của Aya đã vượt qua được mọi khó khăn để dành cho con mình một tình yêu không bao giờ ngừng.
Ước mơ về một tương lai rạng ngời
“Mẹ ơi, tại sao căn bệnh lại chọn con?” - câu hỏi đau đớn đã khiến nhiều người không nhịn được nước mắt. Ai cũng cho rằng một cô bé 15 tuổi không thể nào nói ra câu hỏi sâu lắng như vậy. Ở tuổi 15, khi mọi người đều đang mơ mộng về tương lai, Aya lại phải đối mặt với sự thật đắng cay rằng cô không thể theo đuổi ước mơ trở thành vận động viên bóng rổ vì căn bệnh thoái hóa dây thần kinh tiểu não.
Chúng ta thường quen với hình ảnh của một cô gái trẻ đầy mơ mộng về tình yêu đầu đời trong những tác phẩm văn học Nhật Bản, nhưng đối với Aya, 'thanh xuân' của cô là sự đấu tranh không ngừng với căn bệnh, mỗi giờ mỗi phút đều là cuộc chiến với chính bản thân mình. Dù đối mặt với những khó khăn, Aya không bao giờ từ bỏ hy vọng và luôn kiên định viết nhật ký hàng ngày để ghi lại tâm trạng và cảm xúc của mình.
“Hãy sống! Mình muốn thở dài dưới bầu trời xanh.” Mặc cho hiện thực đau đớn, Aya vẫn không ngừng hy vọng vào một ngày mai tươi sáng, và bằng sự kiên trì viết nhật ký hàng ngày, cô truyền đạt tâm tư và hy vọng của mình.
“Cái chết không đáng sợ. Đáng sợ nhất là từ bỏ.” - Những lời động viên bản thân của Aya thể hiện sự quyết tâm của cô trước cái chết và niềm tin vào khả năng của bản thân.
Khát vọng hạnh phúc của một con người
Những giọt lệ đã rơi vào từng trang nhật ký của Aya, ghi lại những suy tư, những cố gắng không biết mệt mỏi của cô bé tật nguyền Aya, cùng những nỗi buồn của một con người đấu tranh không ngừng. Đó là toàn bộ những cảm xúc mà Aya đã trải qua trong cuộc hành trình của mình, từ những khoảnh khắc ban đầu khi cô chưa tin vào sự thật về căn bệnh của mình, đến những thời khắc đau đớn khi cô phải chấp nhận sự thật và nỗ lực sống hết mình trong những ngày cuối cùng.
“Bác sĩ ơi, liệu cháu có thể... có được không?”
Cảm nhận bản thân
Bạn có bao giờ cảm thấy muốn kết thúc cuộc sống của mình chưa? Bạn có bao giờ nghĩ rằng dù cố gắng đến đâu thì cơ thể vẫn không chịu nghe theo lời bạn? Dù có hy vọng, dù cầu nguyện đi chăng nữa nhưng sự thật mà bạn phải đối mặt vẫn không như mong muốn?
Điều đáng sợ nhất đối với một người đang sống có lẽ không phải là cái chết bất ngờ, mà là cái chết đang đến mà bạn biết trước. Nó làm bóp nghẹt bạn trong sự sợ hãi, tiếc nuối và cảm giác vô nghĩa của cuộc sống. Trên con đường của cuộc sống và cái chết, Rừng Nauy Wantanabe và Naoko đã mênh mông trong sự lạc lõng, cái chết của người bạn thân đã phủ một lớp sương mù lên tương lai của họ. Họ vỡ vụn và đau khổ trước cái chết, không thể tìm được lối đi cho riêng mình, không mục tiêu, không ý nghĩa, cả hai lãng phí những năm tháng thanh xuân với nỗi buồn lặng lẽ đã khắc sâu vào tâm hồn. Khác biệt với nỗi buồn trăn trở kia, Aya là một chiến binh của niềm vui. Thần chết đã nắm bắt cô ấy, nhưng thay vì đầu hàng trước số phận, cô ấy chọn cách trân trọng những gì còn lại, sống mỗi khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình.
Hình ảnh của một cô gái mạnh mẽ, chấp nhận căn bệnh của mình, ngày qua ngày nỗ lực học viết, học sử dụng đũa, thậm chí là nỗ lực nói chuyện vì với cô ấy, tất cả đều khó khăn từ ngày cô bé nhận ra mình mắc căn bệnh này, đến khi căn bệnh ấy ảnh hưởng đến cả gia đình. Đau đớn nhưng cũng mạnh mẽ.
“Có những người tồn tại như không khí, êm đềm, nhẹ nhàng. Chỉ khi họ ra đi, ta mới nhận ra giá trị của họ. Mong muốn trở thành một phần của sự tồn tại đó là điều mình ấn tượng nhất sau khi kết thúc cuốn sách.
Đọc nhật ký của Aya, chúng ta hiểu rõ cô bé đã trải qua những cảm xúc đau đớn đến thế nào. Điều đó khiến ta biết ơn vì có một cơ thể khỏe mạnh, có cuộc sống để mơ mộng, hy vọng và yêu thương. Chúng ta may mắn khi có thể 'hít thở dưới bầu trời xanh' - điều mà Aya không còn có được nữa. Sống không chỉ là tồn tại mà còn là sự cống hiến, lạc quan giữa khó khăn như cách Aya đối diện với căn bệnh của mình. Hãy luôn cố gắng, kiên cường và sống hết mình, bởi “Thời gian sẽ không dừng lại dù cho tôi có đạp hết đồng hồ trên thế giới.” Hãy sống và mỉm cười, dù có điều gì xảy ra. Cảm ơn Aya đã xuất hiện trong thế giới này, giúp chúng ta biết ơn những điều mà chúng ta may mắn có.
“Gặp trở ngại à? Không vấn đề.
Dù gặp khó khăn đến đâu, ta vẫn có thể đứng dậy.
Khi gặp trở ngại, hãy nhìn lên bầu trời.
Bầu trời xanh bao la, không gian mênh mông trước mắt.
Bạn có cảm thấy nụ cười của nó không?
Bạn vẫn còn hơi thở.
- Tóm tắt bởi: Thanh Thảo - MyBook
Ảnh: Cẩm Anh