Tác Giả
Là một nhà văn, nhà báo, và triết gia người Pháp sinh ngày 7 tháng 11 năm 1913 tại Mondovi, Algerie.
Nhà văn người Pháp Albert Camus đã thể hiện triết lý phi lý một cách thuyết phục trong tác phẩm Người Ngoài Hành Tinh, khi làm nổi bật tinh thần con người và các sự kiện cuộc đời được sắp xếp một cách tinh tế trong một câu chuyện về một kẻ sát nhân đối diện với án tử hình.
Tóm Tắt Tác Phẩm
Câu chuyện mở đầu với một bức tranh buồn khi nhân vật chính là Meursault, một người đàn ông nhận tin mẹ qua đời và phải lái xe 80 cây số đến nhà dưỡng lão để tham gia đám tang của mẹ. Cuộc sống hàng ngày của Meursault xoay quanh người bạn Emmanuel, và họ thường gặp nhau ở quán ăn của ông Céleste. Khi đến nhà dưỡng lão, mọi thứ gần như đã kết thúc, Meursault gặp Giám Đốc nhà dưỡng lão và nghe kể về những phút cuối cùng của mẹ trước khi qua đời. Meursault cảm thấy hối hận vì không thể ở bên cạnh mẹ trong những giây phút cuối cùng. Lễ tang ở nhà dưỡng lão diễn ra đơn giản với các chi tiết tối giản, mô tả sự hiện diện của một số người đã từng chăm sóc mẹ. Đó là một ngày nắng, chiếc xe tang chạy dọc theo con đường ven cánh đồng, với không khí oi bức, những giọt mồ hôi và nước mắt của những người tham dự lễ tang. Mùi phân ngựa và mùi da thuộc trên chiếc xe, mùi của đất và bùn, cùng với mùi véc-ni trên chiếc quan tài, tất cả đều để lại cho Meursault cảm giác mệt mỏi khi trở về nhà.
Nhìn thấy các đinh ốc của quan tài đã được vặn sâu và có bốn người đàn ông mặc đồ đen ở trong phòng, tôi nghe giám đốc nói với tôi rằng xe đang chờ ngoài đường và linh mục bắt đầu đọc kinh. Tất cả diễn ra rất nhanh. Mấy người đàn ông bước đến quan tài với một tấm khăn lớn. Chúng tôi đi ra khỏi nhà dưỡng lão, trước cửa có xe tang.
Dậy không nổi vì mệt nhoài, tôi tự hỏi mình sẽ làm gì đây và quyết định đi tắm. Ở nhà tắm, tôi gặp lại Marie Cardona, cô thư ký hồi trước trong văn phòng tôi. Tôi giúp cô leo lên một cái phao bơi và lướt qua đôi vú cô. Dưới nước, chúng tôi nằm lâu trên chiếc phao, ngủ lơ mơ.
Meursault có một cô bạn gái hấp dẫn tên là Marie, họ tình cờ gặp lại nhau ở một nhà tắm tại Hải Cảng và sau đó bắt đầu hẹn hò. Hàng ngày ngồi làm việc và ngắm nhìn những chiếc tàu chở hàng ở hải cảng.
Có một đống vận đơn đường hàng hải đang chồng chất trên bàn viết của tôi và tôi phải xem xét tất cả. Ngày nọ tôi có lưu ý ông chủ về việc khăn lau tay đã ướt suốt cả ngày. Chúng tôi mất một lúc để nhìn những chiếc tàu chở hàng ở hải cảng.
Meursault có hai hàng xóm là ông già Salamano sống cùng một chú chó không thích nghe lời và Raymond Sintes, dáng người hơi thấp và khá là tai tiếng. Thi thoảng chúng tôi có nói chuyện và có lần anh kể với tôi rằng anh biết những gì xung quanh mọi người đồn thổi và anh phân bua rằng trái lại anh mới là người bao cô người tình.
Tôi có quen biết một cô gọi lại tình nhân của tôi. Người đàn ông mà anh ta vừa đấm đá là anh của người đàn bà này. Anh ta nói đã từng bao người đàn bà. Tôi không trả lời gì thế nhưng anh ta liền nói thêm rằng anh ta biết thiên hạ đồn gì trong xóm, nhưng lương tâm anh ta yên ổn và anh ta làm nghề giữ kho.
Để trở lại câu chuyện của tôi, anh ta cho biết, tôi nhận thấy có sự lừa gạt. Anh ta trả tiền phòng và tiền ăn uống cho cô ta nhưng cô ta không làm việc. Thậm chí cô ta còn cầm đồ. Thế là tôi nhận ra sự lừa gạt và quyết định bỏ cô ấy.
Anh ta kể rằng anh ta đã tìm thấy một vé số trong bóp của cô ta và một biên lai cầm đồ trong nhà cô ta. Tôi thấy rõ có sự lừa gạt. Thế là tôi bỏ cô ấy và nói ra sự thật về cô ấy.
Anh ta dùng một trận đòn nên thân với cô ta. Sự việc nghiêm trọng hơn trước và tôi nghĩ chưa trừng phạt cô ấy đến cùng.
Mọi chuyện khá là dễ chịu ngoại trừ một việc, hàng xóm Raymond gặp rắc rối với mấy tên du côn Ả Rập, có liên quan đến cô nhân tình của anh ta. Mặc dù vậy, tình cảm với Marie vẫn tiến triển tốt đẹp.
Trong giây phút đó, chỉ còn nắng và im lặng, cùng với tiếng rì rầm của con suối và ba nốt nhạc. Rồi Raymond đặt tay lên cái túi quần phía sau, nhưng đứa kia không cử động.
Raymond và đối thủ vẫn nhìn nhau. Tôi nói với Raymond rằng anh ta chưa lên tiếng với anh. Vẫn có tiếng nước suối rì rầm và tiếng sáo trong im lặng và oi bức. Raymond bắt đầu hơi kích động. Đứa kia vẫn thổi sáo và cả hai chúng nó quan sát từng cử chỉ của Raymond.
Khi Raymond đưa cho tôi khẩu súng lục của anh ta, ánh mặt trời lướt trên khẩu súng. Chúng tôi đứng im lặng giữa biển, cát và mặt trời, cái im lặng gấp đôi của ống sáo và nước suối. Lúc đó tôi nghĩ có thể bắn hay không bắn. Thế nhưng thình lình, hai tên Ả Rập lùi lại và lẻn ra phía sau tảng đá. Thế là Raymond và tôi trở về.
Lần này, tên Ả Rập rút con dao ra và chìa cho tôi thấy dưới ánh mặt trời. Ánh sáng tóe ra trên mặt thép và giống như một lưỡi kiếm chói sáng đâm vào trán tôi. Tôi cảm thấy như đang đối diện với sự đe dọa của cái chết. Thế là tôi bắn. Tôi hiểu mình đã phá huỷ sự hài hoà của ngày hôm đó, sự im lặng đặc thù của một bãi biển nơi mà tôi đã từng được sung sướng.
Sau khi bị bắt và trải qua nhiều tháng ngày dự thẩm với luật sư, thời gian ở trong tù cũng khá dài khoảng 11 tháng. Tôi nghĩ về mẹ và đám tang của người mẹ quá cố. Những người điều tra đã hỏi về tâm trạng của tôi trong dịp đám tang đó.
Luật sư hỏi tôi liệu tôi đã kiềm chế được cảm xúc của mình không. Tôi nói rằng không, vì điều đó sai. Ông luật sư nhìn tôi một cách lạ lùng và ác ý. Ông cảnh báo rằng tôi và nhân viên dưỡng lão sẽ được tra vấn và việc đó có thể gây tai hại.
Sau cuộc gặp, tôi cảm thấy mệt mỏi và ngả nhào xuống giường. Tôi nhớ lại đám tang của mẹ và cảm thấy sẵn sàng sống lại tất cả. Lần đầu tiên trong thời gian dài, tôi cảm thấy lòng mình mở ra với sự dửng dưng êm dịu của thế giới.
Tôi mong muốn có sự cảm thông từ mọi người, không phải để được biện hộ mà chỉ muốn được cảm tình tự nhiên. Nhưng thật ra, tất cả những điều đó chẳng có ý nghĩa gì và tôi bỏ qua vì lười biếng.
Cảm nhận cá nhân
Điểm nổi bật trong tác phẩm là sự rõ ràng về tính cách của mỗi nhân vật và cốt truyện của họ trong cả hai phần. Phần đầu tiên giới thiệu hoàn cảnh và tính cách của nhân vật một cách liền mạch và giải thích lý do họ gặp nhau và có những đặc điểm chung trong cuộc sống. Phần hai là phần tâm lý, làm rõ sự nhận thức về hoàn cảnh và hành động dẫn đến hành vi giết người, như câu nói của luật sư: “Đó là bức tranh của vụ án này. Tất cả đều thật và không có gì thật cả!”. Nhân vật chính của câu chuyện phản ánh nhiều suy nghĩ chung của một con người hiện đại sống trong giai đoạn hậu chiến tranh thế giới thứ hai, khi mà những người sống không đủ can đảm để đối mặt với sự đau buồn cho người đã khuất. Họ cần phải mạnh mẽ để vươn lên và làm việc cho tương lai, và vì vậy có thể hiểu và thông cảm với tình hình của nhân vật. Để vượt qua nỗi đau, họ phải chấp nhận bản năng chiến đấu, dù có thể dẫn đến nguy hiểm. Cuốn sách này đặc biệt dành cho những người yêu thích triết học và tâm lý. Người đọc trải qua một cuộc hành trình từ thế giới này sang thế giới khác, khi Meursault “gõ bốn tiếng trên cánh cửa của tai hoạ”. Đoạn kết, khi nhớ về mẹ và bản án, là lúc cuộc đời mở ra một trang mới. Cái chết không chỉ là kết thúc, mà còn là một màn trình diễn chỉ có những người yêu cuộc sống mới hiểu sau khi trái tim họ ngừng đập.
Tóm tắt bởi: Souries - MyBook
Hình ảnh: Souries