Có lẽ sẽ có điều kỳ diệu như vậy? Rằng vào năm 2063 tại Hàn Quốc, một thiết bị di chuyển thời gian sẽ được tạo ra? Bạn sẵn lòng hy sinh hiện tại để trở về quá khứ đó chứ?
'Vào năm 2063 ở Hàn Quốc, công nghệ tiên tiến đã cho phép con người điều khiển thời gian và quay về quá khứ, nhưng không phải không có giá phải trả: họ phải đặt mạng sống của mình vào tay số phận.'
Thông tin về tác giả
Là một đạo diễn phim và nhà văn. Anh từng đoạt giải Đạo diễn trẻ xuất sắc tại Giải thưởng nghệ thuật Baeksang (lần thứ 47), một giải thưởng danh giá của Hàn Quốc vinh danh những thành tựu xuất sắc trong điện ảnh, truyền hình và sân khấu. Các tác phẩm điện ảnh nổi tiếng của anh bao gồm: Ma ơi, chào mi (2010), Vị cứu tinh bất đắc dĩ (2014)… Đều nhận được sự đánh giá cao từ khán giả Hàn Quốc và quốc tế.
Quán canh bò hầm của kẻ cắp quá khứ là tác phẩm đầu tiên của anh, được xuất bản dưới dạng truyện dài trên Kakaopage (một nền tảng chia sẻ nội dung thu phí của Kakao Corp) và chỉ trong ba ngày đã thu hút hơn 100 nghìn lượt đọc.
Thông tin về tác phẩm
Lee Woo Hwan là một đầu bếp tại quán canh bò hầm Busan. Anh từng sống ở Xóm dưới, một nơi u ám và vô cùng nghèo khó, nơi chỉ dành cho những người không có tiền bạc và không có nơi nương tựa. Nhưng với Woo Hwan, việc có hay không tiền bạc cũng không quan trọng, bởi anh cảm thấy mình là một người không giá trị và không có mục tiêu. Ngay cả việc nhớ về những kỷ niệm buồn buồn khi ngồi dưới bóng cây không thể khiến anh tìm được niềm vui. Anh sống trong một cuộc sống tầm thường, không có chỗ dựa và không có ai để nương tựa.
Vì không có hứng thú với cuộc sống như vậy, anh được ông chủ giao nhiệm vụ đặc biệt: quay về quá khứ để nấu một món canh bắp bò mà ông chủ không thể nào quên.
Mặc dù biết rằng chuyến đi này có thể khiến anh phải trả giá bằng mạng sống, nhưng Woo Hwan vẫn quyết định chấp nhận.
Vì đơn giản:
'Sống hay chết, đều không quan trọng.'
Anh đầu bếp không thể ngờ rằng, cuộc phiêu lưu này sẽ thay đổi cuộc đời anh, mang lại cho anh niềm khao khát hạnh phúc và tình yêu gia đình. Tuy nhiên, quán canh bò hầm cũng là một phần trong một vụ án giết người bí ẩn và đầy bất ngờ.
Ban đầu tôi nghĩ đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết êm đềm về quán canh bò hầm ấm cúng và một người thợ đã lâu không biết đến hạnh phúc. Nhưng thật ra, tác giả đã xây dựng một thế giới bí ẩn và nguy hiểm hơn nhiều. Khi đọc những trang đầu tiên, tôi bị thu hút bởi những phát minh kỳ quặc như cỗ máy du hành thời gian, súng laze cắt da người và chip dịch chuyển tức thời.
Những manh mối đầu tiên của vụ án giết người đến từ một ngôi trường cấp 3, và hung thủ nghi là một nam sinh tên Lee Sun Hee. Câu chuyện bắt đầu từ một người đàn ông bí ẩn trong lớp học của Sun Hee và tiếp tục hé lộ những nhân vật khác như chủ quán canh bò Jong In, cảnh sát Yang Chang Geun, và Lee Woo Hwan - những mối liên kết không ngờ tới và kỳ quặc.
Với cách sắp xếp tình tiết đan xen và nhân vật đồ sộ, khi đọc Quán canh bò hầm của kẻ cắp quá khứ, bạn sẽ cảm thấy mình đang xem một bộ phim phá án ly kỳ, với các mưu mô và tính toán thâm hiểm. Bạn cần đọc kỹ và chậm để không bỏ lỡ các chi tiết quan trọng.
Tôi ấn tượng với cách thức và động cơ của những kẻ giết người trong tác phẩm này. Họ không đơn giản là những tên phản diện, mà là những con người biến chất do cuộc sống không công bằng và khắc nghiệt.
Tôi rất ấn tượng với nhân vật Park Jong Dae, người nhận nhiệm vụ và có cuộc sống tương tự như Lee Woo Hwan.
Park Jong Dae cũng là một người xuyên về quá khứ và nhận ủy thác từ một người giàu có, tương tự như Lee Woo Hwan.
Hắn trở về quá khứ không phải để hoàn thành nhiệm vụ mà muốn nắm giữ quyền lực.
Park Jong Dae xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nhưng bẩm sinh có tài năng tuyệt vời. Bằng sự thông minh và mưu mô, hắn đã tự biến mình thành 'nhà tiên tri' và leo lên đỉnh cao của quyền lực.
Từng mảnh ghép của vụ án bí ẩn như càng chân thực hơn qua ngòi bút của tác giả Youngtak Kim. Anh đã phác họa những thủ đoạn, mưu mô và thú vũ khí phi thường một cách chân thực.
Trong cuốn tiểu thuyết này, những 'khoảng lặng' giữa những con người tưởng xa lạ mà thân quen khiến họ được 'sống' và 'khát khao', thể hiện rõ nhất qua nhân vật Woo Hwan, người từng 'vô phương cứu chữa' nhưng giờ đây đã khát sống hơn bao giờ hết.
'Lần đầu tiên anh cảm thấy cuộc đời mình có thể thay đổi.'
Lee Woo Hwan thực sự đã thay đổi từ khi du hành về quá khứ và trân quý hơn hạnh phúc mà anh tìm thấy, khiến anh khao khát cuộc sống và hy vọng trở về 'nhà'.
Chỉ khi đến quán canh bò hầm nổi tiếng ở Busan mười năm trước, tôi thực sự cảm nhận được cuộc sống đang trỗi dậy. Lần đầu tiên, tôi muốn nấu ăn cho người khác. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy hạnh phúc khi chờ đợi ai đó về nhà. Và lần đầu tiên, tôi chần chừ trên con đường mình chọn. Bước chân dừng lại trên con đường về nhà, chứng tỏ rằng tôi đã thay đổi thực sự. Tôi đam mê, hạnh phúc và muốn chiến đấu để giữ lấy điều ấy.
Nhưng liệu việc chiến đấu cho hạnh phúc của mình có phải là đúng không?
Việc bảo vệ tính mạng của mình và vô tình gây ra cái chết cho mười hai người khác có phải là đúng không?
Tôi đã đánh đổi hạnh phúc của mình với hạnh phúc của người khác. Thực sự, tôi đang rơi vào tình huống giữa lương tâm và lý trí. Nếu muốn giữ lại hạnh phúc và ở bên gia đình Jong In, điều đó có nghĩa là mười hai người vô tội đi cùng tôi sẽ chết. Nhưng nếu tôi rời đi và quay về thời hiện đại, có lẽ tôi sẽ không bao giờ cảm nhận được hạnh phúc đó một lần nữa. Liệu tôi có trở thành tội phạm hay vẫn giữ được lòng tốt như trước?
Bên cạnh đó, tác giả có vẻ như rất giỏi trong việc quan sát. Từ việc đun nước hầm xương, lọc chất bẩn từ mẩu xương bò, rồi chắt nước và đun tiếp, sau đó là tiếp tục thái thịt, rắc hành… Quá trình nấu món canh bò nổi tiếng ở Busan hiện lên vô cùng chân thực, như thể tôi cũng có thể ngửi hương, nếm vị và thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên lưng người lao động.
Nhờ khả năng quan sát này, thế giới trong Quán canh bò hầm của kẻ cắp quá khứ được chia thành hai phần rõ rệt: Giàu - Nghèo. Người giàu có thể sống dư dật, thoải mái. Còn người nghèo chỉ có thể bán mạng để làm việc mệt nhọc mà không có cơ hội thay đổi cuộc sống.
Sự phân biệt giàu nghèo được thể hiện rõ ràng và đau đớn ngay từ những trang đầu của câu chuyện. Woo Hwan, người xuất thân từ Xóm Dưới - một khu vực phần đất bị lộ ra sau khi sóng biển rút lui, là những phần tử còn sót lại sau cơn thảm họa. Những ai dám xây nhà trên mảnh đất nguy hiểm ấy chẳng khác nào tự bắt mình vào chỗ nguy hiểm.
Nhưng ai mà quan tâm chứ?
Chẳng ai quan tâm hoặc đóng góp gì để giúp những hộ gia đình nghèo di chuyển đến nơi an toàn hơn. Những người nghèo không có nơi để đi, vì Xóm Trên, nơi an toàn hơn, đã được người giàu chiếm đóng. Không ai sẵn lòng chi tiền để cứu giúp một người nghèo, họ chỉ biết chôn chân tại nơi khốn khó này, và họ không biết làm thế nào để thay đổi số phận của mình. Thay đổi cuộc đời quá đắt đỏ với họ.
Ngay cả cỗ máy du hành quá khứ cũng chỉ được điều khiển bởi người giàu. Người giàu có thể chi tiền để thuê một người nghèo khác làm việc gì đó cho họ. Trong khi đó, người nghèo, dù có rủi ro liên quan đến tính mạng, họ vẫn chấp nhận vì họ không được nhận số tiền lớn như thế. Nhưng thực tế là, họ rất khó có cơ hội thay đổi cuộc đời vì không ai từng sống sót sau khi bước lên con tàu du hành. Họ đều mất hết. Còn người giàu, họ không mất nhiều, chỉ cần thuê thêm người nghèo khác để làm việc cho họ.
Và nghèo đó cũng khiến con người biến đổi. Nếu Park Jong Dae sinh ra và lớn lên trong một môi trường giàu có, có lẽ anh ấy đã trở thành một người tài năng xuất chúng, thay vì lẩn trốn và sử dụng trí tuệ của mình với mục đích ích kỷ và tâm địa thâm hiểm.
Tuy nhiên, ranh giới giàu - nghèo đã làm nổi bật những tình cảm con người, những khao khát và cuộc chiến vì cái thiện, vì tình yêu và vì con người.
Những lời cuối
Mỗi trang sách đều mang đến một điều bất ngờ. Bất ngờ với những diễn biến kịch tính của vụ án. Bất ngờ với những mối liên kết giữa những nhân vật ban đầu xa lạ nhưng cuối cùng lại trở nên quen thuộc. Bất ngờ với sự tài tình của kẻ tội phạm giấu mình trong bóng tối. Và cuối cùng, bất ngờ với lòng khát khao sống, cùng những ước mơ đã vươn mình và tỉnh giấc giữa những thực tế đời thường.
Tóm tắt bởi: Vanii - MyBook
Hình ảnh: Trương Thùy Trang