“Không có sự thật nào có thể giảm bớt nỗi đau khi chúng ta mất đi người yêu thương. Không có sự thật nào, một trái tim chân thành, sức mạnh nào, lòng từ bi nào, có thể giảm bớt đi nỗi đau đó. Chúng ta chỉ có thể chịu đựng nó đến cùng và học được điều gì đó, nhưng bài học đó cũng vô ích khi phải đối mặt với một nỗi đau mới không biết khi nào sẽ đến.”
Khi còn 17 tuổi, tôi đã đọc Rừng Na Uy. Sự đa dạng, cô đơn sâu sắc và nghẹt thở của cuốn sách đã khiến tôi, một cô bé, cảm thấy sợ hãi nhưng cũng bị cuốn vào thế giới rừng tĩnh lặng, huyền bí ấy. Rừng Na Uy giúp tôi hiểu rõ hơn về nỗi cô đơn, nó đã định hình cảm xúc mà tôi chưa từng biết mình có, được ghi lại trong cuốn sách. Tôi đắm chìm và không thể ngừng bị cuốn hút bởi Rừng Na Uy.
Giới Thiệu Tác Giả
Murakami Haruki (sinh ngày 12 tháng 1 năm 1949) là một trong những nhà văn, dịch giả văn học nổi tiếng nhất Nhật Bản hiện nay, được biết đến rộng rãi cả trong và ngoài nước. Suốt hơn một phần tư thế kỷ, tác phẩm của ông đã được dịch ra hơn 50 ngôn ngữ trên thế giới, và ông luôn nằm trong số những tác giả văn học hàng đầu của Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng văn học Nhật Bản đương đại với danh xưng như 'nhà văn được yêu thích nhất', 'nhà văn bán chạy nhất', 'nhà văn của giới trẻ'.
Từ nhỏ, Murakami đã chịu ảnh hưởng lớn từ văn hóa phương Tây, đặc biệt là âm nhạc và văn học. Ông lớn lên với các tác phẩm của các tác giả Mỹ như Kurt Vonnegut và Richard Brautigan, và điều này làm nổi bật phong cách của ông so với văn học Nhật truyền thống. Trong khi văn học Nhật thường chú trọng vào ngôn từ tinh tế, phong cách của Murakami thường thoáng đãng và linh hoạt.
Murakami học về nghệ thuật sân khấu tại Đại học Waseda, Tokyo. Tại đây, ông gặp Yoko, người sau này trở thành vợ ông. Ban đầu, ông làm việc trong một cửa hàng băng đĩa, nơi mà nhân vật chính trong tác phẩm Rừng Na Uy, Watanabe Toru, làm việc. Trước khi hoàn thành việc học, Murakami mở một tiệm cà phê jazz có tên 'Peter Cat' tại Kokubunji, Tokyo, và quản lý nó từ năm 1974 đến 1982. Nhiều tiểu thuyết của ông đề cập đến âm nhạc, bao gồm Dance, Dance, Dance (The Steve Miller Band), Rừng Na Uy (The Beatles), và Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời (lấy cảm hứng từ một số bài hát khác).
Tiểu thuyết của Murakami thường bị tổ chức văn học Nhật Bản chỉ trích là 'bình dân', thường mang tính hài hước và siêu thực, đồng thời thể hiện sự ham muốn, cô đơn và khao khát tình yêu, khiến độc giả ở cả Phương Tây lẫn Đông Á cảm động. Tác phẩm của ông cũng bị chỉ trích về cách mô tả về sự ám ảnh tư bản ở Nhật Bản. Qua tác phẩm của mình, ông thể hiện được cảm giác trống rỗng trong linh hồn của những người cùng thời và khám phá các ảnh hưởng tiêu cực của tâm lý công việc tại Nhật Bản. Tác phẩm của ông phê bình sự suy giảm giá trị của phụ nữ và mất mát mối quan tâm trong xã hội tư bản Nhật.
Năm 2006, Murakami giành Giải Franz Kafka, giải mà trước đó đã trao cho Harold Pinter và Elfriede Jelinek. Ông được xem là ứng cử viên tiềm năng cho giải Nobel Văn học. Nếu nhận giải, ông sẽ là người Nhật thứ ba đoạt giải, sau Kawabata Yasunari và Oe Kenzaburo.
Giới Thiệu Tác Phẩm
Rừng Na Uy là tiểu thuyết của Murakami Haruki, được xuất bản lần đầu vào năm 1987. Câu chuyện diễn ra ở Nhật Bản những năm 1960, khi thanh niên Nhật Bản đấu tranh chống lại định kiến xã hội. Murakami mô tả những sinh viên này như những người đạo đức giả và thiếu sự kiên nhẫn.
Tác phẩm này đã đưa Murakami trở thành một trong những nhà văn hàng đầu của Nhật Bản.
Tên gốc của tác phẩm, Noruwei no mori, là phiên dịch tiêu chuẩn trong tiếng Nhật cho bài hát 'Norwegian Wood' mà John Lennon sáng tác khi còn là thành viên của nhóm nhạc The Beatles (và thường được đề cập trong cốt truyện).
Rất có thể là sau những lời phản đối, sau ba năm du hý ở Địa Trung Hải, thậm chí chính vì sự xa lạ của mình với Tokyo giàu có nhưng mất gốc, Murakami vẫn là một nhà văn Nhật Bản đích thực, chìm đắm trong nỗi đau của sự mất mát và kinh hoàng của sự giàu có bất thường. Bởi vì trong thế giới của ông, cái cũ đã bị phá hủy và thay thế bởi một thứ mới mẻ và vô nghĩa, và không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
Rừng Nauy là cái gì đó đau buồn nhưng đẹp. Nó là nỗi buồn hoang dã của một thế hệ, một nỗi hoang mang ẩn chứa trong lòng của những người trẻ, để họ từng bước quên đi, để rồi họ lại mơ mộng, để họ tỉnh giấc, để rồi họ không bao giờ nhượng bộ. Nỗi buồn, nỗi cô đơn, sự trống rỗng trong tâm hồn của nhân vật trong Rừng Nauy, hoặc trong từng câu chữ, từng khoảnh khắc im lặng của cuốn sách, đều là điều đẹp đẽ. Đó là cái đẹp giữa sự kết nối giữa con người, cái đẹp trong sự va chạm của các thể chất, cái đẹp trong nhịp đập của những trái tim, cái đẹp trong linh hồn cô đơn kề bên một linh hồn khác cũng cô đơn.
Cuốn sách nói về các mối quan hệ xung quanh nhân vật chính Toru Watanabe. Cậu đã lặng lẽ yêu mến Naoko - người yêu của người bạn thân quá cố Kizuki của mình. Mọi nỗi lo âu của Toru bắt đầu khi người bạn thân Kizuki tự tử. Sau đó, cả Toru và Naoko đều phải đối mặt với nỗi đau không thể chịu đựng được từ sự ra đi đột ngột của người bạn, họ cách xa nhau và rời xa mọi kỷ niệm về Kizuki. Nhưng rồi một lần nữa, sự cô đơn đưa họ đến với nhau, sự khát khao tìm kiếm giải thoát khỏi nỗi trống trải đã dẫn họ đến với nhau. Sau đó Naoko rời bỏ cuộc sống của Toru, và Toru gặp Midori - một cô gái mà cậu “yêu cô như một chú gấu mùa xuân”. Câu chuyện xoay quanh nỗi buồn, một nỗi buồn nhẹ nhàng, một nỗi đau sâu thẳm nhưng dịu dàng, một nỗi lo lắng bao trùm mỗi người trong thế giới của Rừng Nauy, và đó là lý do họ tìm thấy nhau, để thoát khỏi, để vật lộn với một thế giới họ không muốn trở lại, để sống, và để chết đi, một cách đích thực.
Sự chết của người bạn Kizuki đến, như một nỗi đau không bao giờ dứt. Người bạn đi cùng từ thuở còn thơ, người bạn chơi bi-a và uống bia cùng vào lúc 5 giờ chiều, lại ra đi trong một chiếc hầm gửi xe, trong chiếc xe mà cậu đã dùng ống khí tự tử và khóa cửa. Người bạn đi trong một đêm xuân, mãi mãi để lại trong lòng Toru một nỗi đau khôn nguôi. Cậu chọn quên đi và chấp nhận rằng: “Cái chết là một phần của cuộc sống, không phải là điều đối lập với cuộc sống.”
“ Cái chết là có thực, nó không phải là đối nghịch của cuộc sống mà là một phần của sự sống.
Nghe có vẻ như một lời thoại vô nghĩa, nhưng từng có thời tôi cảm thấy hình ảnh đó không chỉ là lời nói mà còn như một áp lực bức bách trong tâm trí tôi. Sự chết thực sự tồn tại - trong một tờ giấy gói, trong bốn quả bóng đỏ và trắng trên bàn bi-a - và chúng ta tiếp tục sống và hít thở nó vào phổi như những hạt bụi nhẹ nhàng.
Khái niệm về sự sống và cái chết, sự bất an về tồn tại, nỗi lo lắng về cuộc sống đã động chạm đến Toru, khiến cậu cảm thấy “sự chết đã ôm lấy cả tôi”. Khi nào mà ai đó có thể chết đi, cũng nhẹ nhàng như sự biến mất của một chiếc lá, một ngày nó rơi xuống, chạm đất, hòa vào đất, và biến mất. Toru nhận ra sự mong manh, thoáng qua của sự tồn tại qua cái chết của bạn của cậu. Rõ ràng, không có lý do cụ thể nào mà Kizuki phải ra đi, vậy thì cuối cùng Kizuki đã rời bỏ thế giới này vì lý do gì?
“Ở giữa cuộc đời, mọi thứ đều xoay quanh sự chết.”
Toru chọn cuộc sống đại học ở Tokyo, nơi cậu quyết định tránh xa nơi mà bạn của cậu đã từng ở, và cậu sống theo tôn chỉ: “thôi thì không quan trọng gì trong cuộc sống nữa”. Nếu mọi thứ không quan trọng, thì không có nỗi đau nào có thể đạt được cậu, nếu cậu không đau lòng, cậu sẽ sống, cậu sẽ tồn tại. Nhưng sau đó, cuộc sống trống rỗng, học những gì cũng được, kết quả bình thường, cố gắng bình thường, thời gian qua những cuộc biểu tình, đi chơi với vài cô gái, cuộc sống trống rỗng của Toru không kéo dài lâu, khi chính bản chất, chính sự cô đơn trong tâm trí cậu dẫn dắt cậu đến những thứ làm dịu lòng cậu. Như một thanh thuốc, như Naoko.
“Chúng tôi vẫn đi lang thang khắp Tokyo theo một lộ trình uốn cong, lên đồi, qua sông, và những con đường tàu, chỉ đi mà không nghĩ sẽ đến đâu. Chúng tôi tiếp tục tiến lên, như thể việc đi bộ là một nghi lễ tôn giáo sẽ chữa lành hai linh hồn bị tổn thương của chúng tôi. Dù trời mưa, chúng tôi vẫn đi, chỉ cần một chiếc ô che, nhưng vẫn đi dù thế nào.”
Mối quan hệ giữa Naoko và Toru giống như những gì được mô tả trong đoạn văn, là những trái tim cô đơn lang thang, họ cần nhau, bám víu vào nhau để tiếp tục lang thang như thế.
Toru gặp Midori, một cô gái nồng nhiệt, ấm áp như ánh nắng mặt trời, là ngọn lửa ấm nóng sưởi ấm trái tim cậu. Một cô gái quyết tâm sống bằng mọi cách, cố gắng để tồn tại và thấy rõ bản thân. Một cô gái mà cậu yêu.
“Cậu yêu tớ đến đâu?” - Midori hỏi.
“Đủ để khiến mọi áp lực trên thế giới này phải tan chảy.”
“Nhưng cái tôi có với Midori lại khác biệt hoàn toàn. Nó tồn tại, đi theo ý riêng của nó, sống động và sôi nổi, nó làm cho tôi hít thở và rung động từng phần tử của tâm hồn.”
Cuộc sống của Toru bắt đầu trở lại với hình ảnh của một cuộc sống, trái tim cậu đầy ắp bởi tình yêu, tình yêu yên bình, tình yêu mãnh liệt, cậu mong đợi mỗi sớm mai, cậu hy vọng mọi điều tốt lành sẽ đến với những gì cậu trải qua.
Nhưng sau đó, Naoko ra đi. Giống như một bông tuyết, cô rơi ra khỏi thế giới của Toru, nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo. Cái lạnh ấy thấm vào tận trái tim cậu, và một lần nữa, cậu nhận ra sự đắng cay của sự tồn tại, một lần nữa, cậu hoài nghi, trầm uất.
Những trích dẫn đáng nhớ từ cuốn sách “Rừng Nauy”
- 1. “Không có lời nói nào có thể xoa dịu nỗi đau khi mất đi một người thân yêu. Không có điều gì có thể làm dịu đi nỗi đau đó.”
2. “Tôi không thực sự hiểu cậu,” Tôi nói. “Tôi cần thời gian để hiểu cậu hơn. Nhưng tôi sẽ hiểu được, hơn bất kỳ ai khác trên thế gian này.”
3. “Cậu yêu tôi đến đâu?” “Đến nỗi khiến tất cả những con hổ trên thế giới đều tan chảy.”
4. “Đừng tự trách bản thân... Chỉ những người không trân trọng mới làm thế.”
5. “Hãy nắm lấy mọi cơ hội hạnh phúc mà bạn có, và đừng hối tiếc về những gì mình đã từ bỏ. Tôi đã học được rằng trong cuộc đời, chúng ta chỉ có một hoặc hai cơ hội như thế, và nếu bỏ lỡ, sẽ hối tiếc suốt đời.”
Trong kỳ rừng Nauy, nơi cô đơn sâu thẳm, đang chờ đợi điều gì? Khát khao tình yêu, mong muốn sự tồn tại?
Tóm tắt bởi: Minh Khuê
Hình ảnh: Quỳnh Thanh