Chúng ta ai cũng đã từng trải qua thời kỳ học trò, gìn giữ trong lòng những kỷ niệm đẹp của tuổi xuân. “Trại Hoa Vàng” là một lựa chọn không thể bỏ qua cho những bạn trẻ. Trong tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh, cuốn sách mang đến không chỉ tiếng cười mà còn những suy nghĩ sâu sắc về quãng thời gian đã qua.
Thế giới của Trại Hoa Vàng không chỉ là một vườn hoa nhỏ, mà còn là nơi chứa đựng những niềm hy vọng của nhiều nhân vật. Đó là nơi ấm áp của tình thương, là mong muốn góp phần vào sự hạnh phúc của gia đình.
Vài điều về tác giả
Nguyễn Nhật Ánh là một tác giả nổi tiếng với nhiều tác phẩm về đề tài tuổi trẻ. Các tác phẩm của ông thường được độc giả yêu thích và chuyển thể thành phim.
Trước khi trở thành nhà văn, Nguyễn Nhật Ánh đã từng làm giáo viên và viết báo. Ông đã bắt đầu sự nghiệp văn chương từ khi còn rất trẻ và nhanh chóng thu hút sự chú ý của độc giả.
Ông đã nhận được nhiều giải thưởng, bao gồm: Năm 1990, truyện dài “Chú Bé Rắc Rối” được Trung ương Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh trao Giải Văn Học Trẻ hạng A. Năm 1995, ông được bầu chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) thông qua cuộc bình chọn của bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lĩnh vực của Thành Đoàn TP HCM và Báo Tuổi Trẻ, cũng như được Hội Nhà Văn TP HCM chọn là một trong 20 nhà văn trẻ tiêu biểu trong 20 năm (1975-1995). Năm 2010, tác phẩm “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ” của ông được trao Giải Văn Học ASEAN.
Tóm tắt sách
Chiếc Huy Chương Vàng
Trong kỳ thi tuyển vào lớp mười, điểm chuẩn của trường Trần Cao Vân (TCV) là 10,5, trong khi điểm chuẩn của trường Huỳnh Thúc Kháng (HTK) chỉ là 8. Vì vậy, học sinh trong thị trấn tự nhiên coi trường TCV cao hơn trường HTK. Nhóm học sinh trường TCV gặp nhóm học sinh trường HTK, mặt mày không thể che giấu sự coi thường.
Ở thị trấn chỉ có năm trường cấp hai, trong đó ba trường không có gì nổi bật. Chỉ có hai trường nổi tiếng là trường Nguyễn Bỉnh Khiêm và trường Trần Quốc Toản (TQT) mà Chuẩn đang theo học. Trong khi trường Nguyễn Bỉnh Khiêm (NBK) được biết đến là trường học sinh giỏi, thì trường Chuẩn lại nổi tiếng với biệt danh “trường học sinh dở”. Do đó, khi lên cấp ba, hầu hết học sinh của trường NBK đều chọn vào trường TCV. Còn học sinh của trường cậu bé Chuẩn thì đều “nhường phần” cho trường HTK. Thói quen này đã trở thành một truyền thống đặc biệt từ các thế hệ trước đó và được giữ gìn qua thời gian.
Trong nhóm học sinh trường Trần Quốc Toản, Chuẩn có lẽ là người yếu nhất hoặc ít nhất cũng là người thứ hai yếu nhất. Cậu không giỏi môn văn, bài làm của cậu chưa từng đạt điểm bốn. Ba cậu bắt cậu đọc sách để “nâng cao trình độ”. Chuẩn vui mừng mượn sách từ tiệm sách gần nhà để tự “luyện”. Đêm khuya, khi nhìn thấy Chuẩn vẫn thức để đọc sách, ba cậu rất vui mừng. Họ nghĩ rằng cậu đang học văn, trong khi thực ra cậu đang “luyện” võ. Mỗi lần “luyện”, điểm văn của cậu lại giảm xuống. Sau khi “luyện” xong ba bộ sách, điểm văn của cậu chỉ còn... không. Trước thành tích ấn tượng này, ba cậu không kìm nén được sự phấn khích và đá cậu một cú vào mông, khiến cậu nhảy lên trước sân nhà rồi lăn vòng quanh và cuối cùng ngã ra đất trước cổng, ngọn gai đâm vào thân.
Sau khi nhận một cú “thiết cước” vào “hạ bàn”, cơ thể của Chuẩn bị bị xáo trộn hoàn toàn. Anh phải nghỉ học ba ngày để phục hồi sức khỏe. Với trình độ học vấn khiêm tốn và một túi kiến thức rách nát như vậy, anh không dám mơ tưởng vào trường TCV. Nhưng cuối cùng, anh đã đỗ vào ngôi trường danh giá này, làm mọi người bất ngờ.
Mọi chuyện bắt đầu từ một chiếc xe đạp, mà Chuẩn thường gọi là Huy Chương Vàng. Một ngày, khi Chuẩn vẫn là học sinh lớp tám, ba anh mang về một chiếc xe đạp mới, toàn bộ được ráp từ ngoại thành. Loại xe này hiếm có mặt ở thị trấn, chỉ có khoảng mười chiếc. Hàng ngày, nhìn các bạn giàu có cưỡi những chiếc xe đó, Chuẩn thèm khát. Nhưng đến một ngày, chiếc xe xuất hiện không một cớ. Sau khi hỏi, anh mới biết ba anh đã mua nó bằng tiền. Anh cố gắng thuyết phục ba cho mượn chiếc xe để chở em gái đi chơi, nhưng ba anh cứng rắn từ chối. Ông nói rằng chỉ khi nào Chuẩn đỗ vào lớp 10, ông mới cho anh mượn chiếc xe để đi học. Đó là phần thưởng cho sự cố gắng học tập của con trai.
“Lớp mười! Thật không ngờ, chỉ còn hai năm nữa thôi! Liệu tôi có sống đến ngày đó không nhỉ!”
Trước khi vào nhà, ba Chuẩn thêm một điều:
“Đỗ vào lớp mười, nhưng là lớp mười của trường Trần Cao Vân đấy!”
Sau sự việc đó, anh khóa chiếc xe lại ở góc nhà, không cho ai đụng vào. Ngay cả anh cũng không lấy ra. Đôi khi, anh lại lấy ra lau chùi, nhưng điều đó không làm cho Chuẩn học giỏi hơn, chỉ là động lực tạm thời. Đến khi tốt nghiệp, bạn bè cùng nhau giúp Chuẩn chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Đặc biệt, Phú đã giúp Chuẩn có chiếc Huy Chương Vàng. Anh ta hỗ trợ Chuẩn suốt ngày đêm. Cường, bạn thân của Chuẩn, cũng muốn Chuẩn đạt được mục tiêu của mình. Cả hai ngồi bên cạnh Chuẩn, hỗ trợ anh suốt thời gian đó.
Khi thi môn văn, đề bài giống như cái “tủ” anh đã học. Anh viết một cách mạch lạc, ngòi viết chạy mượt mà, khiến cả phòng thi đều ngưỡng mộ. Ra khỏi phòng, anh cảm thấy tiếc nuối, nếu đã sinh ra từ kiếp trước thì anh đã đỗ rồi. Tuy nhiên, sau khi hỏi thăm, anh biết rằng đề thi vừa qua không giống đáp án, phải sửa lại một vài chỗ. Anh suýt ngất ngay trong sân trường. Thay vì đợi Phú như hẹn, anh vội vã về nhà.
Thư tình đầu tiên
Theo quan điểm của ba, bạn bè và học tập là hai thứ không hòa hợp nhau, như nước và lửa. Người say mê học không có bạn bè, người có bạn bè thì không chăm chỉ học. Trong số bạn bè, bạn gái luôn được coi là nguy hiểm hơn bạn trai. Anh chưa bao giờ có bạn gái, chỉ thân thiết với Thảo, hàng xóm của mình. Nhưng cô ấy không phải là bạn gái. Cô ấy xem anh như anh trai, thường xuyên bị anh sai bảo. Cậu bé bị gọi là “Cẩm Phô” bởi các cô gái khác khi bị trêu chọc ở trường. Từ đó, anh luôn nhớ về cô gái có tên đó.
Một ngày, khi đang đi xe đạp, anh bị té vì không đề phòng một cô gái chạy xe vượt qua mà không báo trước. Ban đầu, anh không nhận ra đó là Cẩm Phô. Đến khi Phú ghẻ xuất hiện và gọi tên cô ấy, anh mới nhận ra. Sau khi Cẩm Phô đi vào nhà, anh vẫn cảm thấy hồi hộp, như vừa trải qua một giấc mơ.
Nhà của Cẩm Phô là tiệm thuốc Tây Hồng Phát, một trong ba đại gia phú gia ở thị trấn. Nhà của anh lại chỉ là tiệm phế liệu. Với gia cảnh như vậy, anh cảm thấy không xứng. Một ngày, Thảo hàng xóm mang trái ổi đến chơi, làm anh cảm thấy thoải mái một chút. Thấy Thảo làm mộc, anh nghĩ rằng hoàn cảnh của cô cũng không khác nhà anh. Anh tặng Thảo một buổi hoa và sau đó thả mình vào nỗi buồn.
Hẹn hò đầu tiên
Sau đó, Chuẩn và Phú Ghẻ hẹn gặp Cẩm Phô để giải thích tại quán chè bà Thường. Họ ngồi trong quán chè dưới ánh nắng trưa rực rỡ, với những cảm xúc của tuổi trẻ. Cẩm Phô không trách anh về việc “ông nội ông ngoại”, nhưng điều khiến cô buồn là vì sao anh không đến hái hoa cho cô như hẹn. Sau một thời gian suy nghĩ, Cẩm Phô rời đi và hẹn gặp anh lần sau. Buổi hẹn hò đầu tiên của họ không thể nào diễn tả bằng từ “cụt ngủn”! Cuộc gặp diễn ra nhanh chóng và không như mong đợi. Cẩm Phô đến và rời đi như một cơn gió, để lại Chuẩn một mình giữa trưa nắng oi bức. Con gái giống như trái dưa hấu, ngoài vỏ xanh, lòng đỏ, không thể đoán trước được.
Sau sự việc đó, Chuẩn và Phú Ghẻ nhờ Cường làm gián điệp cho các cuộc gặp gỡ giữa họ. Cường và Luyện học chung ở HTK, và Cường thường đến nhà Luyện để học. Họ sử dụng một ngôn ngữ đặc biệt để hẹn giờ gặp nhau. Nhờ Cường mà Chuẩn có cơ hội thường xuyên gặp Cẩm Phô. Quyết tâm thổ lộ tình cảm của mình, Chuẩn dành hết tiền để mua một cây đàn và tập đàn. Tuy nhiên, Cẩm Phô không hề thích việc này, nhưng hàng xóm nhỏ Thảo lại rất quan tâm.
Sau một thời gian tập đàn, ba Chuẩn phát hiện con trai đã bỏ quên môn học để tập trung vào âm nhạc. Khi Phú Ghẻ quên điểm vật lý của anh, Chuẩn phải làm bài kiểm tra một mình và không đạt được điểm cao. Ba Chuẩn tức giận và phá hủy cây đàn của con trai. Chuẩn lén hẹn hò với Cẩm Phô và tin này đã lan truyền trong trường.
Sự thay đổi
Chuẩn quyết định hẹn gặp Cẩm Phô để “chia tay” một cách riêng tư. Nhưng Cẩm Phô không muốn kết thúc mối quan hệ, và đề xuất họ gặp nhau tại nhà chị gái của mình. Tuy nhiên, điều kiện là họ phải học. Từ đó, Chuẩn trở thành một người hoàn toàn khác. Anh học suốt ngày và đêm, không để ý đến ăn uống hay giấc ngủ. Cẩm Phô chờ đợi anh mỗi khi hẹn hò, nhưng anh thường bận rộn và không đến.
Vào ngày thứ hai bảy, khi đã vượt qua được rào cản của việc học, Chuẩn quyết định hẹn gặp Cẩm Phô tại nhà chị Cẩm Phiêu để học thêm. Mặc dù ban đầu anh tự tin rằng mình đủ khả năng dạy cho Cẩm Phô, nhưng thực tế lại cho thấy anh còn dốt hơn cả cô. Kể từ đó, mỗi tuần hai người cùng xách sách tới nhà Cẩm Phiêu để học. Một ngày, khi ba của Cẩm Phô đến và quan sát buổi học của hai người, Cẩm Phô phải tiết lộ rằng cô đã phải học lại một năm vì thành tích kém. Từ đó, Chuẩn cố gắng giúp Cẩm Phô cải thiện thành tích của mình từ lưu ban lên giỏi. Cuối cùng, Chuẩn đạt được danh hiệu học sinh xuất sắc và được ba mẹ thưởng thêm hai cái quần mới. Cuối cùng, Chuẩn đã 'chia tay' được với cái quần có tam giác Béc-mu-đa.