Cuốn sách mang bạn đọc trở lại những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ, từ việc ngắm nhìn bầu trời đầy sao, cho đến những buổi thả diều trên bờ đê và mùi hương của cơm nếp thoang thoảng. Bạn sẽ được trải nghiệm một cuốn nhật ký đẹp đẽ, lưu giữ khoảnh khắc về những ngày thơ ấu, hoặc có thể tìm thấy sự ấm áp và yên bình qua từng trang sách. Từ đó, thêm sự can đảm để đối mặt với những tổn thương và trân trọng những điều nhỏ bé trong cuộc sống.
Một số thông tin về tác giả:
Tác giả của cuốn sách là Lam, được biết đến với biệt danh “Nữ thi sĩ Gen Z mang làn gió mới cho phong trào thơ ca”. Cô nàng quản trang thơ Xanh Lam - một trang thơ nhẹ nhàng với những cảm xúc đời thường, hiện đã có hơn 350k lượt thích. Những bài thơ của Lam luôn gần gũi, từ chủ đề, nội dung đến cách sử dụng hình ảnh, câu từ.
Giới thiệu về tác phẩm:
“Em không biết ngoài kia có bao nhiêu đứa trẻ mà mỗi ngày thức dậy điều đầu tiên nó nghĩ đến là mình ở lại thế giới này để làm gì? Mình có thuộc về nơi này không? Vì sao sự tồn tại của mình lại mang đến nhiều niềm đau cho những người thương mình đến thế. Chị ơi trước khi trở thành người lớn, người lớn có từng là trẻ con không? Phải chăng trước khi trở thành người lớn gai góc và hung dữ họ đã từng là những đứa trẻ phải ôm quá nhiều đau thương, đã có ai dạy họ về hạnh phúc đâu, làm sao họ có thể trở thành một người hạnh phúc. Chị ơi có thật là mọi đứa trẻ sinh ra trong cõi đời này đều được ông trời chọn lựa không? Vì sao lại có những đứa trẻ xấu xa và đáng thương như em tồn tại thế? Em không muốn trở thành một người lớn xấu xí không muốn mang nhiều thương tổn để rồi dùng nó tạo ra những đứa trẻ thương tổn khác. Em muốn là một người lớn dịu dàng. Chị ơi em muốn được là đứa trẻ có ngày mai.
Chị tin rằng mỗi người chúng ta đều là những chiến binh ưu tú được ông trời lựa chọn đến với cuộc đời này với những sứ mệnh khác nhau. Có người đến với thế giới để lưu giữ niềm vui, có người lại mang nhiệm vụ lưu giữ vùng đất hiểm trở đầy nỗi đau và nước mắt nhưng khi đi qua vùng đất đó chúng mình sẽ nhận ra những vết sẹo hằn lại từ nỗi đau đều đẹp đẽ và đáng tự hào vô cùng em ạ. Cuộc đời của mỗi người đều có những kí ức đau buồn nhưng rồi cũng sẽ có nhiều giây phút đẹp đẽ và rạng rỡ. Khi thấy con đường của mình chỉ toàn sỏi đá, hãy nhớ triền đê nhỏ và con sông đầy cỏ gáo đang chờ em ở chặng đường tiếp theo. Nếu một lúc nào đó thế giới này chẳng dịu dàng với em có nghĩa là nó đang trao cho em quyền tự dịu dàng với bản thân mình đấy!”
Cuộc đối thoại của Lam năm 20 tuổi đã chữa lành thương tổn, xoa dịu từng chút một cho cô bé Lam năm 13 tuổi ấy. Lam của 20 tuổi đã tìm ra câu trả lời cho những khúc mắc của em năm 13 - một cái nhìn dịu dàng với thế giới khắc nghiệt đầy thử thách, để tiếp thêm động lực cho cô gái nhỏ đã chịu nhiều bất hạnh ấy.
“Chúng mình thật sự sẽ mất bà sao hả Hai Mươi?
Ừ, Chúng mình sẽ mất bà phân nửa. Một ngày nào đó, Thiên Đường sẽ mở cổng và đón bà lên trời. Chúng mình không thể ôm bà bằng cách rúc vào nách bà, hít hà mùi dầu củ là vương trên áo của bà nữa. Dù mái ngói đỏ rực vẫn ở đó, hàng cau vẫn lặng im, cổng tróc sơn loang lổ vẫn cài then chốt cũ, nhưng chúng mình đi mãi cũng chẳng thể tìm thấy đường về nhà.
Những ngày đầu tiên, khi vẫn còn mắc kẹt trong suy nghĩ rằng bản thân đã mất đi tất cả, nỗi nhớ bà sẽ cồn cào trong từng phút giây, chúng tôi sẽ bất chấp tất cả để tìm bà ở mọi thứ xung quanh. Tìm mùi hương của bà trong vạt áo xếp nơi ngăn tủ, trong chiếc áo gối màu tím than, trong chiếc lược đã tróc trây tay cán, trong luống ớt bà gieo mầm. Khi những điều cuối cùng dần biến mất, chúng tôi sẽ đứng giữa cuộc đời và cảm thấy bơ và không thể tả.
Nhưng chúng tôi không mất bà hoàn toàn đâu, Mười Ba ạ. Chị nhận ra điều đó vào một hôm thành phố trong lòng ngập tràn bóng tối. Chị cũng ngồi trên mái nhà, nhìn về phía dòng sông. Màn đêm hôm đó đen kịt như năm chúng tôi mười ba tuổi. Nhưng em biết gì không? Chị vẫn nhìn thấy một ngọn đuốc sáng rực trong lòng, giữa những mảnh vỡ ngổn ngang, sây sát. Ngọn đuốc ấy ấm áp hệt như cái ôm của bà.
Vào thời khắc ấy, chị nhận ra cái chết đáng sợ vô cùng, em ạ. Nó đánh lừa chúng tôi rằng bà đã không còn trên cõi đời này nữa. Nhưng em biết không, rõ ràng bà vẫn ở đây. Tình yêu của bà ôm lấy ta hằng ngày, lời nói của bà vẫn nằm im trong kỷ niệm và chẳng ở đâu xa cả, bà vẫn nằm trong nỗi nhớ và mỉm cười với mình trong những giấc mơ.
Bà gắn liền với tuổi thơ của đứa nhỏ ấy, bà gánh vác cả trách nhiệm thay cho mẹ và bố. Nhưng rồi bỗng một ngày bà cũng không thể kề cạnh và che chở cho em nữa. Nhưng bà sẽ chỉ rời xa em một nửa, những kỉ niệm, kí ức bên bà vẫn luôn hằn sâu trong trái tim em. Bà không thể kề cạnh nhưng vẫn luôn dõi theo em từ một góc nào đó. Và nếu như em có vấp ngã, có thể bà sẽ đến thăm em trong những giấc mơ, mỉm cười và an ủi em giống như bà vẫn hay làm. Cái chết đáng sợ thật nhưng việc sinh lão bệnh tử của con người là không thể tránh khỏi. Cái chết sẽ khiến bà biến mất nhưng những kí ức về bà thì sẽ luôn ở mãi bên em mỗi khi em nhớ về bà.
Cảm nhận cá nhân:
Đứa trẻ thường chọn cách trốn lên mái nhà, vì đây là nơi chúng có thể đến gần với bầu trời nhất. Mái nhà đủ cao để những thương tổn ấy không với tới, để những vì sao có thể chiếu sáng những vết thương của em, để bóng tối chỉ là những mảng màu dưới đất. Đứa trẻ có thể thoải mái ngắm nhìn bầu trời bao la trước mắt ở đây, và có thể sẽ có một thứ ánh sáng kì diệu nào đó như sao băng tồn tại vụt qua.
Một đứa trẻ hạnh phúc sẽ dành tuổi thơ ấm áp của mình để chữa lành trong quá trình trưởng thành chông chênh, những vấp ngã trong quá trình để trở thành người lớn. Còn những đứa trẻ bất hạnh thì phải dùng cả cuộc đời để chữa lành vết rách từ tuổi thơ, những mất mát, đau thương từ quá khứ.
Giữa những giông bão của cuộc đời đó, ai sẽ tìm đến và ôm lấy những đứa trẻ bất hạnh ấy, để nói với nó rằng “Chị đến từ miền đất hứa, em là đứa nhỏ có ngày mai và cơn bão này rồi sẽ tạnh.”
Đây là món quà, là sự chữa lành mà Lam dành tặng cho những tâm hồn đã chịu tổn thương trong quá khứ, cũng như một lời nhắn gửi, cảm ơn đến Lam năm 13 tuổi ấy. Cảm ơn em vì đã ở lại, cảm ơn vì đã không bỏ mình trong năm tháng tăm tối ấy. Bởi em biết không, nếu em chọn rời đi sẽ không còn ai nhớ đến những kí ức đẹp về những người thân yêu ấy nữa.
Nếu bạn đang cảm thấy bối rối, không biết nơi để đặt tâm hồn của mình, thì cuốn sách là nơi bạn có thể an tâm. Trái tim bạn sẽ lại rung động qua từng dòng chữ, nhịp thơ của Lam sẽ đưa bạn đi vào những cung bậc cảm xúc.