@Tóm tắt sách
Trong lời mở đầu của cuốn sách, Hamlet Trương đã nói: “Cuốn sách này như một bữa tiệc thực sự, bạn sẽ có rất nhiều món ngon để chọn lựa. Yêu thương, giận dữ, lãng mạn, lạnh lùng và thậm chí cả tâm linh!” Đúng vậy, tựa đề “Yêu Đi Rồi Khóc” có thể khiến nhiều người hiểu lầm rằng tình yêu chỉ mang đến tổn thương, nhưng thực tế không phải vậy. Khi ta hạnh phúc, ta cũng có thể khóc phải không? Ví dụ, khi ta gặp lại người thân sau thời gian dài xa cách, những giọt nước mắt không phải là niềm hạnh phúc trào dâng từ trong tim chúng ta sao? Qua các câu chuyện ngắn, Hamlet Trương và ba tác giả khác (Võ Vi Vân, Tango Trần, Hàn Vi) đã mang đến một cuốn sách mới, tập trung vào các khía cạnh khác nhau của tình yêu trong cuộc sống.
@Những trích đoạn ấn tượng nhất trong tác phẩm Yêu Đi Rồi Khóc
Yêu Đi Rồi Khóc
Tôi thường so sánh tuổi hai mươi như những vệt sáng trên bề mặt pha lê. Dưới ánh sáng nào, pha lê đều tỏa sáng rực rỡ. Nhưng người ta thường nói “pha lê lung linh dễ vỡ”. Trên con đường phía trước, tôi không sợ bước đi một mình. Định mệnh đã đưa người đến trong khoảnh khắc đầu tiên của buổi sáng. Người dạy tôi rất nhiều điều, đủ để tạo ra khoảng cách rộng lớn giữa hai chúng tôi. Nhưng ở tuổi hai mươi, tôi tự tin, nồng nhiệt, và quyết tâm yêu người. Những khoảnh khắc bên cạnh người, tôi trân trọng như là niềm hạnh phúc to lớn. Tôi chỉ cần hiện tại thôi!
Nhưng tôi không thể giữ mãi những suy nghĩ trong sạch ấy. Chúng vụn vỡ rất nhanh. Bởi vì ai cũng không thể yêu tôi nếu tương lai của họ không đủ mạnh mẽ. Tôi nhận ra trong sự hi vọng tuyệt vời, niềm tin ấy đủ để tôi tin rằng nó sẽ được đặt trên tất cả những ước vọng. Cuối cùng, họ không quay trở lại, và cũng không để lại một lời hứa. Và những cảm xúc không đủ để tìm về giữa dòng đời. Và tôi vẫn phải tiếp tục bước, bước một mình. Một mình tiếp tục trong xã hội ồn ào, nơi mà mọi người lạnh lùng đi qua. Những khuôn mặt mỉm cười làm tôi sợ hãi, vì tôi không thể giả tạo được như họ. Tôi không thể cười với những sự dối trá hàng ngày, với những kẻ không chân thành. Họ chỉ quan tâm đến bề nổi của sự dối trá, đó là điều họ quan tâm. Họ cười với nhau, họ tán tụng nhau, họ không chấp nhận sự thật.
Thật là hài hước.
Ngần ấy những quy tắc khiến tôi thở không được, tôi muốn bước lại về phía sau, thế giới đó tôi không muốn tham gia vào. Có thể lúc đó tôi chỉ muốn tự kỷ ở một góc tối. Ổn định với công việc bình thường và cuộc sống tĩnh lặng. Tôi đã nghĩ thế, nhưng tôi không bao giờ thực sự hài lòng. Tôi muốn tự do, muốn đập tan cái tường dày mà những kẻ khác muốn dùng để nhốt tôi trong thế giới của họ. Tôi từng nghĩ, sẽ có một bàn tay nắm lấy, chỉ cho tôi cách giải quyết vấn đề, chỉ cho tôi cách ứng xử trước mọi người.
Khi tôi ngã, vẫn có một bàn tay đỡ tôi đứng dậy, cho tôi sức mạnh tiếp tục bước đi.
Nhưng nếu không phải là bàn tay của họ, thì không phải là của ai khác.
Tôi không cần ai cả.
======
Tôi từng khóc cho tuổi hai mươi, những đêm tối cô lập cuốn đi những cơn đau. Nước mắt từng ướt đẫm gối, đã khóc quá nhiều cho những vết thương không chỉ do người gây ra. Tôi sợ cảm giác của nước mắt, nhưng không thể ngăn nổi. Đau đến mức nước mắt không thể kìm lại, chỉ có cách xoáy vào vết thương. Sau cùng, đau hết cỡ làm tôi không còn khóc nữa. Tôi đã làm được, nhưng được và mất luôn đi đôi với nhau. Nụ cười ban đầu đã dần biến mất. Đôi khi, tôi thấy bản thân mình lạ lẫm.
======
Tôi cười, mỉm cười chào tạm biệt sự bình yên. Và tôi bước về phía trước, trong khi người khác lặng lẽ rời đi. Tôi không kịp nhìn thấy gương mặt ấy lần nữa. Dòng nước mắt không thể cầm lại, nước mắt cho những kỷ niệm đã phai nhạt. Khi chia tay một mối tình sâu đậm, chúng ta thường chọn những gì còn lại. Một sự lựa chọn chấp nhận hạnh phúc hiện tại. Mặc dù bên trong, chúng ta phải thôi miên bản thân, thuyết phục rằng sẽ quen với hạnh phúc đó và nó sẽ trở thành hạnh phúc thực sự. Có lẽ tôi ích kỷ hơn, chọn sự yên bình cho bản thân. Không còn cuộc hôn nhân nữa, vì tôi biết mình phải đi. Sự chia tay không cần phải lên tiếng, và lời xin lỗi chỉ là cách bảo vệ cho người đã trao niềm tin. Yêu, rồi chia tay. Chờ đợi, rồi tính toán những nỗi đau. Ngày gặp lại cũng là lúc chấm dứt những ký ức và nỗi nhớ. Tôi nhớ đã nghe câu này: 'Hãy yêu khi còn trẻ, vì sau này sẽ không còn tình yêu sâu đậm như vậy nữa.' Dù tình yêu có đến đến mức nào, thì sau này chúng ta cũng đã trải qua đủ nhiều khó khăn để biết cách làm cho nó nhạt phai. Nước mắt cũng không dễ dàng rơi nữa, trái tim cũng biết cách tự bảo vệ trước cảm xúc.
Kết cục này mỗi người chúng ta đã biết trước, chỉ là cố chấp mà thôi. Bởi vì ngay từ lúc gặp nhau, tiềm thức đã hiểu rằng hình ảnh của người kia sẽ không bao giờ phai nhạt. Dù có ra đi, thay đổi, thì vẫn có một sự thật không thay đổi, gương mặt và nụ cười ấy mãi mãi ở trong tâm trí. Không vết nứt nào, niềm tin vẫn nguyên vẹn là sức mạnh, là điều đã giúp tôi vượt qua những tháng ngày gian khổ. Em vẫn còn nhiều điều muốn nói, dù chỉ là những suy tư hão huyền. Tình yêu ban đầu thật dễ vỡ, nhưng nước mắt không phải là biểu hiện của sự yếu đuối. Em khóc cho những ngày sẽ mang lại bình yên, để biết rằng nước mắt rơi xuống, em vẫn sẽ mạnh mẽ và tình yêu em dành cho người vẫn kiên định. Và có lẽ, đó cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc, được kìm nén trong lòng bấy lâu. Trong giây phút chia ly, người đã một lần nắm lấy đôi tay này, đã đắp đầy trong những khoảnh khắc mà em buông lỏng, ôm trọn em, bảo vệ em. Và nếu người nói: 'Có còn kịp nữa không nếu anh muốn giữ em?' Thì em vẫn hy vọng rằng đó không phải là một giấc mơ.
Tình yêu của Cha
Ngày 15 tháng 7 năm 2009
“Chúc mừng sinh nhật bạn, chúc bạn thêm dễ thương và thông minh hơn nữa.”
Chúc mừng sinh nhật May, chúc May tròn tuổi mới dễ thương và thông minh hơn nữa nhé.
May đang tận hưởng buổi sinh nhật thứ 12 của mình với bạn bè và các cô chú bạn của cha. Cha muốn giới thiệu với May một người bạn mới, cô tên là Nga. May chào cô có chút dè chừng. Thay vì chơi với bạn bè, May chuyển hết sự quan tâm vào cô Nga. Cô Nga, người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, với làn da ngăm, thân hình gầy guộc và mái tóc đen bóng bảy. May không thích cô Nga, và cảm thấy không hài lòng về sự chú ý của cha dành cho cô.
Buổi tiệc sinh nhật đầu tiên May cảm thấy không vui. May luôn được cha dẫn đi công viên và nhận được những món quà ý nghĩa từ cha mỗi dịp sinh nhật. Tuy nhiên, năm nay là một buổi tiệc đông vui và náo nhiệt, với nhiều món quà hấp dẫn. May không vui với món quà mà cô Nga tặng, và quyết định tặng lại cho một cô bé khác.
- Con thấy cô Nga thế nào? Cô Nga rất tốt bụng, được mọi người trong công ty ưa thích và kính trọng. Cô thường giúp đỡ những người khó khăn trong nhà máy, và đã giúp cha con tôi rất nhiều lần.
- Con không thích cô ấy, không thích nghe cha khen ai cả, và không muốn cha nhắc đến cô ấy trước mặt con. Con ghét sinh nhật này.
Con gái đã ngủ, để lại anh một cảm giác cô đơn. Đã nhiều năm anh nuôi con một mình, một người đàn ông đầy gánh nặng. Mỗi năm, anh dành hết tâm huyết để chăm sóc cho đứa con gái tàn tật của mình, không mơ ước có một người bạn đời. Anh từng gặp Nga trong một dự án từ thiện, và cảm thấy gần gũi với cô ấy. Dần dần, tình cảm của anh dành cho Nga trở nên ấm áp. Anh muốn giới thiệu Nga với con gái mình nhân dịp sinh nhật, nhưng phản ứng của con bé lại khiến anh thất vọng.
Ba năm sau
Tuấn nhận cuộc gọi từ gia đình trong khi đang làm việc. Anh lao xuống nhận cuộc gọi và nghe tin bé May gặp tai nạn. Anh cố gắng giữ bình tĩnh trước khi đến bệnh viện, nhưng lòng anh đang sợ hãi và lo lắng. May đã bị tai nạn khi trở về từ trường và hiện đang nằm trong tình trạng nguy kịch. Anh đến bệnh viện và thấy con gái mình đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh, đó là của Nga.
- Bọn em đến để thăm cháu, em đã hỏi bác sĩ rồi, chấn thương ở đầu có thể khiến cháu ngủ lâu nhưng sẽ không ảnh hưởng về sau. Đây là một phần nhỏ của tấm lòng của chúng em để giúp đỡ anh trong việc chi trả viện phí và thuốc. Nếu anh cần sự giúp đỡ, đừng ngần ngại nói với chúng em.
- Xin cảm ơn Nga! - Anh không thốt nên lời.
Những ngày tiếp theo, anh xin nghỉ việc ở nhà máy để chăm sóc con gái nhỏ. Mỗi chiều, khi anh về nhà từ công việc, Nga luôn đến mang đến bữa tối cho anh và cùng ngồi bên cạnh con gái, chăm sóc và quan tâm đến May. Dù mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng Nga luôn cố gắng để anh không cảm thấy cô đơn. Khi anh ốm, Nga ở lại bệnh viện để chăm sóc May, và được các bác sĩ và y tá khen ngợi về nghị lực của họ. Dù biết anh là cha đơn thân nhưng họ vẫn gọi anh và Nga là cha mẹ của May. Những tiếng cười hạnh phúc làm cho cuộc sống trở nên sáng sủa hơn và điều đó cũng đọng lại trong giấc ngủ của May.
- Mẹ ơi! Mẹ… Đúng là mẹ đấy phải không, mẹ đừng rời xa con, mẹ ơi!!!
- Đây là mẹ đây, Cỏ May của mẹ, hôm nay bé có chuyện gì muốn kể cho mẹ nghe không?
- Có mẹ ạ, hôm nay bố mua cho con một chiếc áo mới, mẹ nhìn con có đẹp không?
- May của mẹ là đứa trẻ dễ thương nhất trên đời này.
- Có những lúc sau này, mẹ sẽ không thể ở bên con như bây giờ nữa. Con phải hứa với mẹ, khi đó con không được khóc không được buồn, vì mẹ sẽ đau lòng lắm đấy con biết không?
- Nhưng mẹ ơi, con không thể nghĩ được mà không có mẹ, không có cha. Con không cần đôi chân để đi, không cần đôi tay để vẽ, con chỉ cần mẹ và cha bên cạnh con thôi.
- Mẹ hứa với con rằng cha mẹ sẽ luôn bên con, nhưng con cũng phải hứa với mẹ, khi con nhìn thấy ai là mẹ, con phải yêu thương và quý trọng người đó, con đồng ý không?
- Dạ, con nhất định vậy.
- Mẹ đi đâu vậy mẹ ơi… Mẹ ơi!!!
…
- Con bé đã mở mắt rồi, anh Tuấn ơi, cô y tá ơi, con bé đã tỉnh lại đây này!
Chị Nga vui mừng kêu gọi mọi người đến xem May đã tỉnh dậy chưa.
- May ơi, con nghe cha gọi không, mở mắt ra nhìn cha đi con!
May từ từ mở mắt, trước mắt con bé, cha và mẹ đang gọi nó tỉnh dậy. Nó vui lắm, mẹ nó đã giữ lời hứa với nó. Nó ngồi dậy, cha mẹ ôm nó trong vòng tay. Nó trào lệ vừa khóc vừa nói:
- Con nhớ cha mẹ lắm!
Sau đó bác sĩ đến kiểm tra cho nó, nó đã hồi phục trong tình trạng tốt, vài phút sau nó hỏi cha: mẹ đâu rồi? Tuấn bàng hoàng hỏi:
- Con đã gặp mẹ rồi đó May, mẹ có nói gì cho cha không con?
- Mẹ nói con phải ngoan để giúp cha, không được làm cho cha buồn. Nếu cha buồn thì mẹ cũng sẽ rất buồn.
Tim anh đập như thắt lại khi nghe những gì con bé nói, anh sẽ không để cho Liên buồn đâu, anh sẽ sống tốt vì con, em nhé.
May thấy cô Nga đứng ẩn sau cửa, con bé gọi tên cô, cô vui mừng lắm.
- Cô Nga ơi, con đói rồi, mình mua đồ về cả nhà cùng ăn nhé cô, ăn xong con sẽ vẽ tranh tặng cho tất cả mọi người ở đây.
Nga và Tuấn đều im lặng nhìn nụ cười trên môi con bé. Nga lau nước mắt từ từ. Tuấn ôm con chặt, một tay nắm chặt tay của Nga, điều duy nhất anh nghĩ lúc này là “Cảm ơn em”.
@Đánh giá sách
Khi đóng lại cuốn sách, lòng tôi tràn ngập cảm xúc. Đây thực sự là một tác phẩm tản văn đặc biệt. Cuốn sách không có những đoạn cao trào hay gay cấn, mà chỉ toát lên sự bình yên như tiếng nước chảy. Có lẽ cuốn sách này không phù hợp với những ai chưa từng trải qua những cung bậc của tình yêu và tình thương. Tôi tin rằng chỉ có những người muốn hiểu rõ về chính mình mới có đủ kiên nhẫn và động lực để đọc hết cuốn sách này, thậm chí còn muốn đọc đi đọc lại nhiều lần. 'Yêu đi rồi khóc' chủ yếu kể về những mẩu chuyện, những con người đang lê bước trong cuộc sống, nhưng sau tất cả, cơn giông sẽ qua đi, và họ sẽ trưởng thành hơn, trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Đánh giá chi tiết bởi: Ngô Yến-MyBook
Hình ảnh: Ngô Yến