Khi chỉ còn một khoảnh khắc cuối cùng giữa anh và em, điều thực sự em cần chỉ là một vòng tay ôm. Nếu có thể, anh muốn trút thêm cơn mưa, vì cơn mưa đó, anh yêu thích. Cho anh, cũng là cho em. Trong cơn mưa phút cuối này, em hiểu rằng tình yêu không phải là đã ra đi, mà là từng đến.
Thông tin về tác giả
Tào Quất Tử sinh năm 1979, thuộc cung Sư Tử, quê ở Đài Trung, Đài Loan. Tuy học chuyên ngành tiếng Nhật nhưng lại lựa chọn nghề viết văn. Ông là một trong những tên tuổi nổi tiếng trên các bảng xếp hạng sách bán chạy tại Trung Quốc, Đài Loan, Hong Kong, Singapore và Malaysia.
Giới thiệu về tác phẩm
Những nhân vật trong sách
Tào Chính Ngạn: Là người bạn thân nhất của Tiêu Khải Hiên và là người mà Vũ Huyên đang nguyện vọng.
Tiêu Vũ Huyên: Là một cô gái nhút nhát, tự ti, mới chuyển đến trường. Cô đang giấu giếm tình cảm dành cho Tào Chính Ngạn.
Tiêu Khải Hiên: Bạn thân của Tào Chính Ngạn và có mối quan hệ đặc biệt với Vũ Huyên. Mối quan hệ này làm cho cốt truyện trở nên phức tạp.
Cả ba là bạn thân, nhưng tình cảm giữa họ đã gây ra nhiều biến động trong mối quan hệ của họ.
Trích dẫn từ sách
Giới thiệu về bản thân.
Từ bé, điều tôi ghét nhất là phải tự giới thiệu bản thân. Tôi không thích đứng trước đám đông, làm trung tâm chú ý của mọi người khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi có vẻ bị hội chứng sợ trình diễn, thậm chí ngay cả khi tan học, tôi cũng không muốn đứng trên bục giảng. Tôi cảm thấy rất kỳ quặc khi cười, không tự nhiên, cứng nhắc, giống như làm sai điều gì đó nhưng không thể phủ nhận. Tôi mong mình có thể câm miệng, để có thể giao tiếp mà không cần phải nói, chỉ cần ra hiệu bằng tay.
…
Đáng tiếc là, tôi không phải là người câm, và cũng không thể chỉ ra cách để tiếp tục làm điều khiển mãi mãi. Bởi vì cuộc thi hát toàn trường chỉ diễn ra một lần, và bây giờ, tôi phải đứng trên bục giảng cố gắng tự giới thiệu về bản thân.
Màn tự giới thiệu khiến tôi cảm thấy kinh khủng.
'Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Vũ Huyên, một học sinh mới chuyển đến...'
Giọng nói nhỏ của tôi trở nên càng nhỏ hơn, cuối cùng thậm chí tôi đã mất tiếng, tôi cảm thấy hoảng sợ. Tôi nghĩ rằng các bạn trong lớp đang cảm thấy bực bội và muốn tôi kết thúc nhanh chóng. Nhìn mọi người, họ đều trông rất tinh nghịch, tôi không còn cách nào khác ngoài việc mỉm cười để thể hiện sự thân thiện, nhưng điều này lại khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, vì tôi cười một cách cảm thấy bất tự nhiên. Tôi có thể cảm nhận nách của mình ướt, và hai chân run rẩy. Tôi may mắn vì bục giảng che đi sự run rẩy của tôi, nhưng nách vẫn ướt đẫm. Tôi…
Trong quán cà phê, tôi dừng lại để ngắm nhìn Đàm Hải ở Đàm Thủy. Mỗi lần sau khi thi định kỳ hàng tháng, chúng tôi lại đến đây uống sinh tố. Tôi nhìn thấy Hoa Lâm ngồi đối diện, từ tách cà phê này đến tách khác, tôi thấy sự thay đổi.
Hoa Lâm trở nên nữ tính hơn và chú ý hơn đến việc trang điểm. Mặc dù vẻ ngoài vẫn giữ dáng hình của một học sinh, nhưng đã có sự chuyển biến theo hướng người lớn.
Trong cuộc trò chuyện đó, Hoa Lâm không còn chỉ tập trung vào những nỗi buồn cá nhân hoặc vấn đề học đường nữa. Thay vào đó, cô ấy bắt đầu thảo luận về chủ nghĩa nữ quyền một cách mạnh mẽ, trình bày một loạt các lý luận mà tôi không thể hiểu rõ. Tôi cảm thấy mình không đủ thông minh để theo kịp cô ấy.
Hoa Lâm đã đỗ vào nguyện vọng một của mình, và được mặc bộ đồng phục màu xanh. Nhưng dường như điều đó không làm cho cô ấy hạnh phúc. Tâm trạng tiêu cực của cô ấy khiến mọi người xung quanh cũng cảm thấy không thoải mái.
Hoa Lâm giống như một con thú bị mắc kẹt trên con đường bí ngô.
Hoa Lâm trở nên nhạy cảm hơn, dường như cô ấy đang tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi lớn về cuộc sống và tình yêu.
Mỗi khi tôi cố gắng nói chuyện với Hoa Lâm, tôi muốn hỏi thẳng về tâm trạng của cậu ấy nhưng cô ấy luôn nói mãi không dứt. Trong những lời nói dày đặc đó, tôi chỉ nhớ được hai câu: “Hãy bảo vệ tình yêu của mình, đừng để ai đó lợi dụng bạn” và “Nếu phải lựa chọn, hãy chọn người yêu bạn, đừng chọn người bạn yêu mà không yêu bạn.”
Tôi không ngờ rằng cuộc trò chuyện này sẽ là lần gặp gỡ cuối cùng giữa tôi và Hoa Lâm.
Trong những phút giây đau buồn, không gian trở nên lặng lẽ. Tôi không biết nên nói gì để an ủi.
Bác sĩ cuối cùng đã đưa ra dự đoán rằng trong vòng hai năm hoặc hơn, tình hình sức khỏe của anh sẽ trở nên nguy hiểm hơn.
Những lời nói của bác sĩ khiến bố mẹ không kìm được nước mắt. Họ không biết phải làm gì trong tình huống khó khăn này.
Làm sao chúng ta có thể vượt qua điều này?
Sau khi thừa nhận sự thật này, tôi chỉ băn khoăn về một vấn đề duy nhất: Cuộc sống của tôi sẽ đi về đâu?
Tôi không còn băn khoăn về lý do tại sao mọi chuyện lại xảy ra với tôi, chỉ còn nghĩ về những gì có thể làm trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Tôi muốn làm một điều gì đó cho bản thân mình. Nhưng sau đó, tôi tự hỏi liệu mình đã từng dám nghĩ đến điều đó trước đây, và có thể không còn cơ hội nào trong tương lai. Tôi nghĩ trong lòng.
Ái Hà - một tên gọi đầy ý nghĩa.
Tào Chính Ngạn - một cái tên để lại dấu ấn trong lòng người.
Trăng xanh - một hình ảnh đẹp mê hồn.
31 tháng Bảy năm 2004, ngày sinh nhật của chúng tôi vẫn còn đọng lại trong tôi. Từ lần đầu tiên nghe cậu ấy nhắc đến tôi, một vầng trăng xanh, một vầng trăng xanh đặc biệt mang lại hạnh phúc cho tôi.
Hàng ngày, tôi đều đảm bảo uống thuốc đúng giờ, dù mẹ lo lắng. Trong ngày sinh nhật của mình, tôi quyết định đi tàu hỏa một mình xuống Cao Hùng ở phía Nam, ngắm dòng sông Ái Hà, mừng sinh nhật và chờ đợi vầng trăng xanh, biểu tượng của hạnh phúc.
Điều đó khiến tôi nhận ra rằng trước đây tôi chưa bao giờ đi tàu hỏa một mình. Khi đến sân ga, tôi nhận ra điều này và nhận thấy còn nhiều điều khác tôi chưa từng làm, không có đủ dũng cảm để thực hiện. Mẹ đã bảo bọc chúng tôi quá kỹ, làm chúng tôi quen với cuộc sống bình yên. Tôi cảm ơn mẹ, nhưng bây giờ, khi mắc bệnh, tôi muốn tự mình đương đầu với mọi khó khăn.
Tự tin và dũng cảm.
...
“Này!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Trong cuộc đời này, tôi chỉ yêu mình cậu thôi.”
Tôi nói rằng chỉ yêu mình cậu thôi. Sau đó, tôi vẫy tay mở rộng, không trách móc, không ân hận, không than trách, chỉ có tâm nguyện cuối cùng.
“Có thể ôm tôi một cái được không? Ở đây, bên bờ sông Ái Hà này.”
Tôi hỏi, mỉm cười hỏi.
Tôi chỉ suy nghĩ rằng, nếu giữa chúng ta chỉ còn một giây cuối cùng, điều tôi cần chỉ là một vòng tay ôm. Đó sẽ là điều cuối cùng, một vòng tay ôm đẹp nhất trong cuộc đời.
“Được chứ, dĩ nhiên là được.”
Cậu ấy nói, mỉm cười nói.
Trong ánh mắt của cậu ấy, có những giọt mưa, giọt mưa trong đó là nước mắt, và giọt mưa từ trên trời là tâm nguyện của Thượng đế dành cho tôi. Tôi biết ơn Thượng đế, trong khoảnh khắc cuối cùng của sự chia ly, còn cho tôi một cơn mưa, một cơn mưa mà cậu ấy yêu thích, cơn mưa của chúng ta. Trong cơn mưa này, trong giây phút cuối cùng này, tôi hiểu rằng tình yêu không phải đã ra đi, mà là đã từng tồn tại.
Tình yêu đã từng tồn tại, không gì chính xác hơn.
“Cảm ơn cậu.”
Trong vòng tay của cậu ấy, dưới cơn mưa cuối cùng, tôi nghe thấy mình nói như vậy.
“Cảm ơn cậu, đã cho tôi một bức tranh đẹp như vậy.”
Trong bức tranh ấy, có cả cậu và tôi.
Tóm tắt cuốn sách
Cuốn sách 'Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm' được chia thành 9 chương nhỏ kể về câu chuyện thanh xuân đáng nhớ với những nỗi niềm, nuối tiếc của những thiếu niên đầy nhiệt huyết, mơ mộng về tương lai. Trong sách này, độc giả có thể nhìn thấy bản thân mình trong câu chuyện, cả trong những tình yêu dang dở và những áp lực học tập, thành tích, cuộc sống mà hồi niên thiếu ai cũng trải qua.
Tác giả Tào Quất Tử đã viết ra một câu chuyện sâu sắc về tình bạn và tình yêu, một cách tinh tế và nhân văn.
Câu chuyện tập trung vào ba nhân vật chính: Tiêu Vũ Huyên, Chính Ngạn và Khải Hiên. Họ trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống nhưng luôn giữ vững tình bạn và tình yêu thương dành cho nhau. Từ những buổi nướng thịt bên bờ suối đến việc đi ngắm cảnh đêm trên núi, tình bạn của họ trở nên mạnh mẽ và đầy cảm xúc.
Bắt đầu từ việc Tiêu Vũ Huyên phải chuyển trường đến một nơi xa lạ, từ thành thị đến nông thôn. Ở đó, Vũ Huyên gặp và trở nên thân thiết với hai cậu học sinh đặc biệt là Tào Chính Ngạn và Tiêu Khải Hiên. Điều đặc biệt là cả ba đều là những người chuyển từ nơi khác đến, chỉ khác nhau về thời gian. Tào Chính Ngạn đến khi cậu 10 tuổi, Khải Hiên đến sớm hơn Vũ Huyên một kỳ học, vào kỳ 2 năm lớp 8. Từ khi quen biết, hai cậu bạn thường rủ Vũ Huyên ra ngoài chơi. Trong tuổi teen, dễ dàng rung động với ai đó là điều tự nhiên. Và giữa tình bạn của ba người, đã nảy mầm tình yêu.
Tào Chính Ngạn đã có bạn gái, Vũ Huyên thích Chính Ngạn, và Khải Hiên lại thích Vũ Huyên. Tam giác tình bạn và tình yêu này khiến tình bạn của hai chàng trai rạn nứt. Mỗi nhân vật trong câu chuyện có câu chuyện riêng của mình, tạo nên một bức tranh thanh xuân đa sắc màu.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, sự xa cách giữa những người bạn dường như ngày càng lớn. Mỗi người lại có lựa chọn riêng trong hành trình mới. Điều duy nhất không thay đổi suốt nhiều năm là tình cảm của Vũ Huyên dành cho Tào Chính Ngạn.
Vũ Huyên không biết tình cảm của Chính Ngạn dành cho mình là gì, nhưng chỉ cần cậu ấy cần, Vũ Huyên luôn sẵn sàng ở bên cạnh. Một lần, trong lễ sinh nhật của mình, Vũ Huyên quyết định dũng cảm và đi đến dòng Ái Hà - nơi mà Chính Ngạn nói có thể ngắm trăng xanh. Trên chuyến tàu đến đó, Vũ Huyên gọi cho Chính Ngạn. Ngạc nhiên khi có người nhận máy sau khi kêu chuông vài tiếng, như chủ nhân của nó vẫn đợi cuộc gọi đó. Hai người hẹn gặp nhau, và ở đó, Chính Ngạn thổ lộ rằng đã từng yêu Vũ Huyên. Nhưng đáng tiếc, đã quá muộn để nói ra, thời gian của Vũ Huyên đã không còn nhiều nữa. Bệnh tình của cô ấy ngày càng nặng, chỉ nói cho Khải Hiên biết về sức khỏe của mình. Cuối cùng, Khải Hiên vẫn luôn âm thầm bên cạnh và bảo vệ cô gái mà cậu từng yêu.
Câu chuyện kết thúc với việc Vũ Huyên ra đi mãi mãi và tình yêu dang dở của ba người bạn với nhau. Có lẽ sau này, Chính Ngạn mới biết rằng Vũ Huyên đã mãi mãi rời xa cậu.
Giọng văn của Tào Quất Tử trong cuốn sách 'Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm' là tinh tế và sâu sắc. Ngôn từ đơn giản nhưng chân thực, giúp độc giả dễ dàng hiểu và đồng cảm với nhân vật. Tác giả tạo ra những hình ảnh sống động và mô tả tinh tế về cảnh vật và tâm trạng của nhân vật. Giọng văn nhẹ nhàng và sâu lắng này mang lại cảm giác sâu xa cho độc giả, khiến họ cảm nhận được những tình cảm và suy tư sâu xa trong câu chuyện.
Cảm xúc cá nhân
Thường khi đọc về tuổi trẻ, ta thường cảm thấy năng động, nhiệt huyết và nhớ lại những kỷ niệm học sinh thú vị. Nhưng khi đọc 'Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm', tôi lại cảm thấy buồn và nuối tiếc cho số phận của nhân vật. Cuốn sách này chứa đựng những câu chuyện đầy ý nghĩa về số phận khác nhau.
Từ góc nhìn của Tiêu Vũ Huyên, ta thấy sự đơn giản, trong trắng và nhút nhát của cô gái trẻ. Dù ít khi thể hiện ý kiến của mình, nhưng khi biết mình không còn nhiều thời gian, cô đã dũng cảm theo đuổi ý muốn của mình và giúp đỡ người khác ra khỏi bóng tối.
Với Tào Chính Ngạn, mặc dù có dòng máu của một gia tộc xã hội đen nhưng cậu trở thành một người lịch thiệp và ga lăng. Dù gặp nhiều khó khăn nhưng cậu vẫn quyết định sống cuộc đời của mình theo cách riêng.
Trong ba người, Khải Hiên có cuộc sống đơn giản nhất. Dù có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra cậu hiểu rõ trái tim mình và của những người xung quanh. Cậu biết khi nào nên tiến và khi nào nên buông.
Kết luận
Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm thực sự để lại trong tôi nhiều cảm xúc. Mỗi lần đọc lại, tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối cho những tình cảm chân thành không có cái kết hoàn hảo, cuộc đời ngắn ngủi của Tiêu Vũ Huyên và tình bạn đẹp giữa Tào Chính Ngạn và Tiêu Khải Hiên. Nhưng sự nuối tiếc sẽ là động lực để chúng ta tiếp tục mạnh mẽ, kiên trì hơn trong cuộc hành trình của mình.
Kết lại, đây thực sự là một cuốn sách tuyệt vời, đáng đọc để cảm nhận và hoài niệm những khoảnh khắc đẹp đẽ trong ký ức của chúng ta.
Tóm tắt bởi: Thu Hà- MyBook
Hình ảnh: Thu Hà