“Mùa hè ấy, mùa hè trong lành ở nông thôn.
Cuối năm học, lớp chín, tôi phải học lại từ đầu, khuôn mặt xanh xao như lá. Hằng ngày, mẹ tôi luôn mua bí đỏ về nấu canh cho tôi. Mẹ tôi bảo bí đỏ tốt cho não bộ, ăn vào sẽ thông minh. Ban đầu, tôi thích món này. Bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, thật ngon. Nhưng mỗi ngày phải ăn món đó, tôi cảm thấy chán ngấy. Hơn nữa, dù dạ dày tôi đã đỏ như máu, trí nhớ tôi vẫn không cải thiện. Tôi học và quên, quên và học. Vì thế tôi phải học gấp đôi so với những người giỏi.
Buổi tối, tôi thức khuya đến tận khuya sâu. Buổi sáng, tôi dậy khi trời vẫn âm u. Mắt tôi luôn đỏ ửng. Ba tôi nói
– Chắc chắn là Chương đang mắc phải lỗi nào đó. Ý nghĩa của từng chữ tràn ra ngoài không gian. Năm sau cần phải khắc phục lại.
Mẹ tôi khác với ba. Mẹ không phải là người đàn ông. Mẹ không bao giờ tỏ ra mạnh mẽ trước hình dạng nhỏ bé của mình. Mẹ đến gần, vuốt nhẹ nhàng những khớp xương lồi ra trên vai tôi, buồn bã nói:
– Mày học như thế nào mà càng ngày càng trở nên lười biếng như con cá ấy Chương ơi!
Giọng của mẹ như tiếng than ôi. Tôi mỉm cười để an ủi mẹ:
– Mẹ đừng lo! Sau kỳ thi này, con sẽ tròn trịa hơn cho mẹ xem!
Không biết mẹ có tin lời tôi không, nhưng tôi thấy mắt mẹ ướt đẫm nước. Thấy mẹ buồn, tôi cũng buồn theo. Nhưng tôi không biết làm thế nào để an ủi mẹ. Tôi chỉ có thể nuốt chửng hết một tô canh bí đỏ để làm vui lòng mẹ.
Dù sao, công lao của tôi không phải là vô ích. Những đêm thức khuya, những sớm mai sớm dậy không phụ lòng. Kết quả kỳ thi cuối năm, tôi đạt thứ hạng khá cao.
Ba tôi háo hức thông báo:
– Năm sau, ba sẽ tặng con một chiếc xe đạp!
Mẹ tôi không hứa hẹn gì. Mẹ chỉ đặt một cái chén lên trán tôi:
– Cha mày! Từ bây giờ hãy chăm sóc bản thân để có sức khỏe, nghe chưa!
Ba tôi vui vẻ. Mẹ tôi vui vẻ. Nhưng tôi mới là người vui nhất. Tôi chào tạm biệt với những tô canh bí đỏ mà không lo sợ mẹ tôi lên tiếng. Dù sao, tôi cũng phải cảm ơn mày, cơn ác mộng của tôi, nhưng giờ thì tạm biệt nhé! Tôi cúi đầu nói nhỏ với quả bí cuối cùng trước khi đặt nó vào chén.
Nói lời chia tay với bí dỏ, tôi cũng chia tay luôn với bút viết. Tôi đóng gói sách vở vào ngăn kéo, khóa chặt. Rồi tôi lắc đầu để làm cho chữ nghĩa rơi ra. Tâm trạng dễ chịu, tôi nằm xuống giường và nhắm mắt ngủ say.
Tôi ngủ suốt ba ngày ba dêm, chỉ thỉnh thoảng thức dậy để ăn một chút rồi lại ngủ tiếp. Trong giấc mơ, tôi thấy mình biến thành một chàng trai mạnh mẽ và khỏe mạnh. Tay tôi săn chắc, cơ bắp phồng lên. Tôi duỗi tay ra, bức tường phía trước tôi bị thủng một lỗ to. Tôi chuẩn bị ghi tên vào danh sách võ sĩ xuất sắc.
Nhưng chưa kịp đi thi thì đã tỉnh giấc. Ngồi trên giường, vừa ngáp vừa nhớ lại những hình ảnh lấp lánh trong giấc mơ, lòng tiếc nuối không dứt.
Khi đứng chải tóc trước gương, tôi bất ngờ thấy mình bỗng trở nên tròn trịa hơn hẳn. Tôi thấy mình giống hệt chàng trai trong giấc mơ.
Tôi vội vã chạy xuống bếp, khoe với mẹ:
– Mẹ ơi, con tăng cân rồi đây nè!
Mẹ nhún vai nói:
– Con cũng vậy thôi, chẳng mập ra tí nào đâu!
Giọng của mẹ khiến tôi tức tối không chịu nổi. Tôi đặt ngón tay trỏ lên má:
– Mẹ nhìn đây nè!
Mẹ tôi nhìn ngang qua khuôn mặt của tôi rồi thở dài:
– Đó không phải là mập đâu! Con ngủ nhiều quá nên mặt sưng lên thôi!
– Sưng là sưng! Mẹ cứ nói thế! – Tôi đáp, giọng tức giận.
Thái độ của tôi khiến mẹ bật cười. Mẹ nói:
– Mập là phải đều đặn kìa! Tay chân tôi đâu có mập! Chúng chỉ như que tăm thôi!
Tôi chạy lên đứng trước gương. Và tôi co tay lại. Tôi nhớ trong giấc mơ khi tôi co tay lại, cơ bắp phồng lên. Nhưng đó chỉ là trong giấc mơ. Ngoài đời không thế. Tôi nhìn vào gương và hoàn toàn thất vọng khi thấy cánh tay gầy guộc của mình. Mẹ tôi nói đúng. Tôi chẳng mập. Mặt tôi chỉ sưng lên. Và sau vài ngày, nó sẽ trở về bình thường. Giống như một quả bóng xì.
Tôi chán nản, không còn muốn ngắm nhìn bản thân trong gương nữa. Tôi bước ra ngoài chơi với mấy đứa bạn. Nhưng họ cũng toàn quay quanh chuyện mập. Chơi một lúc, tôi buồn và rời đi.
Những ngày sau đó là những ngày ăn uống tẩm bổ. Mẹ tôi mua đủ loại thịt và cá từ chợ. Rồi bắt đầu chế biến: chiên, xào, kho, nướng, hấp, luộc, hầm, rô-ti, nhúng giấm, bóp chanh. Mùi hành mỡ thơm ngát. Ba tôi khen ngon. Nhưng tôi lại chẳng có hứng ăn gì cả. Tôi nhai như mèo.
Thấy tôi nhai như chậm rãi, ướp mỏi mệt, mẹ tôi buông đũa, lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm
– Con sao vậy ?
Tôi lắc đầu:
– Tôi không biết. Tôi không cảm thấy muốn ăn.
Ba tôi đề xuất:
– Cho nó đi dạo chơi đi!
Mẹ quay lại nhìn ba
– Đi đâu vậy ?
– Hãy để nó về quê ở với dì Sáu vài tháng, có lẽ nó sẽ tăng cân!
Và từ đây, một chương mới trong cuộc sống của Chương được mở ra, lần đầu tiên Chương đánh nhau, lần đầu tiên Chương đi trèo trộm vào vườn hàng xóm, và cũng là lần đầu tiên Chương biết được tình yêu là gì...
Một số thông tin về tác giả
Nguyễn Nhật Ánh là một nhà văn, nhà thơ, và bình luận viên Việt Nam. Ông nổi tiếng với nhiều tác phẩm về tuổi trẻ, những tác phẩm của ông luôn nhận được sự ưa chuộng từ độc giả và nhiều trong số đó đã được chuyển thể thành phim.
Về cuốn sách
Hạ đỏ là một tác phẩm kinh điển của Nguyễn Nhật Ánh viết vào những năm 90. Câu chuyện về tình yêu đơn phương của một chàng trai trẻ ở làng Hà Xuyên, nơi tình cảm gia đình và tình bạn chân thành đã làm rung động nhiều trái tim độc giả mỗi khi đọc đến.
Hạ đỏ: Một tình yêu mùa hè đặc biệt.
Hạ đỏ đưa độc giả quay trở về thời kỳ của những năm 90, khám phá mối tình đơn phương của Chương, một thiếu niên. Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, Chương trở về quê thăm quê nội. Trong bức tranh của miền quê sống động, Chương đã phải lòng một cô gái trong làng bằng sự chân thành và ngây ngô của mình khi còn trẻ.
Tuy nhiên, cô gái không hiểu được tình cảm sâu sắc của Chương, để cho tình yêu của cậu biến thành những ước mơ xa xôi, nhẹ nhàng nhưng đầy xót xa.
Nguyễn Nhật Ánh đã vẽ lên câu chuyện tình yêu này bằng lối viết quen thuộc, kết hợp với hình ảnh của làng quê miền Trung bình yên và những con người chân chất, thật thà.
Ký ức tuổi thơ
Những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh luôn chạm đến trái tim người đọc, không chỉ bởi vẻ đẹp của tình yêu mà còn là những kí ức nhỏ nhặt, tái hiện lại tuổi thơ cho mỗi người.
Hành trình bên cạnh tình yêu của Chương và Út Thêm không chỉ là một câu chuyện tình yêu mà còn là bức tranh sinh động về một ngôi làng bình yên. Ở đó, có tình anh em giữa Nhạn và Dế, và cô bạn mới Út Thơm. Tuổi thơ của họ là những khoảnh khắc bắn chim, trộm xoài trong vườn, và những trận đấu tuổi thơ với Dư. Còn có con đường làng thênh thang, và những ngõ trúc che chở con người qua mùa mưa, mùa nắng.
“Làng Hà Xuyên cách đường quốc lộ khoảng 3 cây số về miệt biển. Dẫn vào làng là một ngõ trúc uốn khúc, sâu thẳm, tươi đẹp như tranh vẽ. Trưa nắng, bước qua ngõ trúc vẫn mát rượi. Ánh nắng lấp lánh qua những cây tre uốn cong, chỉ lan tỏa xuống con đường làng đầy lá vàng và phân bò.
Trong mùa hè rộn rã và đầy sôi động, từng hồi ký ức tuổi thơ hiện lên, đồng thời làm đậm thêm nỗi đau của một tình yêu chưa trọn vẹn. Nguyễn Nhật Ánh đã truyền vào Hạ Đỏ những cảm xúc sâu thẳm: tình yêu chân thành, sự ngượng ngùng và nỗi buồn.
Một tình yêu ngây thơ và trong trẻo
Mở đầu của cuốn sách, bác Nguyễn Nhật Ánh đã lấy đề tựa từ đoạn thơ “Tình sầu” của Huyền Kiêu:
“Hạ đỏ, có chàng đến thăm
Em bé dễ thương, chị xinh đẹp đâu rồi?”
Hai nhân vật chính trong câu chuyện là Chương và Út Thêm đã gặp nhau trong một tình huống không may, khi Út Thêm đưa em trai của mình, Dư, đến nhà của dì Chương để chữa vết thương sau khi bị Chương bắn đá vào đầu. Chỉ qua lưới cửa, nhưng cậu trai từ thành phố đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên vào đôi mắt của cô gái miền quê.
Bắt đầu từ một tình yêu đơn phương, Chương đã dành hàng ngày để cố gắng tiếp cận Út Thêm, giả vờ ngồi câu cá chỉ để chờ cô đi qua. Sau đó, cậu đã bí mật để một lá thư tỏ tình đơn giản vào trong giỏ của Út. Từ đó, Chương đã quietly từ bỏ sự bất mãn với Dư - em trai của cô, cũng như mọi niềm vui nhỏ bé chỉ để ôm trong lòng ước mơ được cưới Út.
Sau đó, câu chuyện mở rộng khi Chương phát hiện ra cả hai chị em Út Thêm đều phải bỏ học sớm vì hoàn cảnh gia đình khó khăn. Chương đã trở thành người thầy giáo của Út và Dư, cùng với họ trải qua những ngày hè yên bình và đẹp đẽ, chứa đựng tình yêu thuần khiết và trong sáng của tuổi trẻ. Điều này cũng phản ánh giá trị nhân văn mà chúng ta thường gặp trong các tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh.
Tình yêu đầu đời, ngày ấy tưởng như mãi mãi
Mỗi người đều có một thời trẻ trung, đầy sôi động, tràn ngập niềm vui và nỗi buồn, cùng với tình cảm ngớ ngẩn của tuổi trẻ ban đầu. Chàng trai mới lớn từ thành phố đã ghi lại một mùa hè lãng mạn trong cuộc đời mình với những ngần ngại và rung cảm bên cô bạn từ làng xóm.
Sau những ngày tháng êm đềm bên nhau, khi tình yêu vẫn còn ẩn chứa, Chương đột ngột nhận tin sang năm Út Thêm phải kết hôn theo lời hứa của gia đình. Chương không còn cách nào khác ngoài việc chia tay ngôi làng yên bình, chia tay một phần của tuổi trẻ với mối tình đầu đơn phương.
“Một lần, tôi nói với Út Thêm rằng tôi thích nhất cỏ mây. Tôi thích cỏ mây vì cỏ mây mọc rợp trên con đường về nhà của Út. Út Thêm không biết rằng con trai thành phố thích nói những điều hoài niệm, lãng mạn. Cô ấy nghĩ rằng tôi thích cỏ mây thực sự. Vì thế, bây giờ, những ngày qua, cỏ mây đã bám đầy trên quần áo của tôi và tôi không thể gỡ ra hết, nó đâm vào trái tim tôi những cảm xúc đau đớn.
Có lẽ tình cảm năm 17 tuổi là một kỷ niệm mà dù bạn trải qua bao nhiêu mối tình, cũng không bao giờ trở lại. Chúng ta sẽ bước vào một chuyến xe khác, dừng lại ở những ga khác, và tiếp tục hành trình của mình.
Đối với tôi và nhiều thế hệ độc giả, Hạ Đỏ như là một tiếng kêu thầm lặng của tuổi thơ. Giúp tôi trân trọng cuộc sống này và sống hết mình với những khoảnh khắc hiện tại. Trong Hạ Đỏ, có niềm vui nhưng cũng có những bi kịch của tuổi trẻ, và chỉ khi suy ngẫm từng câu chữ của Nguyễn Nhật Ánh, tôi mới cảm nhận được rõ ràng nhất. Tôi thấy tuổi thơ của mình trong từng trang của Hạ Đỏ. Nguyễn Nhật Ánh đã rất khéo léo khi trở thành một 'con ong' thu nhặt tuổi thơ của mỗi người và kết tinh thành những trang sách ý nghĩa. Ông không chỉ làm rung động trái tim người đọc bằng nghệ thuật văn chương của mình, mà còn khéo léo kể chuyện về những trải nghiệm đời thường và gợi nhớ về những kỷ niệm quen thuộc nhưng lạ lẫm. Trong Hạ Đỏ, có câu chuyện về tuổi thơ yên bình ở quê nhà của Nhạn và Dế: những buổi trưa hè sôi nổi cùng nhau đi hái xoài, bắt chim; những trận đấu đá bóng gay cấn với Dư; những hàng tre xanh mướt, những tia nắng vàng rơi, hoặc đơn giản chỉ là những cảm xúc rung động của tuổi trẻ khiến trái tim ta không thể không cảm thấy nặng nề.
Những câu chuyện dường như bình dị lại được ngòi bút của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh vẽ nên một cách tinh tế, đẹp đẽ, trong lòng. Mỗi người trong chúng ta đều có một mùa hạ riêng như Chương. Mùa hè trong ta trôi qua yên bình và từng chút hiện lên qua từng trang sách của tác giả, thêm vào một vài nốt thăng trầm và mênh mông nhưng vẫn mang lại những cảm xúc rất đẹp vào trong lòng người đọc. Đó chính là ước muốn của tác giả khi ông viết nên Hạ Đỏ. Đó cũng là lý do mà Nguyễn Nhật Ánh được gọi là “người đi tìm ký ức”. Tình yêu đầu tiên luôn là những tình cảm trong sáng, ngây thơ nhất. Chuyện tình yêu tuổi thơ của Út Thêm và Chương đã cho chúng ta thấy rằng, ai cũng có một khoảng thời gian để nhớ thương và vương vấn vì một người.
Ngày xưa, Chương đã phát hiện ra nhiều cách để gặp Út thêm, nhưng bây giờ anh đã từ bỏ thù hận với em trai của cô, Dư. Anh mơ ước một ngày sẽ cưới cô về làm vợ. Từ khi biết Út thêm không biết đọc chữ, Chương đã trở thành thầy giáo của cô. Những ngày tháng êm đềm trôi qua với niềm vui và tình yêu dành cho Út thêm.
Lời kết
Nếu bạn đang tìm kiếm cuốn sách cho mùa hè của mình, Hạ Đỏ là lựa chọn không thể bỏ qua. Sâu sắc, tiếc nuối, đắng cay và xót thương là những gì bạn cảm nhận sau khi đọc xong. Hãy đọc để thức tỉnh những cảm xúc sâu bên trong bạn và để mình lạc trôi vào ký ức đẹp của tuổi trẻ.
Một câu chuyện cũ nhưng không bao giờ cũ, Hạ Đỏ đã để lại cho độc giả một mùa hè tuyệt vời ở Hà Xuyên. Đừng bỏ lỡ Hạ Đỏ nếu bạn muốn tìm lại bình yên với những kỷ niệm và sự nhiệt huyết của tuổi trẻ đã qua.
Đánh giá chi tiết bởi: Ánh Ngọc - MyBook