Sinh ra, già cả, ốm đau, chết đi là một quy luật mà không ai có thể tránh khỏi, là một phần không thể thiếu của cuộc sống con người. Cuốn sách này đề cập đến những điều này, khám phá sâu hơn về sự vĩnh cửu của thời gian và ý nghĩa của cuộc sống.
Ai rồi cũng chết, Gawande đã thể hiện qua sách rằng, bất kỳ vấn đề nào cũng có giải pháp của nó, đồng thời tiết lộ những sự thật về ngành y học mà nhiều người không biết đến.
Tác giả là ai?
Atul Atmaram Gawande, một bác sĩ, nhà văn, và nhà nghiên cứu y tế nổi tiếng, đã chia sẻ kiến thức và trải nghiệm của mình trong cuốn sách này.
Ông đã viết nhiều về y học và sức khỏe cộng đồng cho The New Yorker và Slate, và là tác giả của nhiều tựa sách nổi tiếng như Phức thể, Sống tốt hơn, và Bản danh sách quyền năng.
Lời chia sẻ của tác giả về cuốn sách
Atul Atmaran Gawande, một bác sĩ phẫu thuật, đã chia sẻ quan điểm hiện đại về sự sống và cái chết qua cuốn sách Ai rồi cũng chết. Ông đặt câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống, sự thay đổi của y học và sự đối đầu với cái chết.
Ngoài ra, ông còn chia sẻ quan điểm về cuốn sách
Cuốn sách này không chỉ nói về cái chết, mà còn là một nỗ lực để hiểu sâu hơn về ý nghĩa của cuộc sống và thực trạng của xã hội đương đại.
Cuốn sách Ai ra rồi cũng chếtĐộc giả nhận được những gì?
Trong cuốn sách Ai rồi cũng chết, Atul Atmaran Gawande đã đề cập đến 8 nội dung chính gắn với từng chương.
Chương đầu tiên
Cuối cùng là câu chuyện của bà Alice, người sống một mình trong căn nhà lớn. Câu chuyện này khiến tác giả và bố của tác giả suy ngẫm về văn hóa chăm sóc người già của phương Tây so với phương Đông.
Trong văn hóa phương Tây, trách nhiệm chăm sóc người già thường được đặt ở những dịch vụ và cơ sở chăm sóc y tế chuyên nghiệp, trong khi ở phương Đông, trách nhiệm này thường thuộc về gia đình.
Câu chuyện thứ 2 tác giả kể về ông của mình. Ông sống một lối sống rất lành mạnh và nghiêm túc, luôn tự chăm sóc bản thân mình từ khi trẻ đến già. Tuy nhiên, cách sống của ông khiến người phương Tây hiện đại khó có thể hiểu được. Tác giả so sánh cách tiếp cận vấn đề của mỗi quốc gia: “Với người phương Tây hiện đại, cách sống của ông tôi là một điều không thể tin được, thậm chí là nguy hiểm. Nếu ông tôi sống ở phương Tây, bác sĩ sẽ khuyên ông từ bỏ thói quen đó ngay lập tức vì nó có thể đe dọa tính mạng của ông. Nhưng ở thế giới nông thôn của ông tôi, ông có quyền tự chọn cách sống của mình, và gia đình hỗ trợ ông thực hiện điều đó.” Tuy nhiên, điều này cũng khiến ông gặp không ít khó khăn và rồi ông qua đời sau một sự cố ngã trên xe buýt.
Từ câu chuyện của 2 ông bà, chúng ta có thể hiểu phần nào về tại sao tác giả lại đặt tên chương là “Cái tôi độc lập”. Ngoài ra, thông qua câu chuyện của 2 nhân vật, Gawande còn so sánh thực trạng hiện nay của tuổi thọ trung bình và bàn về vấn đề của sự tôn sùng tự do mà chúng ta đang theo đuổi bất chấp những quy luật tự nhiên của cuộc sống thông qua trải nghiệm của bà Alice.
Với tình huống của bà Alice, tác giả cũng cho thấy hạn chế của một bác sĩ khi không thể cung cấp lời khuyên cụ thể hoặc chỉ dẫn để giải quyết vấn đề của bà.
Chương 2
mang tựa đề “Vụn vỡ”Tác giả nêu vấn đề về tác động của y học đối với cuộc sống của con người. Sự phát triển của y học đã thay đổi cuộc sống của chúng ta, nhưng cái chết vẫn là một quy luật không thể thay đổi. Tuy nhiên, y học có thể giúp kéo dài quá trình suy yếu của cơ thể bệnh nhân cho đến khi nó không còn tiến triển như một vách đá mà sẽ trở thành một con đường dốc.
Quy luật sinh tử là điều không thể tránh khỏi, đó là quy luật của cuộc sống. Ta không thể ước mình bất tử hoặc tránh né cái chết, vì nếu làm như vậy sẽ phải trả giá đắt. Cái chết không lựa chọn, nó tự nhiên đến với mọi người ở mọi hoàn cảnh.
Chương 3
, mang tựa đề “Lệ thuộc”Tác giả chia sẻ nhận định của mình về người già: “Người già không sợ chết – họ nói với tôi như vậy. Họ sợ những thách thức trong những năm tháng gần cuối đời: yếu đuối, mất trí nhớ, mất đi bạn bè, và mất đi cuộc sống mà họ từng trải qua.”
Tác giả kể câu chuyện về nhân vật Felix để thể hiện quan điểm của mình về cuộc sống và cái chết. Thời gian sống của mỗi người phụ thuộc vào nhiều yếu tố, bao gồm cả những biến đổi ngẫu nhiên. Bạn không thể dự đoán khi nào bạn sẽ ra đi hay mắc phải bệnh tật, ngay cả khi bạn chăm chỉ chăm sóc sức khỏe. Khi bạn nhận ra sự thay đổi trong cơ thể, bệnh viện trở thành nơi bạn tìm kiếm sự giúp đỡ và an ủi về tình trạng sức khỏe của mình.
Chương 4
“Chăm sóc”Sự tiến bộ trong lĩnh vực Y học ngày càng trở nên rõ ràng, và chúng ta cũng cảm nhận được điều đó qua từng ngày, từng giai đoạn cụ thể. Tuy nhiên, cùng với sự phát triển đó là sự xuất hiện của những căn bệnh kỳ lạ, đặt ra thách thức lớn cho các bác sĩ, đòi hỏi họ phải dành nhiều năm nghiên cứu để tìm ra phương pháp điều trị hiệu quả. Người bệnh ngày càng phụ thuộc vào hệ thống y tế, không biết rằng liệu điều đó có dẫn đến sự đau đớn không, thậm chí có thể phải ra đi ở một nơi xa lạ.
Mặc dù ở một số nước phương Tây đã xây dựng các trung tâm chăm sóc cho người già trong giai đoạn cuối cuộc đời, nhưng thực tế không như mong đợi khi so sánh với việc có người thân bên cạnh trong những giây phút cuối cùng.
Chương 5
, có tựa đề là “Sống tốt hơn”Một lần nữa, tác giả chia sẻ quan điểm của mình thông qua một số câu chuyện, hướng dẫn độc giả đến những ý niệm đáng suy ngẫm.
Sự cô đơn không chỉ là nỗi sợ của con người khi già hay gặp bệnh tật mà còn tồn tại trong cuộc sống hàng ngày, khiến họ cảm thấy như đã chết. Họ mong muốn kiểm soát cuộc sống của mình, làm cho nó trở nên ý nghĩa và đáng sống. Đó chính là ý nghĩa của việc sống tốt hơn. Nhận biết rằng cuộc sống có hạn, họ không còn thèm muốn giàu có hay quyền lực. Họ chỉ muốn tự chủ cuộc sống của mình và duy trì những mối quan hệ quan trọng.
Chương 6
, với tựa đề “Ra đi”Mỗi người đều nghĩ rằng họ sẽ không biết khi nào sẽ ra đi, vì vậy họ cống hiến cho cuộc sống, tin tưởng vào y học cho đến khi bác sĩ nói họ không thể làm gì. Thay vì thừa nhận, họ tiếp tục đưa ra thuốc và phẫu thuật để kéo dài mạng sống. Và bạn chấp nhận điều đó, bởi không có cách nào khác.
Chương 7
, với tựa đề “Những cuộc trò chuyện khó khăn”Bạn đã từng cảm thấy lo lắng khi nghe tin người thân mắc bệnh chưa? Không ai mong muốn bị ốm, cho dù là một căn bệnh nhẹ nhàng nhất. Người thân của người bệnh cũng cảm nhận được nỗi đau và mệt mỏi khi chăm sóc họ. Họ chứng kiến mọi khó khăn và nỗi đau của người bệnh. Họ phải suy nghĩ về việc tiếp tục hỗ trợ hay không, và liệu sống hay chết cũng phụ thuộc vào quyết định của họ…
Chương cuối cùng
, mang tựa đề “Dũng cảm”Tác giả chia sẻ câu chuyện với độc giả, nhấn mạnh rằng chúng ta có thể kiểm soát cuộc đời của mình. Dũng cảm là khả năng nhìn nhận sự thật và hành động theo đó. Thất bại lớn nhất của y học là không nhìn thấy bệnh nhân như con người, không đồng cảm với họ. Chúng ta cần xây dựng một môi trường giao tiếp nhân văn, giúp người bệnh trải qua những ngày cuối đời của họ một cách ý nghĩa.
Theo tác giả, có hai loại dũng cảm. Một là dũng cảm trong nhận thức sự thật và chấp nhận cuộc sống. Loại thứ hai là dũng cảm trong hành động, thực hiện những điều đúng đắn trong cuộc sống.
Cảm nhận cá nhân
Từ cuốn sách Ai rồi cũng chết, tôi rút ra nhiều bài học quý giá. Tôi nhận thấy mặt tối của y học, của nghề bác sĩ. Họ là những người hy sinh để cứu người, nhưng đôi khi hy vọng lại gây tổn thương. Sự thật có thể giúp người bệnh suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống và lựa chọn của họ.
Niềm tin vào y học có thể kéo dài cuộc sống, nhưng cũng làm mất đi thời gian chuẩn bị cho cái chết.
Tóm tắt bởi: Nguyễn Phương Huyền My - MyBook
Hình ảnh: Nguyễn Phương Huyền My