1. Giới Thiệu Về Tác Giả- Tác Phẩm
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã trở nên quen thuộc với độc giả thông qua những tác phẩm đa dạng, phù hợp với mọi lứa tuổi. Phong cách văn học của ông luôn đem lại những cảm xúc mới lạ, hấp dẫn.
Nếu bạn đã từng đọc 'Nữ Sinh' hoặc 'Bồ Câu Không Đưa Thư', chắc chắn bạn đã quen với bộ tam đặc biệt này: Xuyến, Thục, và Cúc Hương. Trong lần review này, bộ tam này tiếp tục xuất hiện, mang đến những trải nghiệm mới và độc đáo.
“Buổi Chiều Windows” là phần kết của loạt truyện 'Bồ Câu Không Đưa Thư” – “Nữ Sinh” – “Buổi Chiều Windows”. Tiếp tục theo dõi câu chuyện về Xuyến, Thục, và Cúc Hương, tác phẩm này vẫn giữ phong cách nhẹ nhàng, mô tả cuộc sống hàng ngày của những người bình thường.
Trong phần này, ba cô gái rời khỏi trường và thực tập tại một công ty máy tính. Mặc dù không biết gì về tin học, họ vẫn quyết định xin việc và gây ra nhiều tình huống hài hước. 'Buổi Chiều Windows' mang đến câu chuyện về tình yêu, tưởng tượng, và những thách thức của tuổi trẻ.
2. Một phần nhỏ về 'Chiều vang lên qua cửa sổ'
'Chiều vang lên qua cửa sổ' kể về ba cô gái trẻ đáng yêu và nghịch ngợm đi xin việc ở một công ty tin học mà người thầy Giaó giới thiệu. Trên đường đi, họ phải vượt qua những chiếc xe máy với tiếng còi inh ỏi. Mặc dù lo sợ, nhưng họ vẫn dũng cảm bước vào công ty, không hề biết gì về tin học ngoại trừ cô bạn Xuyến. Tuy nhiên, với sự kiên nhẫn của anh Thiếu và 'thầy' Vân, họ được giữ lại làm việc. Trong quá trình làm việc, họ không chỉ nỗ lực học hỏi mà còn tạo ra những trò nghịch ngợm, khiến môi trường làm việc trở nên vui vẻ hơn. Cuối cùng, họ cũng thành thạo trong việc sử dụng máy tính và mối quan hệ của họ cũng thay đổi tích cực.
Rồi có nhiều chuyện đã diễn ra. Thục, cô học sinh giỏi văn, đang nhớ về nhà thơ Tóc Mây và mong muốn gặp gỡ ông ta. Trong khi đó, công việc của ba cô gái ngày càng thuận lợi và tạo ra mối quan hệ chặt chẽ. Mặc dù có những rắc rối nhỏ xảy ra, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng được giải quyết và họ tiếp tục làm việc với niềm vui.
Trước đây, Cúc Hương thường tự nhận mình là người có trái tim sõi đá, thuộc hệ PAL, đối lập hoàn toàn với hệ NTSC của Thục. Mặc dù Xuyến cố gắng kể lại 'truyền thuyết' đó để làm cho mọi người cười, nhưng không thành công.
Trong tự nhiên, Xuyến cảm thấy yêu quý Cúc Hương. Hương thơm vô tận. Cuối cùng, sau hai tháng học việc vi tính tại công ty Việt Anh, trong ba người, chỉ có Xuyến là người dễ dàng nhất. Thiếu hiền lành, tử tế, Xuyến ngày càng trân trọng và kết nối với Cúc Hương. Trong khi đó, Thục đang mơ mộng về nhà thơ Tóc Mây già nua và Cúc Hương đang trải qua cảm giác đau tim khi đọc thông điệp 'trân trọng báo tin' từ anh chàng Vân kiêng nhẫn và lạnh lùng. Một điều kỳ lạ, những sự kiện kinh hoàng đó lại diễn ra đồng loạt với Thục và Cúc Hương trong cùng một ngày, hầu như như có kế hoạch từ trước!
Dĩ nhiên, so với Cúc Hương, 'ca' của Thục nhẹ nhàng hơn. Xuyến hiểu điều đó rõ. Bệnh của Thục là bệnh của tưởng tượng, còn bệnh của Cúc Hương mới là bệnh thực sự. Thục chỉ mơ mộng, trong khi Cúc Hương thì... đau tim. Sau sự việc này, cần phải 'format' lại trái tim của Cúc Hương giống như cách mà người ta 'format' lại những chiếc đĩa nhiễm virus! Xuyến cảm thấy buồn bã.
- Anh Vân đâu rồi? - Cúc Hương bất ngờ ngẩng đầu lên và hỏi.
- Anh Vân à? - Xuyến liếm môi. - Anh ta vẫn chưa đến đâu!
- Không phải là chưa đâu! - Cúc Hương nhìn Xuyến với vẻ đắn đo. - Mà là anh ta sẽ không bao giờ đến! Chiều nay cũng thế và ngày mai cũng vậy!
- Sao mày biết?
Giọng của Cúc Hương đầy xúc động:
- Tao hiểu rồi! Chỉ có khi chúng ta đã rời đi, thì anh ấy và Mai Hương mới quay lại công ty này! Họ muốn tránh xa tao!
- Nếu họ muốn tránh xa, tại sao lại mời mày đến đám cưới? - Thục nói nhanh.
Cúc Hương nhún vai nhẹ nhàng:
- Việc mời đến đám cưới là chuyện khác! Đó không phải là điều gì đó đáng ngạc nhiên!
Thục bất ngờ cảm thấy lo lắng bên trong:
- Sao lại tìm anh Vân nhỉ? Mày muốn hỏi anh về điều gì vậy?
- Không có gì sai ở anh trong vụ này đâu! - Cúc Hương thở dài - Tớ muốn gặp anh để nói anh cứ tiếp tục làm như thường thôi!
Câu nói của Cúc Hương khiến xuyến và Thục nhẹ nhõm. Cuối cùng cậu ấy đã nhận ra vấn đề rồi, Xuyến mừng thầm, và chắc chắn sẽ vượt qua được 'cú sốc' này!
- Chiều nay buồn quá!
Vừa mới tỏ ra mạnh mẽ, giọng Cúc Hương đã lại yếu ớt.
- Đừng buồn! - Xuyến an ủi bạn - Mày còn nhớ câu nói của Legouvé hôm trước anh Vân gửi cho mày không?
- Nhớ lại.
- Câu nào vậy?
Cúc Hương nhấp mắt đỏ tươi:
- 'Làm việc sẽ giúp khô ráo các giọt nước mắt'!
- Vậy thì mày hãy 'lau khô' di!
Cúc Hương quay mặt đi nơi khác:
- Tao không khóc mà!
- Thôi thì thôi! - Xuyến nhượng bộ - Ngày mai mày đắm đuối trong việc học, lúc đó nước mắt mày sẽ tự khô mất! Còn bây giờ thì mày 'lau' màn hình đi! Màn hình nào đỏ đỏ đen đen thấy ghê quá!
Cúc Hương buồn bã đàm tiếu triết học:
- Tình yêu là một cuộc đánh đổi!
- Đừng có nói ba láp! - Xuyến tằng hắng - Mày chơi games quá nhiều, bây giờ nhìn cái gì cũng thấy như đánh bạc!
- Đánh bạc thì tao thèm gì!
Nhìn Cúc Hương trông như không hứng thú gập gàng đôi chân, Thục đột nhiên bắt đầu nói:
- Cúc Hương, miệng mày chỉ biết làm! Mày tài năng thế, sao không thể thể hiện điều đó!
Cúc Hương gạt mắt nhìn Thục:
- Thể hiện điều gì?
Thục tự tin nói:
- Đó là sự tự tin mà mày nói là tao học được từ mày! Nhanh chóng xóa đi nỗi buồn nào! Xoá ngay hình bóng của người yêu ra khỏi đầu mày! Nhấn nút bất kỳ để quay về DOS ngay thôi!
Thục nhắc lại tức thì những lời nói quả cảm của Cúc Hương sáng nay, khiến ngay cả khi Cúc Hương đang buồn cũng phải mỉm cười:
- Sao hôm nay mày lầy lội thế ! Mày muốn tao thể hiện bản lĩnh như thế nào ?
Thục chỉ về màn hình:
- Xóa cái mẫu màu 'tuyệt vọng' này đi! Đổi sang mẫu 'hy vọng'!
- Hy vọng gì nữa ? - Giọng Cúc Hương cay đắng.
- Sao lại không có hy vọng gì ? - Xuyến mạnh mẽ nói - Hy vọng vào ngày mai có thể thi đỗ! Hy vọng trong tương lai sẽ trở thành một chuyên gia công nghệ như... tao! Hy vọng sẽ gặp một anh Vân đẹp trai hơn anh Vân này! Hy vọng sẽ...
- Thôi, thôi, dừng lại đi! Tao không muốn nghe nữa! - Cúc Hương la lên và bắt đầu bịt tai.
- Không có lý do gì phải hối tiếc! - Xuyến nói mạnh mẽ - Bây giờ mày sẵn lòng chuyển đổi màn hình Windows sang mẫu màu 'hy vọng' không? Có hay không?
Thục nói một cách rõ ràng:
- Dĩ nhiên là Có!
Xuyến nhìn mặt Thục với ánh mắt khó chịu:
- Tao không cần hỏi mày!
Trong khoảnh khắc đó, Cúc Hương nhìn ra ngoài một cách mơ màng. Thông qua màn kính, cô vẫn có thể nhìn thấy ánh nắng đang nhấp nhô trên những cành cây ở phía bên kia đường và tự nhiên cô lẩm bẩm theo những gì Thục đã nói:
- Tất nhiên là Vâng!
Tp. Hồ Chí Minh, tháng 8/1995 Nguyễn Nhật Ánh”
Trong phần kết của tác phẩm, tác giả dường như không muốn viết ra một kết thúc rõ ràng mà chỉ dừng lại ở hình ảnh Cúc Hương nhìn ra ngoài. Chắc chắn là Cúc Hương sẽ suy nghĩ về điều gì đó, có thể từ ngày hôm đó cô ấy đã nhận ra điều gì đó mới mẻ, sâu sắc hơn trong tư duy của mình. Nhưng có lẽ Cúc Hương vẫn sẽ tiếp tục sống vui vẻ và vô tư như trước.
Câu chuyện tình cảm của ba cô gái Xuyên, Thục, và Cúc Hương, nhưng ở cuối cùng, chỉ có Xuyên là thành công nhất. Tình yêu của Thiếu và Xuyên hứa hẹn sẽ rất thú vị trong tương lai. Thục và Cúc Hương cũng sẽ tìm được “người yêu lý tưởng” của mình sau này.
Ý nghĩa của cuốn sách Buổi chiều trên Windows
Chiều dạo trên Windows
Hình ảnh những chiếc áo dài bay phất phơ, những lời đùa vui từ tuổi mộng mơ và cả những mối tình bạn đẹp đẽ... Tất cả những yếu tố này đã tạo nên một nhịp điệu, một âm nhạc khác biệt của bài thơ, không thể nhầm lẫn. Nhận ra rằng, ngòi bút tài năng của bác Ánh vẫn không thay đổi, lướt qua trang giấy để sau đó đổ một cơn mưa cảm xúc vào tâm hồn độc giả, khiến mọi người đều cảm thấy một chút lạnh lẽo sau đó.
Chắc chắn rằng, Chiều dạo trên Windows đã, đang và sẽ mãi là một câu chuyện nuôi dưỡng nhiều tâm hồn đẹp cho thế hệ trẻ của đất nước. Hơn nữa, “Chiều dạo trên Windows” đã được chuyển thể thành phim truyện, truyện tranh theo phong cách manga và cũng đã có phiên bản audio book. Tuy nhiên, đối với nhiều người, không có cảm giác nào tuyệt vời hơn việc lật từng trang truyện vì nó quá tuyệt vời. Bởi vì mỗi dòng chữ như một lời nhắc nhở đối với người đọc về những kỷ niệm đẹp nhất trong thời học sinh...
Đánh giá chi tiết bởi: Ánh Ngọc - MyBook