''Đừng chôn tôi quá sâu, hỡi bạn đồng bào, nếu đất nước gặp nguy hiểm, hãy gọi tôi, tôi sẽ đứng dậy và chiến đấu tiếp.''
Vì sao những lời nói đau lòng như vậy lại trở nên phổ biến trong thời chiến tranh? Bởi vì không ai mong muốn đất nước bị phá hủy, khiến cho người dân phải chịu đựng những mất mát không đáng có. Và chỉ khi gặp phải những thử thách như thế, chúng ta mới thấy rõ nhiệm vụ cao cả của những người lính, họ hy sinh để bảo vệ đất nước và đem lại hòa bình cho mọi người.
Tương tự như hai nhân vật chính Lý Toản và Tống Nhiễm trong câu chuyện
Cây cam ngọt của tôi, dưới tác động của chiến tranh, họ phải che giấu nỗi lo để hoàn thành nhiệm vụ và định mệnh của mình. Nhưng từ đó, họ đã tìm thấy nhau, trở thành sức mạnh và niềm tin lẫn nhau trong cuộc sống khó khăn.
GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ
Tác giả của cuốn sách Cây olive màu trắng chính là Cửu Nguyệt Hi. Sinh ra và lớn lên ở xứ sở ngôn tình Bắc Kinh - Trung Quốc, cô nổi tiếng với những tác phẩm ngôn tình được độc giả yêu thích. Với bút danh trước đây là Cửu Nguyệt Vị Hy, cô đã chuyển sang sử dụng tên hiện tại Cửu Nguyệt Hi.
Câu chuyện của Cửu Nguyệt Hi mang lại cho độc giả cảm giác chân thực, có tính đặc sắc, với những diễn biến hấp dẫn, làm nổi bật hơn nhân vật chính. Mỗi nhân vật trong truyện được phác họa một cách cụ thể, logic và rõ ràng, mỗi người có tính cách, phong cách và biểu hiện riêng tạo nên một câu chuyện sôi động thu hút độc giả. Nhiều tác phẩm của cô như Thời niên thiếu của anh và em, Freud thân yêu, Archimedes thân yêu,... đã gây tiếng vang ngay sau khi xuất bản, trong đó có hai tác phẩm nổi bật là Archimedes thân mến và Thanh xuân tươi đẹp đã được chuyển thể thành phim.
Với tác phẩm Cây olive màu trắng, tác giả đã đem đến cho độc giả cái nhìn chân thực, đơn giản về cuộc sống trong thời chiến tranh với những khó khăn, nguy hiểm, và cái chết luôn rình rập. Những người ban đầu xa lạ đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của nhau, nhưng cuối cùng, mặc dù có kết thúc hạnh phúc, nhưng vẫn không tránh khỏi những thương tổn và hối tiếc.
GIỚI THIỆU VỀ TÁC PHẨM
Trong thời chiến, mỗi người dân đều trải qua mất mát và đau thương hàng ngày. Đó là thời kỳ mà con người và tình yêu trở nên vô cùng yếu đuối, nhưng cũng đầy nghị lực. Truyện không chỉ là về tình yêu, mà còn mang trong mình những ước mơ, lý tưởng và hoài bão. Lý Toản, một chiến sĩ can đảm, và Tống Nhiễm, một phóng viên tận tụy, liệu tình yêu của họ có thể cháy bỏng giữa chiến trường hay sẽ bị chôn vùi dưới bom đạn?
Trên mảnh đất cháy đen vì bom đạn, anh chỉ cho cô thấy một cây olive màu trắng. Màu trắng đó biểu hiện cho nỗi đau, sự mất mát, nhưng cũng là màu của sự trong sáng, thuần khiết, như tình yêu của họ.
“Mọi người thường không tin rằng trên thế gian này có cây olive trắng!”
Chỉ có họ biết, cây olive trắng thực sự tồn tại với họ, bởi họ đã cùng chứng kiến điều đó.
Dưới bầu trời xanh của sa mạc, cây olive trắng vẫn hiện hữu, nhưng quan trọng hơn, họ đã cùng nhau chứng minh mọi điều không chỉ là ảo mộng.
Sự gặp gỡ giữa hai người có thể coi là một trong bảy tỷ trường hợp may mắn.
Dù ở trong thời kì đầy rẫy chiến tranh, với biển người ồn ào, không ai có thể nghĩ rằng sự gặp gỡ ngẫu nhiên giữa họ lại đánh dấu một số phận liên kết mạnh mẽ trong tương lai. Cả hai đang làm nhiệm vụ của mình, và đó là lúc họ tìm thấy nhau. Dĩ nhiên, cách họ gặp nhau là một chuyện đặc biệt.
Tống Nhiễm nhớ ngày gặp Lý Toản như một ngày bình thường, nhưng trong tâm trí cô, hình ảnh anh là một người đơn giản, gần gũi. Ngoài đời, ít ai biết anh là một chiến binh đặc biệt, được gửi đến chiến đấu cho đất nước D. Tương tự, Tống Nhiễm, mặc dù là một phóng viên, nhưng công việc của cô cũng không dễ dàng. Cô tìm kiếm và ghi lại những sự kiện hàng ngày, đặc biệt là về chiến tranh. Cô chưa từng ngần ngại thể hiện thực tế về những gì đang xảy ra. Những người như cô, giống như các chiến binh, hy sinh tất cả vì một mục tiêu cao cả hơn, dù giá phải trả có đắt đỏ ra sao.
Trong thế giới đông đúc với 7 tỷ con người, việc gặp nhau không phải là điều dễ dàng. Đó chính là duyên phận. Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi trước nguy cơ tử thần, số phận của Tống Nhiễm và Lý Toản đã được kết nối bởi một sợi dây vô hình.
''Bạn đã bao giờ nghĩ rằng trong vòng năm giây, bạn có thể làm gì chưa? Có thể là một hành động nhỏ, hoặc thậm chí là trái tim bạn cũng có thể chứa đựng hình bóng của người khác trong thời gian đó.''
Trong những giây phút cuối cùng, một quyết định nhanh chóng của Lý Toản đã cứu sống Tống Nhiễm khỏi cái chết. Mạng sống của cô gái phóng viên được giữ lại trong những giây phút nguy cấp nhất.
Khi Tống Nhiễm trở về thành phố của mình, cô không thể quên ánh mắt của Lý Toản, người đã cứu cô. Sự quyết tâm của cô khiến cô tìm mọi cách để gặp lại anh.
Cả hai gặp nhau một lần nữa trong hoàn cảnh không ngờ tới, và dù ban đầu có sự hiểu lầm, họ vẫn cuối cùng đến với nhau.
Những trở ngại cuộc sống không làm hạ nhiệt tình cảm của họ. Thậm chí, nó còn làm cho trái tim của họ rung động hơn.
Họ đã trải qua những ngày tháng bên nhau như thế nào? Không ai thấu hiểu hết những khó khăn và đau thương mà họ phải đối mặt khi yêu nhau trong hoàn cảnh khó khăn, khi mỗi người đều mang trách nhiệm lớn và một sứ mệnh mà họ đã chọn.
''Đôi mắt của em thật đẹp.''.
''Thật sao?''
''Vâng, nhưng không bằng đôi mắt của anh.''.
''Tại sao vậy?'' Tống Nhiễm hỏi, ánh mắt rạng ngời.
''Vì trong đôi mắt của anh, có em''.
Khi anh nói những lời đó với cô, dường như anh đã coi cô là trung tâm của cuộc sống của mình. Đối với người khác, ánh mắt của anh có thể không đặc biệt, nhưng với cô, nó chứa đựng biết bao khó khăn và nỗi đau, nhưng cũng rực sáng bởi hình bóng của người con gái anh yêu. Anh coi cô như vô giá, là người mang lại sự dịu dàng và trìu mến mà anh chưa từng có, và anh sẵn sàng dành cả đời mình để che chở cho cô.
''Năm tháng kết nghĩa, cùng bước qua.''
Mỗi người đều để lại dấu ấn trong lịch sử. Giấy bút có thể quên, nhưng đất đai sẽ ghi nhớ mãi.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm như chúng ta tưởng. Khi họ nhận ra tình cảm của nhau, thì biến cố lại ập đến. Đó là quy luật tự nhiên, khi con người yên bình thì tai họa đến với họ.
Tống Nhiễm bị chỉ trích vì một bức ảnh đoạt giải. Cộng đồng mạng chỉ trích cô vì kiếm tiền từ khổ cực của người khác.
''Xã hội hiện đại quá lạc quan, chỉ cần một thành công là có thể làm được mọi thứ, nhưng lại quên mất giá trị của quá trình. Tôi nghĩ rằng... mục đích và quá trình đều quan trọng, không nên xem thường quá trình vì nếu lấy kết quả để đánh giá mọi thứ, thì có thể sẽ không công bằng.''
‘’Cô là một phóng viên, hiểu biết về sức mạnh của truyền thông đại chúng hơn chúng tôi. Khi một phần sự thật được phóng đại, thì có nghĩa một phần sự thật khác có thể bị lãng quên. Vì đám đông thường không sử dụng lý trí để phân biệt đúng sai, họ chỉ dựa vào cảm xúc.’’
Về Lý Toản, vì một quyết định cấp bách, anh sống trong sự hối hận và tự trách mình không thể tha thứ cho bản thân, đặc biệt là đối với Nhiễm Nhiễm của anh.
''Anh xin lỗi, dù biết nguy hiểm nhưng anh vẫn tiến về phía trước, dù biết em có thể nhận ra sự lừa dối nhưng anh vẫn làm, dù biết có thể gặp nguy hiểm nhưng anh vẫn quyết định thực hiện.''
Khi nghe tin cô bị bắt cóc, anh đã một mình lao vào tòa nhà đó để cứu cô, ''mũ nồi và áo chống đạn trên cô đều thuộc về Thượng úy Lý''. Anh không mang theo bất kỳ vật phẩm bảo vệ nào, và sau đó anh đã mất tích sau khi bị những kẻ ác độc bắt cóc và tra tấn.
Tống Nhiễm vừa tỉnh dậy đã lên xe đến nơi làm nhiệm vụ của anh để đón anh về nhà, nhưng không ngờ đồng đội của anh đã hy sinh trên chiến trường và chỉ còn lại vài người, họ nói không tìm thấy anh.
''Anh biến mất là sao? Một người sống sao có thể biến mất được?
Tống Nhiễm nghẹn ngào, hít sâu và nói:
''Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Dù anh ấy chết, các anh cũng phải mang thi thể anh ấy trả lại cho tôi.''
Lý Toản mà Tống Nhiễm mang về đã chịu hàng nghìn vết thương. Vì hòa bình của nước D, anh đã đánh đổi bằng cơ thể, tinh thần, thể chất và cả bờ vai vững chắc dành cho Nhiễm Nhiễm của anh. Nhưng thiếu niên ấm áp, nhiệt huyết tựa như ánh mặt trời mãi mãi nằm lại nơi Đông Quốc xa xôi...''
''A Toản, chiến tranh kết thúc rồi. Kết thúc rồi, chúng ta về nhà rồi.''
Chiến tranh đã kết thúc, nhưng anh vẫn chưa về nhà được. Anh trở thành kẻ vất vưởng, lang thang giữa đống hoang tàn đổ nát nơi xứ người. Thiếu niên với ý chí phấn đấu hăng hái ấy... không bao giờ trở về được nữa. Mẹ cô từng nói, cô và Lý Toản là hai con người thuần khiết và thiện lương hiếm có còn sót lại, chính vì như vậy, họ giống như hai hòn đảo cô đơn lạc lõng giữa dòng đời này. Cuối cùng, hai con người lạc lõng ấy, đi ngược lại dòng đời mà gặp được nhau.
''Anh không muốn đến bệnh viện tâm thần''.
''Nhiễm Nhiễm, hãy dẫn anh về.''
Anh hùng được kính nhớ, tên ghi trên bia đá, còn những người sống sót được lãng quên, đổi thay hoàn toàn. Mọi người thường nói, thời gian sẽ làm dịu đi mọi vết thương, và một ngày nào đó chúng ta sẽ quên hết những gì đau khổ, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng không, có những vết thương vĩnh viễn không thể lành lại. Và khi con trai của Lý Toản và Tống Nhiễm tròn chín tuổi, anh đã tự tử bằng khẩu súng tự chế. Cô không khóc, chỉ hôn anh thật lâu và nói: ''A Toản, anh đã vất vả rồi.'''
''Thật đáng tiếc, trên quan tài của A Toản nên đắp quốc kì mới đúng.''
Nhưng không lâu sau đó, trong lúc Tống Nhiễm đi lấy tin về chiến tranh giữa hai nước để cứu một đứa bé, cô đã hy sinh vì một viên đạn lạc...
CẢM NHẬN CỦA NGƯỜI ĐỌC
Olive màu trắngLỜI KẾT
Đây thực sự là một cuốn sách xuất sắc nói về chiến tranh và tình yêu giữa những người mang gánh nặng của Tổ quốc, cho chúng ta thấy rằng chiến tranh có thể gây ra sự tàn phá nặng nề cho nhân loại. Những cuộc xung đột giữa hai quốc gia, nếu không có ai nhượng bộ, thì lại một lần nữa những người vô tội có thể phải trả giá bằng chính cuộc sống của mình. Mất nhà, mất nước, thậm chí mất đi những người thân yêu không thể nào diễn tả hết được cảm xúc đau buồn ấy.
Tóm tắt: Thu Thúy - Sách của tôi
Hình ảnh: Minh Cao - Sách của tôi