Mười Ba và Hai Mươi
“Một ngày, khi tâm trí lạc lõng, tôi lẻn vào thành phố ẩn trong trái tim, thấy Mười Ba đang ngồi yên trên mái nhà. Đôi mắt của cô nhìn lên bầu trời bao la. Mặt Trăng ẩn nấp đằng sau những đám mây đen, hoặc có thể đã lẩn đi cùng những ngôi sao rồi.
Hôm nay, thành phố lại chìm trong bóng tối. Như thường lệ, hai chúng ta ngồi trên mái nhà, cách xa nhau bởi dòng sông. Mười Ba bắt đầu câu chuyện với một nụ cười mà tôi cho là không có chút đau lòng nào. Hôm nay, chúng ta sẽ nói về những giấc mơ.
'Hai Mươi có muốn nghe về những giấc mơ của tôi không?'
Mười Ba nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu của cô rơi xuống tận đáy đêm, màn đêm u tối như muốn nuốt chửng ngọn nến đang lung linh trong ánh mắt của cô.
'Tôi lắng nghe.'
Đáp lời em như vậy,”
Em (khi ấy mười ba tuổi)
“Mùa gió trả lại cho những buổi trưa hè oi bức, mùa của những chiếc diều bay phấp phới giữa đồng, mùa của những ân hận chưa kịp trở thành hình dạng.'
...
Những con diều không thể cất cánh, vì thế chúng mãi mãi bị kẹt trong trái tim của em”.
Mùa gió, được các đứa trẻ gọi là mùa của diều. Hoa, với chiếc diều phượng năm đuôi tự hào của mình, nhận ra mùa gió và khởi đầu cho trò chơi thả diều trong buổi chiều gió thổi mạnh. Mọi người trong xóm đều ngạc nhiên trước sự tài năng của Hoa, nhưng không ai biết rằng không phải Hoa là người đầu tiên nhận ra mùa gió, mà là “em”.'
“Trong số chúng, không ai biết, người đầu tiên nhận ra mùa gió không phải là thằng Hoa hay chiếc diều phượng năm đuôi đầy màu sắc của nó, mà lại là em.
Em đã biết mùa gió về từ lâu rồi, Hai Mươi ơi!
Kể từ khi em thức dậy và nhìn ra cửa sổ, thấy đống lúa ngoại phơi trổ vàng một góc sân, em đã biết gió đã về. Mùa gió mang lại những buổi trưa hè oi bức, mùa của những chiếc diều bay phấp phới giữa đồng, mùa của những nỗi tiếc thương chưa kịp thành hình dạng.”
Điều gì khiến một đứa trẻ không còn mong chờ chuyện thả diều nữa nhỉ?
“Mẹ cũng ra đi trong một ngày gió như thế. Anh nhớ không? Bên bờ sông Ngang rộng lớn, bầu trời phấp phới những chiếc diều neo đậu. Em nhìn thấy con thuyền đưa mẹ đi xa, tiếng máy phát ra tiếng rống lớn. Sau đó, trong ánh chiều đỏ rực, hình bóng đen của mẹ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi tan biến vào bầu trời đang đứng.”
Từ khi mẹ ra đi, em cũng không còn yêu thích mùa gió nữa. Bọn trẻ con không chơi với em vì em không có diều. Mẹ ra đi trước khi kịp thực hiện lời hứa mua diều cho em, và không ai dạy em cách thả diều lên bầu trời. Những con diều không thể bay, nên chúng mãi mãi bị kẹt trong trái tim của em.
Bà ngoại quá bận rộn với công việc. Đám lúa cần bà chăm sóc và lũ vịt cần bà nuôi lớn. Em không dám kể cho bà về giấc mơ của mình về con diều phượng năm đuôi. Em lo sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt chứa đựng những mùa gió bên trong của bà, những đêm đen dưới ánh đèn sáng chói, bà ngồi bên cửa và thở dài vào bóng tối.
Ngày mẹ rời làng, em như mất một phần trái tim bé nhỏ của mình, những ngày sau đó trong lòng em trống rỗng, không thể lấp đầy, rồi ông cũng ra đi vào một ngày nắng nhạt màu.
“Ông ngoại để lại dấu ấn dịu dàng trong mảnh vườn nhỏ và căn chòi lá, giúp em học được những bài học về sự trân trọng và sự chia ly, dù giá của những bài học đó quá đắng. Nhưng trong những ngày sau này, trong chiếc hộp lá kín chứa cả mùa hè ấy, em chưa từng để bất kỳ thứ gì khác, chỉ có những lời xin lỗi muộn màng...
...
Trong một khoảnh khắc buồn, tự nhiên em nhớ đến bóng lưng của ông. Đã từng có những ngày em ngồi sau lưng, trước mặt là tấm lưng vững chắc che chở cho em qua bao trận mưa gió. Khoảng thời gian đó, hóa ra đã có người thay em gánh vác bao trận mưa giông.
...
Lời xin lỗi ấy, trời ơi, em đã hiểu rồi. Mất đi một khoảnh khắc, là mất đi cả cuộc đời.”
Ông ra đi nhưng kí ức về ông vẫn lưu lại trong góc vườn có cái chòi nhỏ, những đồ vật từng kề bên ông và mang lại niềm vui cho em giờ đây trở thành những kỷ niệm xưa cũ và đau thương, nhớ về ông khiến em ao ước được quay lại những ngày hạnh phúc nguyên vẹn khi ông và mẹ còn ở bên.
“Ước gì một ngày thức dậy, em trở lại thời kỳ xưa. Khi mái tóc ông bà còn đen bóng, bà em vẫn là người bà dịu dàng và hạnh phúc, khi tình yêu của mẹ còn đủ lớn để che chở em khỏi những nỗi đau trong cuộc đời.
Thời kỳ ấy, mùa hè chỉ trở nên xấu xí khi trong túi quần của em không có xác ve, nỗi buồn chỉ đến khi kẹo trứng khủng long vừa bóc vỏ đã rơi xuống đất. Em chưa hiểu những lời nói xung quanh, trên chân chưa có vết thương và trái tim vẫn còn nguyên vẹn với thế giới này.”
Hoàn toàn trái ngược với em, thằng Hoa và Tóc Rối có một mái ấm gia đình hạnh phúc theo chuẩn mực khi tụi chúng được bố và mẹ yêu chiều, dáng vẻ tự tin đầy kiêu hãnh của đứa trẻ lớn lên trong tình yêu và có gia đình hỗ trợ là điều mà em không thể tưởng tượng được. Thằng Hoa và nhiều bạn trong lớp gọi em là đứa con hoang khi biết em không có bố và khi mẹ ra đi, chúng khuyên nhau rằng em là đứa con hoang, đứa trẻ không ai cần, bố không cần và giờ thì ngay cả mẹ cũng không muốn yêu.
Nhưng khi thời gian trôi qua, em không thấy vui nếu thằng Hoa hay Tóc Rối gặp phải nỗi bất hạnh như em, vì khi số phận đánh xuống gia đình hạnh phúc của tụi bạn, khiến tụi chúng phải sống trong nỗi đau như em đã và đang chịu đựng, em nhận ra rằng em không hề vui như em đã tưởng. Em ganh tỵ với sự yêu thương có trong gia đình của tụi bạn nhưng em không mong muốn có thêm bất kỳ đứa trẻ nào khác trên thế giới này phải chịu đựng như em, một mình em đã đủ rồi.
Rồi Lu cũng rời xa em vào một ngày không mong đợi nhất, người ta thường nói những nỗi buồn sẽ đến vào một ngày chúng ta ít ngờ tới nhất và trước khi nó đến, trời yên biển lặng không có một dấu hiệu nào báo trước.
“Người ta chỉ thấy nhà đó vừa bán một con chó, đứa bé nhà đó cuồng quấy giận dỗi mấy hôm liền.
Chẳng ai ngoài em biết có một đứa bé vừa bị xé rách một phần tuổi thơ. Người bạn của em, ngọn đèn sáng nơi góc phòng tối đen của em, bạn đồng hành trong những buổi chiều dạo chơi trên con đê cỏ mật, để tìm kiếm những niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống, mãi mãi không trở về nữa.”
Mười bốn giờ năm phút
“Hôm bà mất, mình đã không khóc.
...
Mười bốn giờ năm phút, bà ra đi.
...
Mười bốn giờ năm phút, mình để mất bà rồi.
...
Hóa ra nỗi đau ấy không đến như mình tưởng. Như mọi khi, vào mười bốn giờ năm phút của ngày hôm đó, mỗi khi nhìn thấy mái tóc không còn chỗ nào để thêm màu bạc của bà, mình đã đau lòng mà suy tư, một ngày nào đó khi mất bà, mình sẽ ra sao nhỉ? Sẽ khóc lóc đến mức không ai có thể an ủi? Sẽ ôm chặt lấy bà và không buông ra cho ai?
Hóa ra không như vậy. Hóa ra, sự mất mát lại đến nhẹ nhàng như thế. Mình đã thật sự nghĩ như thế, cho đến một ngày mình không thể tìm thấy bà nữa.
...
một buổi sáng khi con mở mắt
Mặt Trời vẫn chưa ló ra từ phía đông
cửa nhà đã khép kín trước cơn mưa giông
tan biến yên bình nằm bên ngoài cửa
bà ngồi ở gần bếp lửa phát sáng ấm áp
tóc ông vẫn đen như hồng
vẫn nở nụ cười ấm lòng
mắt vẫn còn đầy nụ cười
mong sao lửa than mãi không tắt
ấm nước từ lò than quen thuộc
ước gì gà gáy lúc trưa
để bình minh chưa vụng dậy
cho giấc mơ còn say sưa
không tỉnh giấc, con mơ màng
thời gian chầm chậm trôi qua
ngoại ơi, con chẳng còn bé...”
Dành để ôm em
“có những đứa trẻ lớn lên từ ngôi nhà
có những đứa trẻ từ vết thương nơi đó bước ra
nếu mỗi đứa trẻ là một bông hoa
mong em sẽ có đủ ánh nắng
để chờ ngày bung tỏa sắc thái.
rằng em xứng đáng với một tình yêu
dẫu đã trải qua hàng trăm lần tan vỡ.”
Cảm xúc cá nhân
Mình yêu em quá nhiều và mình mong được ôm em vào lòng, nói với em rằng em xứng đáng với những yêu thương và hạnh phúc, em không phải là đứa bé xấu xa đáng ghét như em tưởng. Ông, bà và mẹ yêu em. Em là một thiên thần bé nhỏ mà thượng đế đã ban tặng và có lẽ bố cũng yêu em rất nhiều. Dù bố không yêu em như cách em mong muốn hoặc như những ông bố khác, nhưng điều đó không có nghĩa là bố không yêu em. Có vô số cách để yêu một người và có hàng ngàn cách để thể hiện tình yêu. Có lẽ bố luôn nhớ đến em và mong nhớ em ngày đêm, việc không tìm kiếm em không có nghĩa là bố không muốn tìm em. Có những điều không thể giải thích bằng vài lời. Nhưng em có tin rằng bố yêu em không? Mình đọc được một đoạn văn như thế này: “Nếu em nhìn thấy dáng vẻ của mình trong trái tim của bố, em sẽ biết rằng mình không phải là một kẻ vô dụng nữa, bởi trong đó, em chính là một vì sao rực sáng vô cùng.” Không chỉ riêng bố, chị nghĩ trong mắt ông bà và mẹ em, em cũng là một vì sao sáng rỡ chiếu sáng cuộc đời họ. Mong em hãy yêu mình, yêu thay phần ông bà, mẹ và cả bố nữa.
Tất cả những đứa trẻ đến với thế giới này đều xứng đáng được hạnh phúc. Mình mong cuộc đời sẽ đối xử với các em dịu dàng hơn.
Mình bị cuốn vào từng dòng chữ của chị Lam, mình thích cách chị sử dụng từ ngữ và cách chị truyền đạt cảm xúc và gửi đi những tình yêu chữa lành.
Và cuối cùng, mình mong rằng sẽ không còn đứa trẻ nào phải “leo lên mái nhà để khóc nữa”.
Phác thảo kết luận
Chúng ta nên trân trọng bản thân mình vì bản thân và vì những người yêu thương chúng ta. Họ sẽ rất buồn nếu biết chúng ta tự đối xử với mình một cách khắc nghiệt. Họ không mong muốn chúng ta tự làm tổn thương tâm hồn của mình bằng những suy nghĩ tiêu cực. Hãy yêu thương và trân trọng họ, vì thời gian là có hạn, đừng để hối tiếc chồng chất rồi mới khóc lóc vì những điều 'nếu như'.