Rào cản trong tình yêu không phải là thời gian hay khoảng cách. Tình yêu thực sự xuất phát từ sâu trong trái tim mỗi người và không dễ có cũng không dễ mất. Câu chuyện tình yêu của Sâm và Khuê trong Con Chim Xanh Biếc Bay Về là minh chứng cho điều đó. Dù xa cách, khi gặp lại nhau, rung cảm và hy vọng lại trỗi dậy.
Về Tác Giả
Nguyễn Nhật Ánh là một tên tuổi nổi tiếng với những tác phẩm tuyệt vời về tình yêu và vẻ đẹp của nó. Những câu chuyện của ông luôn làm xao động trái tim và làm nảy mầm tình yêu trong lòng người đọc.
Chợ Xóm
Sâm - Người Thầy Dạy Ở Làng
“Có hàng triệu lý do khiến con người muốn nổi điên với môi trường xung quanh.”
Tôi là cấp dưới của Sâm, đó là lí do đầu tiên. Trong thế vị nhỏ bé, tôi không dám tranh luận với anh. Nhưng sau này, tôi nhận ra đó chỉ là tự giác của mình, như một kiểu tự kỷ. Trên thực tế, nếu tôi tranh luận với Sâm, anh cũng không phiền lòng. Tôi nghĩ Sâm thậm chí thích tranh luận vì anh xem đó như cách dạy bảo tôi. Nhưng lí do khiến tôi tức giận nhất là tôi luôn đòi đầu với Sâm. Có ai mà một cô gái trẻ hiểu biết hơn quản lý của mình chứ? Tôi tự an ủi và cáu giận với suy nghĩ đó.
Khuê - một cô gái giản dị, mộc mạc nhưng đáng yêu với chút tính nóng và bướng bỉnh. Trong thời gian đại học, cô luôn sử dụng chiếc xe đạp mà cô cho là khá thô kệch. Sau khi ra trường, chiếc xe đó vẫn là người bạn đồng hành của cô trong việc tìm kiếm công việc. Mặc dù không quá thích chiếc xe, nhưng Khuê trân trọng bởi đó là món quà từ cha.
Cô bắt đầu làm việc tại một quán ăn nhỏ và gặp Sâm. Sâm giống như một ông thầy giáo với bộ đồng phục và cách dạy bảo Khuê - một người luôn lạnh lùng và khó chịu. Khuê cảm thấy không thoải mái với cách Sâm tỏ ra mình vượt trội, dù cô biết Sâm chỉ muốn giúp đỡ cô. Trong hàng ngàn lý do khiến cô ghét Sâm, nụ cười nửa miệng của anh là điều cô khó chịu nhất.
“ - Anh muốn nói chỉ cần nhìn một giọt nước con người ta có thể suy luận ra cả đại dương à?”
- Tôi không nói lời hoa mỹ như thế đâu.
- Anh mới nói đó.
- Vậy tôi là người có khả năng nói ra những điều mà tôi không nghĩ. – Sâm nhẹ nhàng cười, nụ cười mà tôi vô cùng ghét. Dù ở phía sau, tôi vẫn hình dung ra nụ cười nửa miệng của anh. Đó là nụ cười rất khó lường. Nó vừa trêu ghẹo vừa châm chọc.
Có lẽ đó là tình yêu?
“Thực ra, thậm chí cả tôi cũng thấy cách Sâm đối xử với tôi khá đặc biệt.
Sâm luôn hiện ra vẻ mặt lạnh lùng, sử dụng một loại ngôn từ còn lạnh lùng hơn, nhưng càng ngày tôi càng cảm nhận được ánh lửa ấm nóng ẩn sau cái bề mặt băng giá ấy.
Tôi chỉ cảm nhận vậy thôi, còn ánh lửa ấy đang làm ấm lên loài tình cảm nào thì tôi không biết được. Sâm có muốn ở bên cạnh tôi, cùng trải qua những khó khăn và niềm vui, hoặc cùng già đi cùng tôi hay không thì tôi không biết. Đôi khi tôi mơ mộng và ngay sau đó lại tự cười nhạo những ý nghĩ hờ hững trong đầu mình.”
Có lẽ một điều gì đó đã bắt đầu nảy mầm trong trái tim của Khuê nhưng cô không chắc chắn đó là gì và cô cũng không thể đoán được suy nghĩ của Sâm. Làm thế nào để tình yêu được trọn vẹn khi câu trả lời của trái tim còn mơ hồ và trái tim của người kia cũng không rõ ràng? Có lẽ ai trong tình thế này cũng cảm thấy như vậy, họ lo sợ rằng những ước mơ của họ chỉ là sự tự làm phiền và sợ rằng khi biết sự thật, trái tim sẽ đau thêm một chút. Do đó, có nhiều người đã chọn giấu những ước mơ trong lòng mình sâu và tự xây dựng nên 'lăng mộ' cho tình yêu ấy.
Sự quan tâm lúc bừng bừng
Là một người kín đáo và nghiêm túc, sự quan tâm của Sâm đôi khi không được khéo léo nhưng rất đáng yêu. Anh chú ý đến màu sắc son của Khuê và nhẹ nhàng gợi ý cô nên chọn một màu son tươi sáng hơn. Anh cảm thấy lòng bình yên khi biết Khuê phải đối mặt với cuộc sống hàng ngày cực khổ và bỏ bữa sáng. Anh đề xuất nhường lại chiếc xe với giá rẻ cho cô để giảm bớt gánh nặng nhưng cách anh diễn đạt lạnh lùng và thẳng thắn khiến Khuê, dù vừa mới cảm động một chút, lập tức trở nên rối bời. Anh luôn nhận ra bất kỳ biểu hiện nào khác thường trên khuôn mặt của Khuê và chưa bao giờ phớt lờ, trong những lúc đó, anh luôn nhẹ nhàng lắng nghe và chăm sóc tâm hồn của cô.
“ – Này, cô dùng loại son gì mà nhạt nhẽo thế?
Tôi sửng sốt, không thể hiểu Sâm nói gì. Thật khó mà tin rằng người lạnh lùng ấy cũng có những lúc để ý đến vẻ bề ngoài của tôi.
- Anh nói gì vậy? – Tôi ngơ ngác hỏi lại.
- Tôi hỏi cô ấy rằng son môi loại nào mà màu sắc quá nhạt nhòa thế kia.
- Anh hỏi làm sao vậy?
- Đây có phải là dòng son giữ ẩm không nhỉ?
- Anh biết về mỹ phẩm phụ nữ nhiều đến thế à?
- Quán này chủ yếu là nơi của phụ nữ. Tiếp xúc với họ thì tôi phải biết chứ.
Sâm tặc lưỡi:
- Cô nên sử dụng một loại son môi khác để làm cho khuôn mặt tươi sáng hơn.
...
Ngày hôm sau, tôi lái chiếc Cúp 81 đến quán với đôi môi đỏ rực. Sâm nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của tôi ngay lập tức nhưng không nói gì, chỉ cười nhẹ và quay đi. Nụ cười nửa miệng vẫn còn đó, nhưng lần này trông nó ít đáng ghét hơn.
Kí ức về thằng Sẹo
Hồi xưa, thằng Sẹo là bạn cùng lớp với Khuê, nhưng đã lâu rồi Khuê không gặp lại Sẹo và không biết nó hiện tại ra sao. Sau nhiều năm xa cách, đột nhiên Sẹo quay trở lại và thậm chí còn nhờ chú của nó hỏi Khuê lấy vợ cho nó. Điều này thật bất ngờ nhưng lại thật đúng.
“Tôi nhớ về thằng Sẹo. Tôi chỉ ngạc nhiên vì đã lâu lắm tôi mới nghe đến tên của nó.
Sẹo học cùng tôi đến giữa năm lớp Năm. Sau khi mẹ của nó chết đuối dưới sông, gia đình nó bất ngờ chuyển đi không rõ đâu. Từ đó, tôi không còn nghe ai nhắc đến cha con của nó nữa và thực sự, tôi cũng quên mất nó, mặc dù khi còn nhỏ tôi đã là một trong những người bắt nạt Sẹo nhiều nhất.
Tôi chắc chắn Sẹo cùng tuổi với tôi, vì chúng tôi học chung một lớp. Sẹo là một đứa lanh lợi nhưng gầy còm, đặc biệt là đầu nó bị nhiều ghẻ. Những vết ghẻ khi lành trở thành sẹo. Tôi không nhớ tên của nó, chỉ nhớ bạn bè gọi nó là thằng Sẹo.
Đó là tất cả những gì còn sống lại trong kí ức của Khuê về Sẹo. Cô không thể nhớ rõ khuôn mặt của nó, và dù có nhớ thì thời gian mười mấy năm đã đủ để thay đổi cả về ngoại hình lẫn tính cách của một con người.
Sâm
“Tôi là Sâm.
Nhưng hồi tiểu học, bạn bè không bao giờ gọi đúng tên tôi. Họ luôn gọi tôi là thằng Sẹo. Tôi không biết ai là người đầu tiên đặt cho tôi cái tên xấu xí đó, nhưng khi tôi bắt đầu suy nghĩ về việc tìm ra người gây ra điều này, thì cả lớp, cả trường, rồi cả làng, đều gọi tôi bằng cái tên đó. Những ngày đầu, tôi khóc vì tức giận, vì xấu hổ, và cả vì tủi thân. Nhưng sau đó, tôi đã phải quen dần, giống như một đứa trẻ tập làm quen với những vết sẹo trên tay, nhìn mãi thì nó cũng không làm phiền tôi nhiều nữa.”
Khu vực này tiết lộ một bí mật bất ngờ - Sẹo không phải là một người lạ, mà chính là Sâm. Khuê ban đầu nghĩ rằng Sâm và Sẹo là hai cá nhân hoàn toàn khác biệt, và dường như cô thích Sâm hơn Sẹo. Khuê cảm thấy khó chịu với việc ba mẹ ép cô phải kết hôn với Sẹo, trong khi họ lại dùng điều đó để kiểm tra tình cảm của cô dành cho Sâm. Kết quả là Khuê rất thất vọng khi thấy Sâm không quan tâm khi biết cô sắp kết hôn với người khác. Thái độ lạnh lùng của Sâm khiến Khuê cảm thấy vô cùng thất vọng, và cô bắt đầu từ bỏ hy vọng vào anh. Cô cho rằng mọi cảm xúc giữa họ chỉ là ảo tưởng của riêng mình, và đối với Sâm, anh ta không hề cảm thấy bất kỳ xúc cảm nào.
Câu chuyện của cuộc đời
Trong làng, không ai biết tại sao Sẹo và cha của nó bí mật rời đi, cũng như Khuê. Cho đến sau này, khi mọi thứ đã kết thúc, cô mới được biết về sự thật.
“Chưa bao giờ tôi kể câu chuyện của mình cho bất kỳ ai. Ngay cả ba tôi cũng không. Ông ấy cũng không nói một lời. Cho đến bây giờ, ba mẹ ruột của tôi, chú Kiểm, Quyền và Tịnh, không ai biết chính xác những gì đã xảy ra trong gia đình tôi mười bốn năm trước. Họ chỉ biết mẹ tôi qua đời vì sự cố đuối nước. Về cái chết của bà nội tôi, họ không biết gì cả.
Tôi luôn tin tưởng vào quyết định của cha con tôi. Mang gánh nặng của mình chuyển sang người khác không làm cho cuộc sống của tôi nhẹ hơn. Đó giống như tôi kéo chân người khác để họ ngã và đắm chìm trong nỗi đau, trong khi chính bản thân tôi cũng không thể đứng vững. Đó là cách lan truyền nỗi đau không cần thiết, không có ý nghĩa gì ngoài việc làm phiền giấc ngủ của mọi người và biến thế giới trong mắt họ trở nên u ám như một tấm kính bẩn khi họ thức dậy vào buổi sáng hôm sau.
Tuy nhiên, với Khuê thì khác. Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi sẽ chia sẻ cuộc đời của mình với cô. Nếu chúng tôi là một cặp đôi, Khuê không thể không biết về quá khứ và bản tính của tôi, và tại sao tôi không thể thoát khỏi sự lạnh lùng của mình. Tôi muốn chia sẻ không phải để nhận sự đồng cảm từ cô, mà vì nếu cô không hiểu tất cả những điều đó, cô sẽ không hiểu được cái số phận đã định hình tính cách của tôi, và đã điều khiển mọi hành động của tôi để tạo ra một người khó gần như cô thấy.”
Vì điều đó, Khuê là một trong số ít những người biết về cuộc đời của anh qua những lời giải thích chân thành từ chính anh. Những biến cố, khó khăn trong cuộc sống đã làm cho số phận của anh trở nên phức tạp, biến anh thành một người khắc nghiệt và lạnh lùng như Khuê đã thấy. Nhưng chính những thách thức đó đã giúp anh trở thành một người đàn ông điềm tĩnh, bình thản và thông thái, có cái nhìn sâu rộng hơn về cuộc sống, làm ba nuôi anh an tâm, đồng thời là người thầy dạy dỗ, chỉ bảo Khuê trong hành trình học tập mới.
Buổi gặp gỡ
Ngày coi mắt được hai gia đình lựa chọn để cho đôi trẻ gặp nhau sau nhiều năm xa cách chính là ngày Khuê khám phá rằng Sẹo chính là Sâm, Sâm và Sẹo chỉ là một. Sự thất vọng sau lần kiểm tra tình cảm với Sâm đã khiến Khuê quyết định thỏa hiệp với ba mẹ, đồng ý gặp gỡ với Sẹo. Nhưng không ngờ, buổi gặp gỡ đó đã dẫn cô đến một bất ngờ không ngờ.
“Trong lúc lo lắng, tôi nhớ đến Sẹo, ngạc nhiên khi không thấy nó đâu. Sẹo là người đầu tiên tôi gặp khi đến đây, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của ông bà Mười Thái đã làm tôi lạc mất suy nghĩ. Tôi lần mắt xung quanh và thấy một hình bóng ẩn sau vợ chồng ông Sáu Có. Trong khi tôi tự hỏi đó có phải là Sẹo không, ông Bảy Sớm đã đưa người đó ra phía trước:
- Đến đây nào, con.
Ông nhìn tôi, cười tươi:
- Đây là Sâm, con trai của tôi, anh chị ạ.
Ông quay sang tôi, nói với sự thân thiện:
- Con nhận ra con trai của bác không, đúng không, con?
Như có một cú sốc từ trên trời rơi xuống đầu tôi. Tôi mất mấy giây để hiểu ra, sau đó ý thức tôi trở lại.
Tôi chưa từng trải qua trải nghiệm kỳ lạ như thế trong đời. Nếu ông Bảy Sớm đưa một con lạc đà đến và nói rằng đó là con trai của ông, tôi có lẽ cũng không bị sốc như thế này. Ý nghĩ trong đầu tôi bắt đầu rối bời. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như đang ngã, và hầu như tôi đã ngã.
Anh và em
Hiểu nhầm vô tình
Sau buổi gặp gỡ đầy bất ngờ và ngượng ngập đó, Khuê xin mẹ mình thêm một tháng để suy nghĩ về việc kết hôn với Sâm. Tuy nhiên, cô tình cờ chứng kiến hình ảnh Sâm và Tịnh ôm nhau thắm thiết, khiến cô nghĩ rằng mọi thứ đều giả dối. Cô quyết định từ chối dù thời gian suy nghĩ thêm một tháng chỉ mới bắt đầu.
Sâm không biết gì về những gì đã xảy ra, nên khi nghe ba nói 'Khuê không muốn kết hôn với con', mọi suy nghĩ của tôi tan biến như tro tàn trong khoảnh khắc. Những lo lắng của tôi không phải là không có lý, mà thực tế là chúng là sự thật, điều tôi không mong muốn nhất.
Hạnh phúc kết thúc cho tình yêu
“Và khi nói tiếp, Sâm nhìn sang một bên:
- Thực ra, anh không muốn chia sẻ cuộc đời của mình lúc này. Nhưng anh lo rằng không còn cơ hội nào nữa.
- Tại sao lại không còn cơ hội nào nữa? – Tôi nhíu mày, giọng đầy lo âu.
Sâm trả lời, vẫn không nhìn tôi:
- Bởi vì em đâu có thích anh.
Anh thở dài:
- Nếu em có tình cảm với anh, em đã không nhận lời gặp gỡ gia đình anh. Trước khi đến nhà chú Sáu Có, em đâu có biết rằng chú bé Sẹo ngày xưa chính là anh, đúng không?
...
Sâm cười buồn:
- Và em quyết định từ chối khi biết anh chính là người mà ba mẹ em sắp xếp?
Do hiểu lầm về cái ôm giữa Sâm và Tịnh, Khuê đã muốn ba mẹ từ chối gia đình Sâm ngay lập tức. Khi hiểu lầm được giải quyết, cô bảo mẹ gọi lại nhưng ba mẹ cô lo ngại người ta nghĩ gia đình mình thất thường, nên định gọi sau. Vì vậy, Sâm vẫn nghĩ rằng Khuê đã thẳng thừng từ chối tình cảm của mình. Khi biết mọi chuyện, Khuê hối thúc mẹ gọi ngay cho gia đình Sâm.
“ – Ông Cầm vừa gọi cho ba, bảo con bé Khuê đổi ý rồi.
- Đổi ý là sao, ba?
Sâm liếc tôi, vẻ mặt hoang mang:
- Sao mày chậm tiêu quá vậy! Đổi ý tức là nó đồng ý lấy mày chứ sao nữa!
Cảm nhận cá nhân
Xuyên suốt câu chuyện có sự xuất hiện của nhiều nhân vật như Quyền, Lương,... và dường như họ góp phần làm nổi bật câu chuyện tình yêu giữa Sâm và Khuê. Tuy vậy, mỗi người đều mang những nét tính cách riêng biệt và không thể thiếu trong câu chuyện.
Mình rất thích nét tính cách trầm tĩnh và hiểu lý lẽ của Sâm. Anh là một người đàn ông nhẹ nhàng và tinh tế. Dù đôi lúc hơi vụng về nhưng lại rất chân thành. Bên ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong là trái tim đầy yêu thương và ấm áp. Anh luôn bao dung sự bướng bỉnh của Khuê và kiên nhẫn chỉ bảo cho cô nhiều điều mới mẻ. Đây là một tình yêu đáng trân trọng khi cả hai cùng nhau phát triển và học hỏi.
Kết luận
Mình đã đọc rất nhiều tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh nhưng Con Chim Xanh Biếc Bay Về là tác phẩm mình tâm đắc nhất. Nó mang đến cho mình sự ngưỡng mộ đối với chuyện tình của hai nhân vật chính. Hơn thế, mình còn hiểu được nội tâm của cả hai nhân vật thay vì chỉ một người như trong nhiều tác phẩm khác của ông. Bạn hãy dũng cảm nắm lấy tình yêu của mình ngay bây giờ thay vì phân vân và chờ đợi. “Cuộc sống không phải lúc nào cũng cho phép mình chậm chân. Nếu muốn, tôi còn cả cuộc đời phía trước để lưỡng lự, nhưng lúc này tôi phải dứt khoát. Bây giờ có thể ba mẹ Khuê chưa gả cô cho ai, nhưng không có gì đảm bảo rằng tình thế sẽ không thay đổi theo chiều hướng xấu vào năm sau, thậm chí tháng sau.”
“Trèo lên cây bưởi hái hoa,
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân.
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc,
Em đã có chồng, anh tiếc lắm thay!
Ba đồng một mớ trầu cay,
Sao anh không hỏi những ngày còn không?
Giờ em đã có người bên cạnh,
Như chim vào lồng, cá đã cắn câu.
Cá đã cắn câu, làm sao thoát được,
Chim vào lồng, biết khi nào ra?
Tóm tắt bởi: Diễm Thúy - MyBook