“Không ai muốn làm quá đà, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc họ chỉ trích điều xấu.”
“Sự tàn nhẫn đôi khi là cần thiết.”
'...không thể giải quyết mọi vấn đề chỉ bằng lý luận. Bởi lẽ trong lý luận luôn tồn tại những hạn chế”
Nạn nhân trở thành thủ phạm, thủ phạm trở thành nạn nhân?
Có thể là tai nạn, nhưng cũng có thể là ám sát? Là ám sát, nhưng lại là một hành động cố ý giết người?
Một cá nhân nhưng lại trải qua cái chết hai lần?
Lợi dụng? Không, hay là lòng thành thật? Nhưng vẫn có sự lợi dụng?
Khi một vụ án không ai trong đó là người trong sạch. Khi tình bạn bị lợi dụng cho mục đích riêng. Khi sự thật được phơi bày và gây tổn thương cho tất cả. Trọng tình - trọng lý, điều nào nặng hơn? Án mạng mười một chữ - nỗi đau quá khứ kéo dài đến hiện tại, lạnh lùng và đắng cay, chua chát.
Về tác giả
Higashino Keigo sinh năm 1958 tại Osaka, là một trong những nhà văn trinh thám hàng đầu tại Nhật Bản ngày nay. Ông là một tác giả sáng tạo với những câu chuyện mới lạ và dám đụng đến nhiều chủ đề nặng, là một tác giả thuộc thể loại văn bí ẩn với tư tưởng xã hội sâu sắc. Ban đầu là kỹ sư chế tạo máy, các tác phẩm của Higashino thường mang yếu tố khoa học công nghệ, chất lượng sắc bén, logic và lôi cuốn.
Tuy nhiên, các truyện của ông không chỉ là những câu chuyện trinh thám gay cấn, mà còn làm sâu sắc tâm can độc giả. Ông không quan tâm đến việc phải kết thúc một cách hoàn hảo, hoặc đưa ra giải đáp cho mọi vấn đề. Ông không đưa ra những phán đoán về đúng sai của nhân vật. Điều mà độc giả nhớ mãi sau khi đọc xong cuốn sách là một loạt cảm xúc đắng cay, ngọt ngào mà nhân vật phải trải qua.
Về cuốn sách
Câu chuyện bắt đầu với tình huống nhân vật “tôi” đang cùng bạn trai đi nhậu và anh ta bất ngờ nói với cô rằng:
'Anh đang bị người nào đó chú ý đấy.'
Anh ta nghiêng ly rượu bourbon, những viên đá trong ly lạnh lẽo nhảy múa.
“Bị chú ý à?”
Tưởng anh ta đùa, tôi nhếch môi cười và hỏi lại.
“Nhưng vì điều gì... họ lại nhắm vào anh?”
“Cuộc sống của anh.”
Lời trả lời của anh.
“Có vẻ như ai đó đang có ý định sát hại anh.”
Tôi vẫn tiếp tục mỉm cười.
“Tại sao họ lại muốn giết anh?”
“À thế à…”
Anh im lặng một lát rồi tiếp tục nói.
“Anh cũng không rõ. Tại sao nhỉ?”
Và đúng như anh suy đoán, vài ngày sau “tôi” được biết từ cảnh sát rằng người yêu của cô đã bị đầu độc và qua đời. Sau đó, họ còn xử phạt thêm bằng cách đánh mạnh vào đầu và vứt vào biển như một thứ rác thải.
“Tôi” là một nhà văn nữ viết truyện trinh thám. Cuộc trò chuyện với anh đã trở thành mối liên kết quan trọng đưa cô đến quyết định: tự mình điều tra về cái chết của anh. Cùng với một người bạn và một số dấu vết nhỏ, họ tiến tới khám phá một vụ án khác; trong khi “tôi” còn chìm đắm trong những sự kiện không ngờ, những cái chết vẫn tiếp tục xảy ra, do hung thủ không ngừng hoạt động, cho đến khi sự thật tàn nhẫn cuối cùng được phơi bày…
Câu nói ban đầu có vẻ vu vơ, nhưng kết quả cuối cùng cô nhận được là:
'Người tôi yêu đã bị người khác vứt đi như rác.'
Khi đó, 'tôi' nhận ra rằng cô không hiểu gì về quá khứ, hiện tại hoặc những mối quan tâm khác của người mà cô gọi là “người tôi yêu”.
Vụ việc liên quan đến người yêu nhưng cô không cảm nhận được tình cảm của mình với người đó, cách cô nói về Kawadu rất hờ hững, có vẻ như chỉ quan tâm đến việc điều tra cái chết của anh ta.
Cô là một nhà văn viết truyện trinh thám. Cuộc trò chuyện với anh đã trở thành mối quan hệ quan trọng, đưa cô đến quyết định tự điều tra vụ án mạng.
“Bí mật về vụ án mạng trên hòn đảo hoang này.”
“Bí mật về vụ án mạng trên hòn đảo không người.”
Quá khứ không bao giờ ngủ yên, như một 'hòn đá cuối cùng' của ai đó.
Vụ án ban đầu không có nhiều điều đặc biệt về cái chết của nhà văn Kawadu. Nhưng sau đó, 'tôi' dễ dàng tìm ra một mối liên hệ giữa anh và một nghi phạm khác, và từ đó bắt đầu một chuỗi các nghi phạm, tất cả đều liên quan đến một sự kiện nghiêm trọng trong quá khứ. Dường như có ai đó đang cố gắng loại bỏ những người liên quan đến vụ việc này.
Quan trọng nhất là 'tôi' phải tìm ra cách sự việc diễn ra, sau đó mới có thể xác định được kẻ thủ phạm chính là ai.
Các chương đầu của sách diễn ra chậm rãi, giọng văn gần như không cảm xúc, 'tôi' không đưa ra nhận xét chủ quan, mặc dù là người kể câu chuyện. Cô nhìn nhận sự việc từ nhiều góc độ, phân tích các khả năng và không ngần ngại thực hiện chúng. Cô tìm kiếm các manh mối, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa được giải thích.
“Cuối cùng, tôi sẽ giết cô gái đó.”
Chỉ tưởng tượng đến cảm xúc lúc đó, tôi lại rùng mình. Nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì những đau thương mà tôi đã chịu đựng đến ngày hôm nay đang làm tôi phát điên…”
Các chương cuối cùng hé lộ vụ giết người, khiến người đọc cảm nhận được nỗi đau của 'tôi'. Giọng văn chuyển sang tối tăm, buồn bã, nhưng vẫn giữ sự khách quan.
Sự thật cuối cùng được sáng tỏ, với một cái kết đầy bất ngờ và thú vị. Hung thủ trả thù nhưng cũng tự hủy hoại bản thân.
Higashino Keigo khai thác tâm can con người, đặt nhân vật vào tâm điểm của câu chuyện. Ta cân nhắc giữa đúng và sai trong mỗi hành động.
Tâm can con người luôn là chủ đề chính của Keigo, ánh sáng vào sự ích kỷ và độc ác qua nhân vật Yamamori Takuya.
Với Higashino Keigo, không có ai hoàn toàn đúng hoặc hoàn toàn sai. Câu chuyện kết thúc bi thương nhưng xuất sắc.
Kết thúc
Higashino Keigo tập trung vào khía cạnh tối tăm của con người. Truyện Án mạng mười một chữ đặt nhân vật vào những tình huống khó định đoạt, khiến họ phải chọn lựa theo cách mà họ cho là tốt nhất.
Câu chuyện khắc sâu những bi kịch từ quá khứ đến hiện tại, và có thể kéo dài tới tương lai, mỗi nhân vật đều phải đối mặt với vai trò nạn nhân và hung thủ, không ai hoàn toàn trong sạch và cũng không ai hoàn toàn đáng trách.
Kẻ là nạn nhân ngày hôm nay có thể từng là hung thủ độc ác, và ngược lại, điều này đặt ra nhiều câu hỏi về đạo đức và quyết định của họ.
Cuối cùng, Keigo không chỉ để lại một cái kết mà mọi người đều có tội và không ai được phán xét bởi pháp luật, chỉ có cái chết là kết thúc.
'Sự nhận thức của kẻ sát nhân có lẽ cũng giống như quan điểm sống của họ.'
Câu hỏi về việc chọn lựa giữa con đường của kẻ sát nhân và con đường đúng đắn là điều mà mỗi độc giả tự trả lời, đó là cách Keigo thường làm trong các tác phẩm của mình.
Câu từ trong sách của ông được viết gọn gàng, đi vào điểm chính một cách sâu sắc. Các tình tiết không rườm rà, giữ cho câu chuyện luôn hấp dẫn. Án mạng mười một chữ mang hơi hướng cổ điển của trinh thám, cùng với miêu tả chân thực về lối sống của người Nhật.
Đọc Án mạng mười một chữ, người ta không thể không tò mò về diễn biến tiếp theo, ai sẽ là nạn nhân mới, hung thủ liệu có phải là ai mình nghĩ không. Mỗi từ, mỗi câu đều khiến ta mải mê đọc đến hết truyện và thốt lên rằng “Đúng là Keigo”.
Dù là một truyện trinh thám, Keigo cũng truyền đạt những bài học về cuộc sống, về cách chọn lựa, và nhấn mạnh rằng dù có chuyện gì xảy ra, cuộc sống vẫn tiếp tục.
'Hãy sống trong hiện tại, dù ngày mai có điều gì xảy ra'.
Vì cuộc sống không phải lúc nào cũng rõ ràng, và dẫu có chuyện gì xảy ra, người ta vẫn phải tiếp tục sống, hướng đến tương lai.
Hận thù không giải quyết được hận thù, chỉ làm tăng thêm đau khổ. Vậy tại sao không để lòng khoan dung, không giữ lại thù hận.
Tóm tắt bởi: Châu Ngọc Duyên - MyBook
Hình ảnh: Châu Ngọc Duyên