Khi nào bạn đã trở về nhà để thăm gia đình lần cuối? Bạn đã nhận ra rằng mái tóc của cha mẹ bạn đang dần phai mờ chưa? Trong cuộc sống bận rộn ngày nay, chúng ta thường mải mê với công việc và kiếm tiền mà quên mất điều quan trọng nhất, là gia đình. Master Oogway từng nói: “Hôm qua là quá khứ, Ngày mai là ẩn số, nhưng Hôm nay là một món quà. Đó là lý do tại sao nó được gọi là Hiện Tại.” Hãy chăm sóc mẹ như một bài học mà thời gian dành cho chúng ta.
Giới thiệu về tác giả:
Nội dung chính:
Cả cuốn sách xoay quanh tâm lý và hồi ức của từng nhân vật. Không nhiều cãi vã, nhưng tâm trạng nhân vật đầy xúc động. Cốt truyện liên kết giữa hiện tại, quá khứ và tương lai, đưa đọc giả qua những cảm xúc khác nhau, từ buồn phiền hiện tại đến kỷ niệm đẹp và buồn của quá khứ về người mẹ. Hình ảnh người mẹ luôn hiện hữu, với vai trò của một người phụ nữ quan trọng, vẻ vang và ân cần, luôn ở bên con cái trong mọi hoàn cảnh...
Hyong-chol, đứa con cả, là niềm tự hào của mẹ
Mẹ luôn dành những điều tốt nhất cho Hyong-chol, con trai đầu lòng. Dù em bé khác cũng muốn ăn, nhưng mẹ ưu tiên cho Hyong-chol. Ngay cả khi mẹ đi đâu, mẹ vẫn nhớ nhà của Hyong-chol và bất ngờ khi người khác nói họ thấy một người giống mẹ ở đó. Dù khó khăn đến đâu, mẹ vẫn ở bên Hyong-chol. Khi cần, mẹ luôn sát cánh bên Hyong-chol. Khi Hyong-chol cần bằng tốt nghiệp trung học để vào trường đại học luật ở Seoul, mẹ không ngần ngại đi nhiều giờ đồng hồ để mang bằng cho con. Đây cũng là lần đầu mẹ lên Seoul, với mẹ, Hyong-chol đã làm nhiều điều lần đầu tiên...
Mẹ luôn kỳ vọng nhiều vào Hyong-chol. Anh luôn là niềm tự hào của mẹ. Mẹ luôn nghĩ rằng trở thành công tố viên là ước mơ của anh, nhưng cũng là ước mơ của mẹ. Khi Hyong-chol không đỗ vào ngành công tố, mẹ buồn rầu. Mẹ luôn nhắc Hyong-chol phải sống có phẩm chất, làm gương cho em. Nếu Hyong-chol sai đường, em cũng sẽ sai theo...
Mẹ thường nói với Hyong-chol “Người anh cả phải sống có phẩm cách. Người anh cả phải làm gương cho em. Nếu anh cả đi sai đường, thì những đứa em cũng sẽ đi theo con đường đó”. Mẹ luôn mong Hyong-chol trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ, để mẹ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Khi mẹ còn trẻ, mẹ luôn khuyến khích Hyong-chol phấn đấu, xây dựng quyết tâm của mình...
“Xin lỗi con, Hyong-chol' là câu mẹ nói nhiều nhất với con. Những lá thư mẹ nhờ em gái viết cho Hyong-chol luôn đầy cảm động. Mẹ xin lỗi vì không thể giúp gì cho con. Nước mắt mẹ rơi mỗi khi đọc thư của em gái viết cho Hyong-chol. Đặc biệt, khi mẹ dẫn em gái tốt nghiệp trung học lên thành phố để Hyong-chol chăm sóc, mẹ cảm thấy áy náy, không thể nhìn thẳng vào mắt Hyong-chol được...
'Anh nhận ra suốt đời mẹ luôn tin anh là người đã làm mẹ thất vọng khiến anh không đạt được ước mơ. Con xin lỗi mẹ. Mẹ ơi, con mới là người phải xin lỗi mẹ vì đã không giữ lời hứa. Trái tim anh khao khát được chăm sóc mẹ khi tìm thấy mẹ. Nhưng anh biết đã mất cơ hội ấy rồi.'
Chi-hon, cô con gái luôn là niềm tự hào của mẹ, một tác giả nổi tiếng
Cô là một tác giả nổi tiếng, luôn theo đuổi ước mơ và hoài bão của mình. Nhưng cô quên mất rằng luôn có một người đặc biệt luôn mong chờ, quan tâm đến cô. Chỉ khi mẹ đã mất, cô mới hối hận và nhớ lại những kỷ niệm với mẹ. Mẹ đã quan tâm cô nhiều, nhưng liệu cô có hiểu mẹ không?
“Mối quan hệ giữa mẹ và con gái có thể rất thân thiết hoặc lạnh lùng như người xa lạ.”
Cô từng nghĩ rằng hiểu mẹ, biết mẹ thích gì, làm gì khi mẹ giận hay mẹ muốn nghe những điều như thế nào. Nhưng mùa thu vừa qua, suy nghĩ của cô đã thay đổi. Cô không biết rằng mẹ không biết chữ, mỗi khi anh cả Hyong-chol gửi thư về mẹ, mẹ nhờ cô đọc và trả lời thư. Cô không biết mẹ đau đầu quằn quại. Khi cô về nhà và thấy mẹ đau đớn, cô mới nhận ra sự kiên cường của mẹ...
Cô không nhận ra rằng mẹ đã từng chập chững bước đi đầu tiên, lớn lên và trưởng thành. Đối với cô, mẹ luôn là mẹ. Mẹ sinh ra đã là mẹ.”
'Điều đó khiến cô nghĩ, thậm chí mẹ cũng đã từng... Cô không hiểu tại sao lại mất lâu như vậy mới nhận ra. Đối với cô, mẹ luôn là mẹ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ cũng đã từng chập chững bước đi, lớn lên từng ngày. Mẹ luôn là mẹ.”
Cô nghĩ rằng “Mẹ là bếp và bếp cũng chính là mẹ”. Nhưng liệu mẹ thực sự thích việc quẩn quanh bếp núc không? Có lẽ không nhiều người thích việc đó vì bếp núc không có sự khởi đầu cũng như kết thúc. Nhưng mẹ vẫn làm vậy. Mẹ nấu nướng không phải vì mẹ thích mà vì đó là trách nhiệm của mẹ, chỉ cần thấy các con ăn là mẹ cảm thấy đủ hạnh phúc. Đó là tâm hồn của một người mẹ. Nhưng liệu chúng ta có hiểu điều đó không?
Dù có như thế nào, cô vẫn là nguồn hạnh phúc của mẹ. Mỗi khi cô xuất hiện trên báo, mẹ luôn tự hào. Khi nghe cô kể về quyển sách chữ nổi của mình, mẹ luôn chăm chú lắng nghe từng câu chữ như cơn đau đầu đã tiêu tan. Đối với mẹ, cô là niềm tự hào không thể giấu kín.
Người bố, người chồng luôn vội vã
Khi các con ở lại thành phố để tìm kiếm vợ, ông quay trở về nhà. Thời trẻ, ông thích khám phá thế giới bên ngoài. Nhưng bây giờ, chỉ toàn im lặng. Lần đầu tiên ông sốt sắng đi tìm vợ. Mọi ngóc ngách trong nhà, ông nhìn đâu cũng thấy hình bóng của vợ. “Chỉ sau khi vợ ông biến mất, bà mới trở nên hữu hình với ông, như thể cứ đưa tay ra là ông có thể chạm được vào bà.”
Những kỷ niệm về lần đầu gặp gỡ ùa về trong kí ức của ông. Và rồi ông nhận ra những điều đã làm với vợ. “Bà đang trừng phạt tôi ư”. Khi bà chăm sóc cho gia đình thì ông chỉ thích khám phá thế giới bên ngoài. Câu nói ông nghe nhiều nhất từ vợ mình chính là “Ông đi chậm một chút.” Nhưng ông chưa từng dừng lại, chưa bao giờ. Nhưng tất cả đã quá muộn màng rồi!
Nhưng có lẽ ông rất yêu vợ mình, một cách thầm lặng. Ông không khóc ngay cả khi bố mẹ ông mất, nhưng giờ đây, nước mắt ông tràn ra không sao kìm lại được.”
'Mọi điều đều có lúc thích hợp để bày tỏ... Trong cuộc đời, có những lúc bố đã không nói với mẹ con, có khi để mất cơ hội, có khi lại nghĩ rằng mẹ con đã hiểu rồi. Bây giờ bố cảm thấy đã sẵn sàng nói ra mọi điều, nhưng lại không có ai để nghe.'
Cảm nhận cá nhân
Quyển sách này tôi nhận được trong một dịp đặc biệt từ một cô giáo, và cô ấy nói rằng đây là một quyển sách rất ý nghĩa, nhất là đối với những người con như chúng ta. Chăm sóc mẹ là điều quan trọng, nó để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc khác nhau. Tôi cảm thấy như mình hiện hữu trong tác phẩm này. Đôi khi, tôi quên mất nhìn lại cuộc sống của mình. Đôi khi, tôi cảm thấy phiền não mỗi khi bị la mắng, nhưng tôi nhận ra có bao nhiêu người khác mong muốn được trải qua những trải nghiệm đó. Đọc từng câu chuyện về tình yêu thương của người con dành cho mẹ, tôi không thể ngăn nước mắt tuôn trào. Câu chuyện này khiến tôi suy tư và nhận ra mình cần phải làm gì ngay bây giờ.'