Bạn nghĩ thế nào về những suy nghĩ của trẻ con? Một số người nói rằng trẻ con rất ngộ nghĩnh, thường đặt những câu hỏi mà người lớn chưa từng suy nghĩ, khó hiểu và lú lẫn. Thật ra, trẻ con thường rất tò mò và sáng tạo với thế giới xung quanh họ. Đôi khi, những câu hỏi của họ khiến chúng ta cảm thấy bối rối vì không biết trả lời như thế nào, nhưng có lẽ chúng ta cũng đã từng như vậy khi còn là trẻ con. Vậy tại sao khi trưởng thành, chúng ta lại cảm thấy khó hiểu trẻ con? Cuốn sách “Hoàng Tử Bé” giúp chúng ta nhìn nhận vấn đề này một cách sâu sắc, qua góc nhìn của một đứa trẻ.
Thông Tin về Tác Giả
Saint-Exupéry sinh ngày 29 tháng 6 năm 1900, với tên đầy đủ là Antoine Marie Jean-Baptiste Roger de Saint-Exupéry, trong một gia đình quý tộc. Ông là một nhà văn phi công nổi tiếng. Trở thành phi công là ước mơ lớn nhất trong cuộc đời ông. Ngoài “Hoàng Tử Bé”, ông còn sáng tác nhiều tác phẩm khác như Chuyến thư miền Nam, Bay đêm, Cõi người ta, Thư gửi một con tin,...
Hoàn Cảnh Sáng Tác Cuốn Sách
“Hoàng Tử Bé” được viết trong những ngày đầu của Đệ nhị Thế chiến, khi nước Pháp đang trải qua những thời điểm khó khăn và Saint-Exupéry phải di cư đến New York. Ông đã sáng tác cuốn sách này với những ước mơ về bầu trời, những chuyến bay, những ngôi sao trên bầu trời đêm sa mạc. Cuốn sách mang lại cho độc giả cảm giác thơ mộng và lôi cuốn. “Hoàng Tử Bé” được xuất bản lần đầu tiên ở Canada và Mỹ. Sau khi Saint-Exupéry qua đời, sách mới được xuất bản ở Pháp mà không có bóng dáng chiến tranh. “Hoàng Tử Bé” là một trong những cuốn sách bán chạy nhất mọi thời đại và đã được dịch ra hơn 300 ngôn ngữ khác nhau. Ở Việt Nam, có tới 8 phiên bản dịch. Cuốn sách này được coi là kì lạ bởi nó được sáng tác bởi một nhà văn phi công.
Hành trình thú vị của Hoàng Tử Bé - Câu chuyện từ góc nhìn của trẻ con
Hoàng Tử Bé đến từ tiểu hành tinh B612. Đó là một hành tinh nhỏ nằm ở nơi xa xôi trong vũ trụ rộng lớn, với 3 ngọn núi lửa và một bông hoa hồng kiêu kỳ. Bông hoa nói rằng cô không sợ hổ, chỉ sợ gió thôi, và cần một tấm chắn gió. Đôi khi, cô đòi hỏi rất nhiều và kể những câu chuyện kỳ lạ. Dần dần, Hoàng Tử Bé cảm thấy bực bội với những câu chuyện đó. Cuối cùng, sau khi dọn dẹp hành tinh, cậu đã sẵn sàng rời đi.
“Hành tinh đầu tiên có một vị vua. Nhà vua mặc áo đỏ tía, ngồi trên một cái ngai vàng đơn giản nhưng uy nghi.” Nhưng với Hoàng Tử Bé, những gì vua làm đều nhàm chán. Dù được phong Thượng Thư Bộ Tư Pháp, nhưng cậu vẫn cảm thấy buồn chán và ra đi.
“Hành tinh thứ hai có một kẻ khoác lác.” Ông ta thích được ngưỡng mộ, nhưng không ai quan tâm đến ông ta. Với Hoàng Tử Bé, những người lớn thật kỳ lạ.
“Hành tinh tiếp theo có một tay say rượu.” Ông ta thích uống rượu để quên đi những điều xấu hổ của mình. “Những người lớn thật kỳ quặc.”
“Hành tinh thứ tư thuộc về một doanh nhân. Ông ta chỉ biết suy nghĩ về việc chiếm hữu ngôi sao để trở nên giàu có.” Cậu Hoàng Tử Bé không hài lòng với cách suy nghĩ đó và thấy nó thật buồn cười. Ông ấy nghĩ về việc đứng đắn một cách khác với người lớn.
Hành tinh thứ năm rất nhỏ, bé nhất trong số các hành tinh. Chỉ đủ chỗ cho một cây cột đèn và một người thắp sáng. Tại đây, mỗi phút, hành tinh quay một vòng, và người thắp sáng phải thực hiện công việc của mình. Đây là người đầu tiên mà Hoàng Tử Bé yêu mến vì tính trung thành và ý nghĩa của công việc của họ.
“Mọi người sẽ khinh thường ông vua, người say rượu, tay bợm nhậu, doanh nhân. Nhưng chỉ có ông không cảm thấy buồn cười. Có lẽ ông ta đang lo lắng về một điều gì khác ngoài bản thân mình.”
Ở hành tinh thứ sáu là một nhà địa lý. Nhưng ông ta không biết gì về hành tinh mà mình đang sống. Ông ta cho rằng công việc của mình rất quan trọng, và ngồi tại bàn làm việc, chờ đợi thông tin từ những người khám phá. Khi Hoàng Tử Bé mô tả về hành tinh của mình, ông ta không ghi nhận hoa hồng vì ông nghĩ rằng nó “phù du”. Điều này khiến Hoàng Tử Bé nuối tiếc.
Và hành tinh thứ bảy là Trái Đất. Hoàng Tử Bé đến và thấy một khu vườn đầy hoa hồng, giống như bông hoa của mình. Đây là lúc cậu nhận ra giá trị của bản thân mình.
'Tôi nghĩ rằng tôi đã giàu có với một bông hoa và ba ngọn núi lửa. Nhưng điều đó không khiến tôi trở thành một ông hoàng lớn' - Và, nằm trên cỏ, cậu khóc.
Lúc đó, một chú cáo bất ngờ xuất hiện. Chú cáo đã chia sẻ với cậu nhiều điều, khiến cậu hiểu rõ hơn về mình, rằng:
“Đối với tớ, cậu chỉ là một cậu bé giống như hàng ngàn cậu bé khác. Và tớ không cần gì ở cậu. Cậu cũng không cần gì ở tớ. Đối với tớ, cậu chỉ là một chú cáo giống như hàng ngàn chú cáo khác. Nhưng nếu cậu làm cho tớ trở nên thân thuộc, thì cậu sẽ là duy nhất trên thế giới...”
Và cậu nhận ra rằng đoá hoa của mình là duy nhất trên thế giới vì:
“Các cô gái không giống đoá hồng của tôi một chút nào, chúng chưa trải qua cảm hoá. Chúng cũng không cảm hoá ai cả. Chúng giống như chú cáo của tớ trước kia. Nó chỉ là một chú cáo giống như hàng ngàn chú cáo khác. Nhưng tôi đã làm cho nó trở nên đặc biệt, và giờ nó là duy nhất trên thế giới... Đối với tôi, nó quan trọng hơn tất cả các cô gái, vì tôi đã chăm sóc nó. Vì tôi đã trao cho nó sự quan trọng. Vì tôi đã che chở cho nó. Vì tôi đã bảo vệ nó khỏi sâu bọ (trừ hai ba con dành để trở thành bướm). Vì tôi đã lắng nghe nó, hoặc nói chuyện với nó, hoặc đôi khi chỉ lắng nghe im lặng. Vì nó là đoá hoa của tôi.”
Khi từ biệt chú cáo, nó tiết lộ một bí mật:
“Điều đó đơn giản thôi: con người chỉ nhìn thấy rõ bằng trái tim. Những điều quan trọng không thể thấy bằng mắt... Thời điểm này đã đến, vì đoá hồng của cậu đã làm cho nó trở nên quan trọng đến thế... Loài người đã quên điều này, nhưng cậu không được quên. Cậu có trách nhiệm với những gì đã cảm hoá. Cậu phải chăm sóc đoá hoa của mình.”
Sau đó, cậu gặp một người bẻ ghi và những hành khách luôn vội vã, không hài lòng với những gì họ có. Họ vội vã nhưng dường như không biết mình thực sự muốn gì, chỉ trẻ con mới biết. Tiếp theo là một người lái buôn bán thuốc giúp giảm cảm giác khát mà không cần nước, để tiết kiệm thời gian. “Nếu có thời gian, tôi sẽ đi đến nguồn nước...' - ông hoàng nhỏ nghĩ trong lòng.
Câu chuyện được kể lại qua các cuộc trò chuyện của ông hoàng nhỏ với phi công trong sa mạc Sahara, nơi máy bay của họ bị hỏng. Cậu bé yêu cầu ông vẽ một con cừu. Đó là lúc ông hoàng nhỏ lại nhớ lại đam mê vẽ của mình từ nhỏ đã bị người lớn đàn áp. Cậu bé là người đầu tiên nhận ra hình ảnh “con voi trong bụng con trăn” trong bức tranh của ông. Có lẽ họ có sở thích tương tự nên cậu bé có thể hiểu được ý nghĩa mà ông muốn truyền đạt. Trong thời gian ở bên ông hoàng nhỏ, phi công cũng học được nhiều điều.