'Về bản chất, bắt cóc đạo đức là một thứ chủ nghĩa đạo đức giả, sử dụng logic nghe có vẻ thánh thiện để hạn chế hoặc điều chỉnh hành vi của người khác. Đạo đức tồn tại là để mọi người tự rèn luyện và phát triển tính cách cá nhân, rồi dần hình thành sự “khoanh dung”, “thấu hiểu” và “tôn trọng”. Đạo đức khác biệt so với luật pháp, nó không có sự ép buộc và tính quy phạm. Đó là khát khao theo đuổi “sự tốt đẹp” mơ hồ, bắt nguồn từ bản chất của con người.
Đạo đức vốn sinh ra để tự tu dưỡng bản thân, không phải là thứ vũ khí dùng để thao túng và ép buộc người khác.
Sử dụng đạo đức để tu dưỡng bản thân là đạo đức.
Sử dụng đạo đức để thao túng và tấn công người khác là vô đạo đức”
Bằng kinh nghiệm phong phú trong tâm lý học, cuốn sách được diễn đạt rất dễ hiểu và đại chúng về rất nhiều vấn đề mà chúng ta gặp phải trong cuộc sống. Cuốn sách viết về sự ghen tị, thao túng, công kích cá nhân, áp lực đồng lứa,...đây đều là những vấn đề mà ta luôn gặp phải. Đó là những thứ khiến chúng ta chật vật, đạo khổ, nhưng vì lý do nào đó, chúng ta vẫn phải im lặng chịu đựng chúng mỗi ngày. Hãy đi sâu hơn vào cuốn sách, để cảm nhận, để thấu hiểu cả cho sự đau khổ của những người xung quanh.
Thông tin về tác giả:
Lê Bảo Ngọc (sinh năm 1989) hiện đang làm việc tại Trung tâm Pháp luật và Văn hóa. Cô là một luật sư độc lập và hết lòng tôn trọng tự do.
Thông tin về tác phẩm:
Đây là tác phẩm đầu tiên của cô về tâm lý học - một chủ đề ngày càng quan trọng trong một xã hội phát triển và gặp phải nhiều vấn đề tâm lý.
Về nội dung:
“Mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình, và là nhân vật phản diện trong câu chuyện của người khác.”
Chúng ta thường rơi vào tình trạng giữa vai trò 'nạn nhân' và 'thủ phạm', giữa 'tốt' và 'xấu', giữa 'công bằng' và 'mù quáng'... vì chúng ta thường dễ tha thứ cho lỗi lầm của bản thân, nhưng lại nghiêm ngặt với hành động của người khác. Chúng ta không nhận ra những thói quen xấu của mình, nhưng lại phê phán hành vi của người khác. Chúng ta không biết rằng đã làm tổn thương người khác, nhưng lại nhớ mãi những đau khổ do người khác gây ra cho chúng ta. Chúng ta tôn trọng những người mình yêu quý và phủ nhận, khinh thường những người mình không ưa... mọi người xung quanh cũng thế. Cuộc sống hàng ngày của chúng ta thường gặp phải những rắc rối trong các mối quan hệ: bị hiểu lầm, bị nói xấu, bị bàn tán sau lưng, bị quấy rối... trước mọi đánh giá từ xã hội, chúng ta thường dễ dàng coi đó là sự khẳng định hoặc phủ nhận bản thân, điều này ảnh hưởng trực tiếp tới lòng tự trọng. Tất cả mọi người đều có những thói quen xấu, điểm yếu và thời điểm dễ tổn thương, trong những thời điểm đó chúng ta trở nên nhạy cảm, đánh giá tiêu cực của những người xung quanh sẽ khiến chúng ta nghi ngờ và đau khổ bản thân.
Có những thói quen xấu khiến chúng ta trở nên ích kỷ, độc đoán, thờ ơ, đôi khi gây ra những sai lầm khiến bản thân hối tiếc.
Liệu những gì chúng ta nhận thức về thế giới này có phải là đúng? Những điều chúng ta coi là tốt có thực sự tốt không? Những điều chúng ta coi là thật có bao nhiêu phần giả dối? Liệu có tồn tại 'nạn nhân hoàn hảo' và 'kẻ phản diện tuyệt đối' trên đời không? Chúng ta thường nghĩ về những tổn hại mà người khác gây ra cho chúng ta, liệu chúng ta luôn đánh giá đúng về những tổn thương mà chúng ta gây ra cho người khác không? Liệu chúng ta có đang bị mất đi lòng đạo đức, bị mất đi cảm xúc, bị lợi dụng mà không hay biết không?
Và... liệu chính chúng ta có thực sự là người tốt như chúng ta nghĩ không?
Lời mở đầu của cuốn sách đã nêu lên chủ đề chính của nó, đó là những vấn đề tâm lý mà chúng ta thường gặp phải nhưng lại thường không biết phản ứng thế nào ngoài việc im lặng chấp nhận.
Hẳn các bạn đã từng tự hỏi tại sao chúng ta hoặc đứa em, đứa bạn của mình lại tận hưởng thế giới riêng của mình mỗi khi về nhà như vậy. Mỗi khi về nhà, chúng ta hoặc họ thường rút vào phòng, đóng cửa lại, không muốn nói chuyện với bố mẹ và tận hưởng thế giới riêng của mình. Tại sao lại như vậy? Đó là một hiện tượng tâm lý được gọi là 'hiệu ứng vùng an toàn'. Hiện tượng này đề cập đến việc khi chúng ta phải đối mặt với một lượng kích thích lớn, quá nhiều trong một thời gian ngắn, chúng ta cảm thấy mất kiên nhẫn, khó chịu và muốn phản kháng. Ví dụ như khi bố mẹ liên tục đưa ra những yêu cầu, khiến con cái cảm thấy bị áp đặt, đã bao giờ bạn phản ứng lại bằng cách nói to 'con biết rồi, chờ một chút con làm' chưa? Vậy làm thế nào để các bậc cha mẹ tránh được hiện tượng này? Đầu tiên, hãy trình bày yêu cầu của mình với con cái một cách rõ ràng và hợp lý. Thứ hai, hãy tránh phán xét, tránh tự tiện kỷ luật và tránh tỏ ra tức giận. Cuối cùng, hãy là một mẫu hình đúng đắn và tạo điều kiện cho trẻ phát triển.
Chúng ta thường tỏ ra vui vẻ bên ngoài nhưng trong lòng lại đầy âu lo, giấu đi những cảm xúc thật sự dưới lớp vỏ bọc giả dối. Đôi khi, chúng ta sợ người khác hiểu về mình, sợ bị đánh giá sai lầm.
Người ta thường nghĩ rằng người bị trầm cảm không muốn ai biết về tâm trạng của mình, nhưng thực ra, họ cần sự hiểu biết và ủng hộ.
Có lẽ nhiều người không hiểu được nỗi đau của người trầm cảm, họ chỉ biết cười nhạo và phê phán mà không tìm hiểu sâu hơn về vấn đề này.
Cuộc sống ngày nay phát triển với tốc độ chóng mặt, nhưng tâm trí của chúng ta lại đang gặp nhiều khó khăn hơn. Người ta thường không muốn nói về vấn đề tâm lý vì sợ bị coi là yếu đuối.
Những người mắc chứng trầm cảm thường cảm thấy bị cô lập và không được quan tâm. Điều này có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.
Học sinh thường gặp nhiều áp lực và lo lắng, nhưng họ không được người lớn lắng nghe và thấu hiểu. Điều này khiến họ cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng hơn.
Thế giới thường không hiểu được cuộc sống thực sự của những người trầm cảm. Họ che giấu nỗi đau sau những nụ cười, những lời hứa hẹn.
Có lẽ bạn đã từng cảm thấy bất lực khi người khác khuyên bạn 'cố lên' và 'đừng khóc'. Cuộc sống không chỉ là cuộc đua về thành công mà còn là hành trình tìm kiếm sự thấu hiểu và bình an trong lòng.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng là một cuộc chạy đua không ngừng nghỉ.
Chúng ta thường tự ái và lo lắng về những lỗi lầm nhỏ nhặt của mình, nhưng thực ra, mọi người không chú ý đến chúng như chúng ta nghĩ.
Đôi khi chúng ta cố gắng thay đổi định kiến của người khác về mình, nhưng điều đó thực sự không quan trọng. Quan trọng nhất là bạn sống thế nào với chính bản thân mình.
Sự thành công của bạn không phụ thuộc vào ý kiến của người khác. Hãy sống mạnh mẽ và độc lập với những định kiến xã hội.
Định kiến trong tâm hồn con người như một ngọn núi vững chãi, không dễ dàng thay đổi.
Định kiến làm cho chúng ta đánh giá người khác dựa trên sự thiên vị và làm mất đi cái nhìn khách quan.
Cuộc sống không chỉ là những vấn đề hàng ngày mà còn là những khía cạnh không được lưu ý.
Thói quen đổ lỗi cho nạn nhân là một hành vi không công bằng, làm mất đi sự công bằng và sự hiểu biết về tội ác.
Sự cạnh tranh giới không chỉ tồn tại ở nam giới mà còn ở nữ giới, nhưng cách thể hiện lại khác nhau.
Nam giới thường thể hiện sự cạnh tranh một cách trực tiếp hơn, trong khi nữ giới thường thể hiện một cách gián tiếp và phức tạp hơn.
Trong cuộc sống, kỳ vọng giống như ngọn hải đăng chỉ dẫn chúng ta đi tới phía trước. Nhờ có kỳ vọng, ta có động lực để phát triển và hoàn thiện bản thân.
Không có cảm xúc nào là xấu xa cần phải tiêu diệt. Mỗi cảm xúc đều mang nguyên nhân và thông điệp riêng của nó.
Cuốn sách của Lê Bảo Ngọc mở ra một thế giới tâm lý học thú vị, qua đó chúng ta suy ngẫm về hành vi của mình.
Tóm tắt bởi: Starling - MyBook
Hình ảnh: Hoài An