“Trong giờ đêm tối nhất, hãy thú nhận với bản thân rằng, nếu không được viết, bạn sẽ chết. Hãy nhìn sâu vào trong trái tim của bạn nơi mà những gốc rễ lan truyền, câu trả lời, và hỏi bản thân, liệu tôi có cần phải viết không?”
Vào những năm đầu của thế kỷ 20, tại một học viện quân sự, có một học viên tên là Franz Xaver Kappus. Anh ta cảm thấy mình đang mang trên vai gánh nặng về tương lai như nhiều người trẻ khác. Mặc dù anh ta đang theo đuổi sự nghiệp quân sự nhưng đam mê của anh luôn nằm trong văn chương và viết lách.
Tuy nhiên, thiếu can đảm khiến anh không dám theo đuổi đam mê của mình. Mặc dù vậy, anh vẫn giữ lửa đam mê bằng cách viết thơ và đọc tác phẩm của các tác giả nổi tiếng.
Vận may đã đến với anh khi anh nhận được một cơ hội hiếm hoi - được giao tiếp với một tác giả qua thư cá nhân. Trong một buổi chiều của năm 1902, khi đọc một tập thơ dưới gốc cây, anh đã nhận ra tên tác giả là Rainer Maria Rilke.
Rilke, người tác giả của tập thơ mà anh đang cầm, đã từng là bạn học của người quen. Anh ta kể cho Kappus về quá khứ của Rilke và những bước nên làm nghề văn học của anh ta.
Vì sự trùng hợp này, ngay trong ngày đó, Kappus quyết định gửi thư tới Rilke, xin ý kiến về những bài thơ của mình và hỏi lời khuyên về việc tiếp tục học ở học viện quân sự hay là theo đuổi viết lách. Anh tin rằng Rilke sẽ là người hiểu anh nhất.
Thư đã được gửi đi, và anh đợi.
Vài tháng trôi qua mà không có phản hồi. Có lẽ thư của anh đã bị bỏ lơ hoặc lạc trong đường gửi.
Rồi, vào tháng Hai của năm sau, Kappus tìm thấy một lá thư có niêm phong màu xanh da trời trong hòm thư của mình, tên người gửi là Rainer Maria Rilke.
Đây là bước đầu tiên của những lá thư sẽ thay đổi cuộc đời của nhiều người trên khắp thế giới, những người yêu văn học cổ điển sẽ nhận ra từ những dòng chữ đầu tiên.
Giới Thiệu Về Cuốn Sách
Những Bức Thư Gửi Tới Một Nhà Thơ Trẻ là một cuốn sách tổng hợp mười lá thư mà Rainer Maria Rilke - một nhà thơ kiệt xuất người Áo trong thế kỷ 20 - đã gửi tới Franz Xaver Kappus trong khoảng từ năm 1902 đến năm 1908, nhằm khuyến khích tâm hồn của Kappus phát triển, đặc biệt là về mặt nghệ thuật và sáng tạo. Kappus đã gom những lá thư đó lại thành cuốn sách này và xuất bản chúng ba năm sau khi Rilke qua đời.
Mặc dù khi bắt đầu viết những lá thư này, Rilke chỉ hơn Kappus tám tuổi (Rilke mới 27 tuổi khi viết thư), nhưng sự khác biệt về trải nghiệm và kỹ năng của họ rõ ràng là không thể phủ nhận. Những bức thư chứa đựng không chỉ lời khuyên dành riêng cho Kappus, mà còn chứa cả sự thông thái của Rilke về văn học và cuộc sống. Đọc những bức thư này, ta cảm thấy như chúng được gửi trực tiếp cho mình.
Nếu ai đam mê viết lách và nghệ thuật muốn đọc một cuốn sách để nâng cao kỹ năng của mình, cuốn sách này xứng đáng được giới thiệu. Dù ngắn gọn, nhưng yêu cầu độc giả phải suy ngẫm sâu về những bài học từng bức thư. Có lúc, thời gian suy ngẫm gấp đôi thời gian đọc thư, vì cần đọc và suy ngẫm nhiều lần để hiểu hết sâu sắc của nó, giống như Kappus đã làm.
Không thể tóm tắt hết những bài học trong từng lá thư. Chỉ có thể đề cập đến một số trích dẫn để thể hiện tinh thần chung của chúng. Đề nghị đọc cuốn sách này để trải nghiệm đầy đủ nhất.
Lời Khuyên Đầu Tiên: Đừng Để Người Khác Ảnh Hưởng Đến Bản Thân
Trong lá thư đầu tiên gửi tới Rilke, Kappus xin ý kiến về vần thơ của mình. Nhưng thay vì nhận xét, Rilke khuyên Kappus không để bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác, tập trung vào bản thân và tác phẩm của mình thay vì nghe theo người khác.
“Anh hỏi tôi liệu vần thơ của anh có tốt không. Anh tự hỏi như vậy. Anh nói anh cũng đã hỏi những người khác. Anh đã gửi chúng đến các tòa soạn. Anh so sánh chúng với những bài thơ khác và lo lắng khi thấy biên tập viên từ chối xuất bản chúng. Bây giờ (khi anh đã cho phép tôi lời khuyên), hãy dừng lại tất cả những điều đó. Anh đang tập trung vào những yếu tố bên ngoài và để chúng ảnh hưởng tới anh, điều đó không thích hợp. Không ai có thể cho anh lời khuyên về vần thơ của mình, và cũng không ai có thể giúp anh - không một ai. Anh chỉ có một lựa chọn: hãy nhìn vào bản thân mình. Hãy xem xét lý do khiến anh viết; kiểm tra xem chúng có phản ánh tâm hồn anh hay không.'
Trong những giờ đêm sâu thẳm, hãy thú nhận với lòng rằng, nếu không có bút, cuộc sống còn ý nghĩa không? Hãy nhìn vào trái tim, nơi mọi câu trả lời chôn sâu, và tự hỏi, liệu anh cần viết để sống không? Hãy khám phá câu trả lời trong chính mình. Nếu câu trả lời là “có”, hãy xây dựng cuộc sống để thỏa mãn nhu cầu ấy. Cuộc sống của anh phải là một bản chứng nhân cho điều đó.”
Lời Khuyên Thứ Hai: Đừng Sống Vội Vàng, Hãy Trải Nghiệm Mọi Thách Thức
Trong lá thư thứ tư, Rilke chuyển sự chú ý từ văn chương sang cuộc sống. Rilke khuyên chúng ta không nên chỉ tìm đáp án cho vấn đề mà còn trải nghiệm nó. “Anh vẫn còn rất trẻ, còn nhiều điều phía trước, hãy kiên nhẫn với những khó khăn và yêu chúng như những cuốn sách bạn không biết đọc. Đừng vội vã tìm câu trả lời: những câu trả lời chưa hiện ra vì bạn chưa sống qua chúng. Hãy trải nghiệm. Cuộc sống khó khăn, nhưng đó là lý do chúng ta sinh ra.”
Lời Khuyên Thứ Ba: Nỗi Buồn Cũng Cần Thiết, Đừng Tránh Nó
“Khi bạn bắt đầu viết, bạn tự hỏi liệu mình có tốt không. Bạn tự hỏi. Bạn gửi văn bản cho người khác. Bạn lo lắng khi bị từ chối. Bây giờ (khi tôi được phép gợi ý), hãy dừng lại. Đừng để bên ngoài ảnh hưởng bạn. Hãy nhìn vào trong, đó là nơi câu trả lời nằm.”
Trong lá thư thứ tám, Rilke nói về nỗi buồn, một cảm xúc không ai muốn nhưng lại cần thiết. Ông tin rằng, chúng ta phải chấp nhận và trải qua nỗi buồn thay vì tránh né, vì nó là một phần của sự trưởng thành.
Rilke khuyên Kappus nên tự hỏi liệu nỗi buồn đã biến mất hoàn toàn hay chỉ thay đổi hình dạng. Nỗi buồn không phải là điều tiêu cực nếu chúng ta không lạc hướng hoặc phớt lờ nó. Nó giống như một căn bệnh, nếu không chữa trị cẩn thận, nó sẽ trở nên nặng nề hơn.
Nỗi buồn có thể dần dần chất chồng và gây hại nếu chúng ta từ chối nó. Rilke nói rằng, nếu chúng ta có tầm nhìn xa hơn, chúng ta sẽ coi trọng nỗi buồn hơn. Khi trải qua nỗi buồn, chúng ta trở nên im lặng và đón nhận sự mới mẻ.
Rilke nhắc Kappus rằng nỗi buồn không làm anh yếu đuối, mà đang biến đổi anh. Anh không nên hoảng loạn khi cảm thấy buồn bã, vì đó là dấu hiệu của sự thay đổi trong tâm hồn.
Và Cùng Với Nhiều Lời Khuyên Khác Nữa…
Lời Kết
Thói quen của mình là dùng bút chì gạch chân những dòng chữ hay trong sách, nhưng đọc cuốn này, mình không gạch chân bất kỳ từ nào. Mỗi câu chữ của Rilke đều đẹp và sâu sắc.
Tóm tắt bởi: Ngân Hà - MyBook