Mắt Biếc - một câu chuyện lãng mạn, một tình yêu đẹp nhưng kết cục buồn, tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh chạm đến lòng người, đong đầy cảm xúc, làm rung động trái tim của nhiều độc giả.
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh là một tác giả nổi tiếng với các tác phẩm về tuổi trẻ, sinh sống tại Quảng Nam.
Mắt Biếc là câu chuyện tình buồn của Ngạn và Hà Lan, với những cung bậc cảm xúc đầy rẫy trong từng trang sách.
Mắt Biếc - bản tình ca buồn đầy cảm xúc.
Mắt Biếc kể về tình yêu đơn phương của Ngạn dành cho Hà Lan, một câu chuyện đầy xúc động và những bi thương từ thời niên thiếu đến trưởng thành.
Nếu chỉ đọc những trang đầu của truyện, người đọc có thể hiểu sai rằng câu chuyện sẽ diễn ra êm đềm. Tuy nhiên, cuộc sống không hề đơn giản như vậy. Khi ta mắc kẹt trong mối quan hệ, chúng ta sẽ tức khắc phát sinh tình cảm với đối phương, và Ngạn không phải là ngoại lệ.
Thời gian trôi đi, kéo theo sự xa cách giữa hai người bạn nhỏ này. Hà Lan lên thành phố học, còn Ngạn ở lại quê, trong làng Đo Đo thân thương. Ngạn yêu quê hương của mình như cách anh yêu Hà Lan, từng chút một. Điều đó đánh dấu sự khởi đầu của bão táp, vì khoảng cách xa lìa tình yêu. Ngạn vẫn lưu luyến với quê nhà, yêu âm nhạc giản dị nơi có hai đứa trẻ nhỏ. Còn Hà Lan, cô bé mắt biếc ngày nào, rơi vào vòng xoáy của cuộc sống ồn ào, xa hoa ở thành phố. Nơi này làm thay đổi Hà Lan nhiều, cô không còn là cô bé bạn của Ngạn nữa.
Điểm đau lòng nhất của Ngạn là khi Hà Lan mang thai con của Dũng, nhưng lại bị hắn ruồng bỏ. Hà Lan ở lại thành thị, buộc phải gửi con về quê cho gia đình nuôi dưỡng. Chúng ta không thể trách cô ấy khi thấy cô chạy theo những thứ xa hoa ở thành phố, bỏ lại tình yêu chân thành của họ. Hà Lan cũng trân trọng Ngạn, nhưng cô không thể đáp lại tình cảm ấy. Hà Lan hiểu rõ tình cảm của Ngạn, nhưng cuối cùng, đó chỉ là tình cảm một chiều. Cô gái này đã học được bài học đắng cay, để lại cho mình sự đau khổ khi phải đối mặt với cuộc sống không hạnh phúc.
Yêu đơn phương là chết từng chút trong lòng, 'tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ lại. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve reo trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi. Nó không làm được những điều mà tôi mong đợi. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt cháy. Trái tim tôi cháy thành tro rơi trên đường về. Điều đáng ngại nhất trong tình yêu đó là khi ta yêu đơn phương, không biết đối phương có cảm nhận được hay không. Yêu đơn phương chính là đau thương, những vụn vỡ trong tim khi không có đáp lại. Không chỉ riêng Ngạn, ai mà chẳng trải qua khoảng thời gian yêu đơn phương một ai đó. Tôi cũng là một trong những người đó, rơi vào vòng xoáy của tình yêu không được đáp lại. Rất đau phải không nhỉ!'
Dù sau này có như thế nào, Ngạn vẫn là Ngạn, dù Hà Lan từ chối, anh vẫn dành tình yêu và sự quan tâm cho Trà Long - con của Hà Lan và Dũng. Trà Long có khuôn mặt hiền hậu, đôi mắt biếc giống hệt mẹ nhưng trái tim của cô luôn hướng về quê hương, yêu thương ngôi làng Đo Đo và những điều giản dị như Ngạn. Trong Mắt Biếc, Trà Long chính là người tôi yêu thương, dịu dàng và mạnh mẽ. Cô hiểu biết mọi thứ, hiểu rõ về Ngạn và Hà Lan. Cô biết Ngạn luôn mong chờ Hà Lan, và tình cảm của Ngạn dành cho cũng vì muốn Hà Lan hạnh phúc. Tội nghiệp cô bé nhỏ, người mà tôi yêu thương lại không quan tâm, hiểu biết mọi điều nhưng vẫn tự làm mình đau lòng. Khi ta yêu ai đó, ta yêu cả những điều thuộc về họ, những kỷ niệm đẹp trong ký ức.
Bao cảm xúc từ Mắt Biếc là nguồn cảm hứng cho những suy tư trong tôi:
“Nếu thanh xuân là chuyến tàu đẹp nhất,
Xin hãy để tôi không bỏ lỡ vé cuối cùng.
Trân trọng mọi người như là tất cả đối với tôi.
Biết rằng mai này, ai đợi chờ tôi ở trạm dừng chân.”
Truyện ngắn Mắt Biếc của Nguyễn Nhật Ánh là một tác phẩm đáng đọc và trân trọng, sẽ tồn tại mãi theo thời gian. Cuốn sách chứa đựng một mối tình đơn phương, nồng nàn như những đóa hoa phượng rực đỏ trong mùa hè ấy. Tác phẩm đậm chất thơ, lãng mạn, lắng đọng trong lòng người đọc.
Tóm tắt bởi: Hà Kiều Anh.
Hình ảnh: Minh Khanh.