Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki là một câu chuyện mang thông điệp sâu sắc, với lời văn giản dị, gần gũi nhưng cũng đầy triết lý. Độc giả sẽ bị thu hút bởi sự yên bình mà cuốn sách mang lại. Mỗi người đều trải qua những giai đoạn khó khăn, bế tắc trong cuộc sống. Khi đó, chúng ta thường tìm kiếm một chốn yên bình, nơi có thể suy ngẫm về bản thân và lựa chọn đúng đắn cho cuộc sống của mình.
“Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta cần dừng lại để nghỉ ngơi, như là một điểm dừng chân giữa chuyến hành trình gian nan của cuộc đời. Hãy để tâm hồn được thư thả, sau đó ta sẽ tiếp tục hành trình.”
Nếu tiệm tạp hóa của Namiya là nơi giải tỏa mọi phiền muộn, thì hiệu sách Morisaki là nơi dành cho những tâm hồn mệt mỏi. Tương tự như các tác phẩm văn học Nhật Bản khác, “Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki” mang lại cảm giác nhẹ nhàng, có chút hơi ấm của tình yêu, nhưng lại thấm vào lòng người từng chút một. Cuốn sách không quá dày, cốt truyện đơn giản, dễ đọc, mặc dù không đặc biệt nhưng lại đem lại cảm giác bình yên, trong lành, làm tan đi những mệt mỏi và đem lại niềm yêu thương cho độc giả.
Giới Thiệu Tác Giả
Yagisawa Satoshi – Sinh năm 1977 tại tỉnh Chiba, anh đã tốt nghiệp Đại học Nihon, khoa Nghệ Thuật. Năm 2008, anh nhận giải thưởng văn học Chiyoda (Giải thưởng của đặc khu Chiyoda thuộc thành phố Tokyo) cho tác phẩm đầu tay “Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki”. Các tác phẩm khác của anh bao gồm “Tiệm Cà Phê Torunka”, “Nếu Được Sống Bên Em”.
Anh thích chơi guitar và thường ghé quán cà phê Kanda Brazil ở khu Kanda Jimbocho để thưởng thức cà phê. Khu phố này cũng là bối cảnh chính của tác phẩm 'Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki'. Tác phẩm đã được chuyển thể thành phim và ra mắt vào tháng 10 năm 2010, với nữ diễn viên Kikuchi Akiko đóng vai chính Takako.
Những ngày rơi vào tuyệt vọng
Một ngày nọ, bạn trai của Takako đã gặp một cô gái và nói với cô: “Anh sắp kết hôn!”. Đối với một người bình thường, điều này thường không được diễn ra một cách thẳng thắn như vậy, đặc biệt là anh ấy đã nói điều này mà không một chút do dự. Mặc dù hôn nhân cần sự đồng ý từ cả hai phía, nhưng anh ấy đã nói như thể mọi thứ đã được quyết định từ trước.
Người yêu của Takako là một đồng nghiệp ở cùng công ty, đã làm việc ở đó được ba năm. Sau khi nghe tin bất ngờ này, Takako đã hỏi và anh ta thú nhận rằng anh sắp cưới một cô gái khác, cũng là đồng nghiệp nhưng ở phòng ban khác. Lúc này, cô nhận ra mình chỉ là người thứ ba trong mối quan hệ này.
Bị bạn trai phản bội, Takako từ bỏ công việc và rơi vào chuỗi ngày ngủ không yên để trốn tránh nỗi đau. Cuộc gọi từ anh trai đã đánh thức cô, khiến cô phải rời khỏi giấc mơ. Takako đồng ý đến hiệu sách giúp đỡ anh trai, dù chỉ là nửa buổi, để làm lòng mẹ vui.
Nếu không ở lại Tokyo với anh trai, Takako sẽ phải trở về quê nhà và kết hôn theo sự sắp đặt. Dù đã mất nhiều công sức để đến Tokyo, nhưng nếu kết thúc như vậy, cô sẽ thấy mình là một thất bại hoàn toàn. Cô chỉ còn hai lựa chọn, và lựa chọn ưu tiên vẫn là ở lại nhà của anh trai.
“Tại sao mọi thứ lại điều này nhỉ? Bất ngờ, cuộc sống của tôi đang thay đổi với một tốc độ không kiểm soát được.”
Cô đã đến một hiệu sách nằm trong một con hẻm nhỏ tên là Sakura. Cửa hàng Morisaki là một hiệu sách chuyên về văn học hiện đại. Nó đã tồn tại được 30 năm và đã được truyền lại qua 3 thế hệ. Nhìn từ bên ngoài, có lẽ nó đã trải qua nhiều hơn số năm đó. Đó là một căn nhà gỗ hai tầng, với đống sách chen chúc sau lớp kính.
Là một cô gái trước đây không thích đọc sách, sau khi lên tầng hai và chứng kiến phòng đã được cậu hứa “dọn dẹp để đón Takako”, cô đã không thể tin rằng có một căn phòng như thế tồn tại và suýt ngất đi. Cái góc gọi là “nơi chứa sách” đầy đủ đến nỗi không có chỗ để đặt chân. Chiếc điều hòa cũ đã mở cỡ to nhất nhưng vẫn rỉ nước liên tục.
Sau khi dọn dẹp phòng, mà thậm chí chuột cũng không thể duỗi thẳng chân, cô đã ngủ gần 12 giờ trưa. Như đã hứa, cửa hàng phải mở cửa lúc 10 giờ sáng. Bây giờ Takako tự trách mình vì không dậy sớm, nghĩ rằng đã làm mất một phần lợi nhuận buổi sáng của cửa hàng. Nhưng dường như buổi sáng không có nhiều khách, khiến cô cảm thấy bất ngờ. Cho đến gần trưa mới có một vài người đến mua sách, nhưng họ thường chỉ chọn những cuốn sách giá rẻ từ 50 đến 100 yên, và có người đến chỉ để xem rồi đi về.
“Thật là, công việc kinh doanh có thể mang nhiều hình thức khác nhau,” cô tự nhẩm. “Ở thời đại này, cảm giác của từ ‘khách quen’ dường như xa lạ.”
Bán sách cũ thì thực ra cũng có một mạng lưới khá rộng. Theo câu chuyện của cậu, có thể mua một lượng sách lớn để dự trữ. Ngoài ra, cậu còn duy trì các mối quan hệ cá nhân để khi cần bán sách cũ, họ sẽ mang đến hiệu sách Morisaki.
“Trong thế giới này, dù là kinh doanh cá nhân, việc duy trì mối quan hệ với người khác là điều quan trọng nhất. Thực tế, mọi việc trên đời đều như vậy.” - Cậu Satoru
Nhận ra rằng cháu gái của mình từ khi làm việc tại hiệu sách, mỗi ngày có thể ngủ đến 15 tiếng, người cậu đã đặt cho cô biệt danh “quỷ ngủ” và chia sẻ với khách hàng về thói quen của cô. Một ngày, khi thấy tình hình không ổn, cậu Satoru đã dẫn cô đến một quán cà phê gỗ cổ, tồn tại được 50 năm.
Thay đổi thói quen, thay đổi cuộc sống
Khi bước vào quán, cô đã gặp Tomo - một mọt sách thường ghé qua hiệu Morisaki và cũng cùng tuổi với Takako. Người cậu cũng giới thiệu cho cháu gái mình anh chàng làm việc trong quán, tên là Takano. Anh có vẻ nhút nhát và đỏ mặt khi bị cậu Satoru liên kết với Takako.
“...Dù đã đi bao nhiêu nơi, đọc bao nhiêu sách, tôi vẫn không hiểu biết được gì, không cảm nhận được điều gì. Cuộc đời là vậy đấy. Luôn phải đối diện với sự băn khoăn...”
Nghe lời chia sẻ từ tận đáy lòng của cậu Satoru, Takako nhận ra rằng nếu không làm gì đó, cô sẽ cảm thấy bị áp đặt đến nghẹt thở. Lúc này, cô nhận ra giá trị của hiện tại. Không phải chỗ này là hiệu sách, cô đã mang theo hiềm khích nên đã quên vai trò của chúng. Sách có thể giúp cô giải tỏa khoảng thời gian trống trải này.
Vô tình chạm phải một cuốn sách tuyệt vời, từ đó cô bị cuốn vào thế giới của những câu chuyện trong các cuốn sách ở hiệu Morisaki. Cái ham muốn đọc sách từng ngủ yên trong cô dường như bất ngờ trỗi dậy. Cô nhấm nháp từng trang sách một cách chậm rãi, và cảm thấy như đã lãng phí cuộc đời từ trước đến nay.
“... Mỗi người đều có duyên gặp gỡ với sách ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời, và sau đó chúng trở thành những kỷ niệm không thể nào quên...”
Lễ hội sách cũ Kanda kéo dài trong một tuần, bắt đầu từ giữa tháng 10. Những chiếc xe đẩy, gánh sách nặng nề dàn hàng dọc phố giống như ở các khu chợ. Sự thành công của lễ hội vượt xa sự mong đợi. Người trẻ già đều kéo đến, thu hút một lượng lớn người yêu sách. Dường như sự hối hả này vượt xa tưởng tượng của Takako.
Cùng với Tomo và Takano, họ có một ngày lễ tuyệt vời. Takano đã lâu rồi cảm thấy thích Tomo, nhưng do tính cách nhút nhát nên anh chưa dám tỏ tình. Một ngày, Takako đã nhờ Tomo đến quán cà phê và hứa trả tiền cà phê mỗi khi cô đến. Cô đã chấp nhận và giờ đây là người tư vấn tình yêu cho Takano. Sống ở Jimbocho, “khu phố sách lớn nhất thế giới,” cô nhận ra rằng có rất nhiều câu chuyện mà cô chưa biết.
Cậu Satoru có vẻ bề ngoài hơi kỳ quặc, nhưng bên trong là những suy nghĩ chín chắn của một người trên 40 tuổi. Trong đó có những lo lắng, mối bận tâm. Trái tim của người này cũng phong phú đến bất ngờ.
Takako đã bắt đầu nghĩ nghiêm túc hơn về cuộc sống của mình. Đây có thể là nơi bình yên, ấm áp, nhưng cô nhận ra rằng không thể mãi sống trong sự thoải mái như vậy với bạn bè. Điều đó không giúp cô trưởng thành. Cô quyết định rời khỏi đây, nhưng vẫn muốn ở lại một thời gian.
Rồi một ngày, điều đó xảy ra đột ngột. Người yêu cũ của Takako để lại một tin nhắn thoại. Cô cảm thấy đau lòng suốt thời gian sau đó. Người cậu lo lắng cho cô đến tận nửa đêm cùng cô đến nhà hắn để yêu cầu hắn xin lỗi vì đã đùa giỡn với tình cảm của người khác.
Nhưng kết quả chỉ là sự tức giận và vô lễ của anh ta. Mặc dù vậy, Takako nhẹ lòng khi đã nói ra những điều cô muốn nói từ lâu. Cô cảm ơn cậu mình, nhưng chẳng biết nên nói gì.
Vị hôn thê của anh ta đã nhận ra bản chất thực sự của hắn, vì vậy đã hủy bỏ kế hoạch kết hôn. Cô ấy gặp Takako để xin lỗi, cũng không nhận ra sự dối trá của người mà cô sắp lấy làm chồng. Tối đó, Takako kể lại câu chuyện cho cậu nghe. Đó là một buổi tối đầy thoải mái. Những gì cậu nói sẽ mãi ở trong trái tim cô:
“Đừng sợ yêu đương. Hãy yêu hết mình khi bạn yêu. Dù bạn phải đau khổ vì tình yêu, đừng bao giờ chọn sống một mình mà không yêu thêm ai khác. Tình yêu là điều tuyệt vời. Những kỷ niệm khi bạn yêu một ai đó không bao giờ bị xóa nhòa. Chúng sẽ sưởi ấm bạn dần dần. Khi bạn già đi như tôi, bạn sẽ hiểu điều đó.”
Monoko quay trở lại
Một buổi chiều mùa thu trong trẻo, Takako, cậu Satoru và vợ của cậu, Monoko, đã trở lại và đến trước cửa hiệu Morisaki. Cuộc gọi của Monoko đến hai ngày trước. Đã nửa năm kể từ khi Takako rời khỏi hiệu sách. Còn với Monoko, đã 5 năm kể từ khi cô rời xa hiệu sách và chồng mình.
Satoru không hỏi Monoko tại sao, nhưng cậu muốn biết lý do cô trở về đột ngột mà không báo trước. Vì thế, cậu nhờ Takako đến hỏi cô về điều này. Quay lại hiệu sách, Takako cảm thấy yên bình, vì mấy tháng qua cô đã được thăng chức làm nhân viên chính thức nên không có thời gian đến đây.
Cô ghé qua quán cà phê gỗ nơi mà cậu đã dẫn cô đi trước đây, Tomo đã rời khỏi và Takano vẫn làm việc ở đây. Tại đây cô gặp Chú Sabu và ông chủ quán với nụ cười vẫn như ngày nào. Hai người đã biết chuyện Monoko trở về và cảm thấy thương hại cho Satoru. Bị vợ ruồng bỏ từ ấy năm bây giờ lại quay trở lại như không có gì xảy ra.
Trời đã tối, khách chỉ còn vài người. Cô đặt thêm một cốc cà phê và lôi ra cuốn sách từ trong cặp. Bỗng cô thấy một chàng trai ngồi bên cửa sổ, trên hai mươi tuổi, mặc sơ mi xanh nhạt và quần âu xám, mái tóc ngắn gọn. Cuốn sách trên tay anh ta lật úp trên bàn, anh ta nhìn ra cửa sổ như đang đợi ai đó.
Tên anh chàng là Wada. Cô chủ động bắt chuyện với anh ta. Hai người thưởng thức cà phê và trò chuyện với nhau một lúc lâu. Takako nhận ra anh là người thường đến hiệu sách Morisaki. Anh nhớ cô con gái nơi đây đọc sách sau quầy tính tiền. Anh mời Takako ghé qua quán để trò chuyện cùng.
Wada là một người tuyệt vời, lịch sự và hài hước, am hiểu về sách. Dù cô có hơi lắc lư nhưng anh không cười chế giễu. Chắc chắn nhiều cô gái bị hấp dẫn bởi tính cách của anh.
Nhưng sau vài lần đến quán và trò chuyện với anh ta, cô biết anh vẫn đợi người tình cũ. Takako thất vọng và rời đi.
Trong khoảng hai tuần kể từ lúc gặp lại ở hiệu sách cho đến khi nhận lời mời của Monoko, Takako thường xuyên đến thăm Morisaki. Cô thường đến để hỏi về Monoko như Takako đã nhờ. Cô thường đến vào buổi tối sau khi làm việc nên thường không gặp được cậu, nhưng Monoko thì luôn ở ở phòng trên tầng hai. Cuối cùng, vì sự mời mọc nhiệt tình của Monoko, Takako đồng ý đi cùng.
“Chúng ta đi du lịch nhé. Có một ngọn núi to lắm, ở trên đỉnh có một ngôi đền từ lâu lắm rồi. Phong cảnh rất tuyệt, không khí trong lành, đệ nhất luôn.”
“Chúng tôi đi xuống ga Mitake. Những dãy núi bao trọn bầu trời xanh, trong đó nổi bật ở giữa ngọn núi hùng vĩ nhất. Một ngọn núi đầy đặn và trang nghiêm như không gì có thể lay chuyển được. Lá vẫn xanh, cả ngọn núi được bao phủ bởi một màu xanh đậm. Trên núi có nhà nghỉ mà chúng tôi sẽ dừng chân.”
Sau một chặng đường dài và leo dốc, chúng tôi đến đích. Lúc đó Takako mệt mỏi vì phải vác đồ nhiều. Monoko mang ít đồ hơn và dường như không mệt mỏi.
Kiến trúc đậm chất cổ kính. Ngôi nhà gỗ ba tầng với vách núi phía sau. Trong sân, có máy cày và xe đạp gỉ sét, nhưng ở trong, căn nhà trọ đơn giản tựa như nhà ở, làm Takako cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên, sau khi nhìn qua một lần, Takako thấy nơi này ổn.
Sau khi gặp chủ nhà, Takako mới nhận ra đây là nơi Monoko đã ở trước đây. Hai người ở lại quán trọ một đêm trước khi bắt đầu leo núi. Trên đỉnh núi, Monoko chia sẻ với Takako về quá khứ của mình.
Sau khi nghe câu chuyện, Takako biết rằng Monoko đã mang thai hai lần nhưng đều thất bại. Một lần với người yêu cũ và một lần với cậu Satoru. Monoko cảm thấy bị trừng phạt vì đã bỏ đi đứa bé đầu tiên nên không thể có con với Satoru. Điều này làm cho cô đau khổ và muốn quay về để gặp lại Satoru như trong giấc mơ của cô.
Khi kết thúc hành trình và trở về nhà, Monoko biến mất một lần nữa. Cô để lại lá thư cho Satoru với nội dung: “Cảm ơn, sống tốt nhé”. Takako tức giận và bảo Satoru đi tìm Monoko ở nơi quan trọng với cô ấy. Satoru dù đau lưng nhưng vẫn cố gắng tìm Monoko. Takako ở lại cửa hiệu để trông nom cửa hàng.
Takako gặp lại Wada sau một thời gian dài, khi lá hai bên đường đã héo tàn. Hôm đó Wada không ở lại để chờ bạn gái cũ mà để chờ Takako. Anh nhớ Takako và giữ quyển sách cô để quên ở quán. Takako thấy vui khi gặp lại anh và cùng anh trò chuyện tối đó.
Satoru và Monoko gặp nhau ở một ngôi chùa thờ đứa con của họ. Satoru ôm Monoko và nói “Đừng đi, em quan trọng với anh”. Monoko hứa sẽ quay về.
”Thấy cậu đến, cô đổ sụp và khóc như một đứa trẻ. Cậu thấy thương cô ấy và cũng khóc.”
Một năm sau, Monoko trở về như hứa. Satoru báo tin cho Takako trở về cửa hiệu để gặp mặt. Cả Monoko, Satoru và chú Sabu đều có mặt tại cửa hàng. Mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau. Takako đưa vai và cảm nhận ánh nắng mặt trời qua mí mắt.
Kết thúc
Trong tâm hồn của người Nhật, thường chứa đựng những cảm xúc sâu thẳm, ẩn sau vẻ ngoài trầm lặng và điềm đạm mà họ thường trưng bày. Văn học Nhật Bản thường khám phá những cung bậc của tâm trạng và nội tâm con người. Bởi họ thường kín đáo trong việc bày tỏ cảm xúc thực sự của mình.
Cuốn sách đã mang đến một cảm giác về những tình cảm mơ màng, những cảm xúc không thể nói thành lời, những không gian bên trong và bên ngoài con người được mô tả một cách tinh tế, độc đáo và khó lường. Trong khi đó, người Việt lại thường dễ dàng hơn trong việc thể hiện bản thân. Văn học Việt Nam, mặc dù phong phú về cảm xúc, nhưng cũng có nhiều lời nói và hành động hơn.