“Phòng Trọ Ba Người” là câu chuyện về ba chàng sinh viên nghèo và những mối tình trớ trêu, đầy tiếng cười lẫn nước mắt. Mẫn không mấy bận tâm đến tình yêu, trong khi Nhiệm và Chuyên luôn mơ mộng về nó. Ba cá tính khác biệt tạo nên sự hấp dẫn và sinh động cho câu chuyện.
Khi đọc cuốn sách này, những ai đã hoặc đang trải qua thời sinh viên sẽ thấy đây thực sự là khoảng thời gian đầy khờ dại, nhiều cảm xúc, nhiều sai lầm nhưng lại hồn nhiên nhất trong đời. “Phòng Trọ Ba Người” của Nguyễn Nhật Ánh giản dị, mộc mạc và thuần khiết như tuổi học trò ngày ấy. Câu chuyện bắt đầu tươi vui, hài hước và kết thúc với những trầm lắng mở ra nhiều suy ngẫm.
Đôi nét về tác giả
Nguyễn Nhật Ánh là một nhà văn, nhà thơ, bình luận viên nổi tiếng của Việt Nam. Ông được yêu thích qua nhiều tác phẩm về tuổi trẻ, nhiều trong số đó đã được chuyển thể thành phim.
Ngay từ nhỏ, Nguyễn Nhật Ánh đã bộc lộ năng khiếu văn học. Năm 13 tuổi, ông đăng bài thơ đầu tiên. Tác phẩm đầu tiên in thành sách là tập thơ “Thành phố tháng tư” (Nhà xuất bản Tác phẩm mới, 1984, in chung với Lê Thị Kim). Truyện dài đầu tiên của ông là “Trước vòng chung kết” (Nhà xuất bản Măng Non, 1984).
Một số tác phẩm nổi bật của Nguyễn Nhật Ánh: Nữ Sinh, Hạ Đỏ, Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, Thằng Quỷ Nhỏ, Kính Vạn Hoa, Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, Bồ Câu Không Đưa Thư, Mắt Biếc, Phòng Trọ Ba Người... Năm 1990, truyện dài Chú Bé Rắc Rối của ông được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao giải thưởng Văn học Trẻ hạng A. Năm 1995, ông được bầu chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975 – 1995) qua cuộc trưng cầu ý kiến bạn đọc về gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lĩnh vực của Thành đoàn TP.HCM và Báo Tuổi Trẻ...
Buổi sáng chủ nhật tại căn phòng trọ
Câu chuyện bắt đầu vào một sáng chủ nhật khi cả ba chàng trai Nhiệm, Chuyên và Mẫn ngủ nướng đến trưa. Nhiệm và Chuyên học Đại học Tổng Hợp, còn Mẫn học Hóa thực phẩm ở Đại học Bách Khoa. Mỗi người đều có con đường riêng sau khi tốt nghiệp.
Buổi sáng đó, tiếng chổi quét từ sân vang lên khiến Nhiệm thức giấc. Nhìn qua thấy hai bạn còn ngủ, anh lười nhác ngắm những trái dâu khô bay trong gió qua cửa sổ. Chợt nhớ đến việc quan trọng, Nhiệm bật dậy, chạy ra sau nhà súc miệng rửa mặt.
Khoác vội chiếc áo sơ mi, Nhiệm với chiếc quần đùi chạy đến cửa sổ, tạo dáng lịch sự với nụ cười duyên. Cô gái đang quét sân bên dưới không biết gì. Đó là Sương, hàng xóm của Nhiệm, và đây là lần đầu họ gặp nhau. Với tính ba hoa, Nhiệm tán tỉnh cô nàng không ngừng.
Sau khi hỏi tên và bị Nhiệm trêu chọc, Sương vẫn cặm cụi làm việc, lờ đi những lời tán tỉnh của anh. Khi mái tóc Nhiệm bỗng dựng đứng lên, anh xấu hổ rúc đầu sau cửa sổ. Mẫn, không giỏi thơ văn như Nhiệm và Chuyên, nghe bài thơ Nhiệm ngâm thì liền khen ngợi.
“Đôi mắt nàng say đắm nhìn lên
Cánh bướm trắng đã bay về bên ấy
Tự nhiên tôi thấy lòng bồi hồi
Buồn bã tự hỏi: phải chăng tôi đã yêu nàng?”
Nhiệm khoe khoang rằng bài thơ này là do anh tự sáng tác, và Mẫn tin ngay không chút nghi ngờ. Nhưng Nhiệm có thể lừa được Mẫn chứ không qua mắt nổi Chuyên. Chỉ cần nghe câu đầu, Chuyên đã nhận ra đây là thơ của Nguyễn Bính, chứ chẳng phải của Nhiệm. Nhiệm cười tinh quái và đáp lại:
“Không phải 'ăn cắp' mà là 'vận dụng'. 'Vận dụng' đúng chỗ đúng lúc cũng là một nghệ thuật.”
Nhiệm không chỉ có tài bốc phét mà còn là một kẻ đa tình. Không chỉ để ý đến Sương mà Nhiệm còn để mắt đến Thủy, con gái chủ nhà trọ. Dù trái tim phải chia sẻ cho nhiều người, Nhiệm khẳng định rằng anh yêu ai cũng rất chân thành.
Vừa nhắc đến Thủy thì cô ấy xuất hiện. Chuyên và Mẫn nghĩ chắc cô lên đòi tiền nhà, nhưng thật ra Thủy hỏi về tiếng trẻ con mà cô nghe thấy từ phòng này tối qua.
Cả ba bối rối rồi nhớ ra đó là tiếng trẻ con từ bản nhạc trên cái cassette cũ kỹ của Chuyên mà họ đã bật tối qua. Thủy mượn cuốn băng về nghe thử. Khi cô đi rồi, Nhiệm tiếp tục khoe khoang, bảo rằng bản nhạc “Happy Song” nghĩa là “Bài ca hạnh phúc” và Thủy hạnh phúc vì được gặp anh.
Đến hơn chín giờ, cả ba chuẩn bị bắt đầu công việc. Chuyên và Nhiệm đi chợ nấu cơm trưa, Mẫn ở nhà vì chân bị tật, đi lại khó khăn. Hồi nhỏ, Mẫn bị sốt liệt, nhưng ông ngoại, một thầy thuốc giỏi, đã cứu anh.
Chiều hôm đó, Mẫn phải đến nhà Thu Thảo, một học sinh lớp 12 chuẩn bị thi đại học, để dạy kèm nên phải ăn trưa sớm để chuẩn bị bài vở. Ở nhà, Mẫn vo gạo nấu cơm chờ hai bạn mang thực phẩm về. Trước khi vào bếp, Mẫn còn dặn:
“Tụi mày mà về trễ, tao nấu cơm khét ráng chịu à nghen!”
Trong nhóm, gia đình Nhiệm là khá giả nhất. Nhà anh có lò bánh mì lớn và nổi tiếng ở thị trấn. So với hai bạn, Mẫn nghèo nhất và luôn là 'con nợ' của Chuyên và Nhiệm. Vì vậy, ngay khi lên thành phố, Mẫn đã lo tìm việc làm thêm ngoài giờ học.
Do ngoại hình kém thu hút và cái chân tật, bố Thu Thảo nhận Mẫn dạy kèm cho con gái vì nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì ngoài lề xảy ra. Thu Thảo thông minh, vui tính, và Mẫn hài lòng khi thấy cô tiếp thu nhanh. Anh hiểu rằng giúp cô tốt nghiệp và đỗ đại học không phải là nhiệm vụ quá khó.
Thu Thảo cũng rất quý Mẫn, coi anh như người anh tử tế và tận tụy. Dạy học, Mẫn không quát tháo như anh trai cô là Sơn. Chỗ nào cô chưa hiểu, anh kiên trì giảng đi giảng lại cho đến khi cô nắm rõ.
Điều duy nhất ở Mẫn khiến Thu Thảo không hài lòng là tính ít nói của anh. Khi dạy học, Mẫn nói năng lưu loát, nhưng khi gấp sách lại, anh trở thành con người khác, trở về với sự thinh lặng vốn có.
“Dường như ngoài 'phương pháp tọa độ', anh chẳng có 'phương pháp trò chuyện' nào khác.” Thu Thảo thường đùa rằng tính ít nói của anh là ‘tính đơn điệu của hàm số’.
Giữa các bạn trai, Mẫn thoải mái, vui vẻ, hồn nhiên. Anh tham gia các trò đùa của Chuyên và Nhiệm một cách tự nhiên, hăng hái. Nhưng khi đối diện với phụ nữ, Mẫn tự dưng mất đi sự tự tin, trở nên khép kín, cô độc. Trạng thái tâm lý đó như một lớp vỏ bọc, lâu ngày đã hóa thành thói quen mà anh muốn phá vỡ nhưng lại thiếu sức mạnh từ bên trong.
“Từ lâu, Mẫn đã quen với điều này. Anh vẫn nhiệt tình tham gia các trò tán tỉnh nghịch ngợm của bạn bè, vẫn vô tư tán phét về tình yêu như bao chàng trai yêu đời khác. Tuy nhiên, anh luôn xác định mình đứng ngoài những trò chơi tình cảm đó. Anh chưa yêu ai và cũng chưa ai yêu anh, hoặc có thể ngược lại, vì chưa ai yêu anh nên anh chưa yêu ai!”
Mẫn đến đây đơn giản chỉ để làm việc. Anh dạy học để kiếm sống. Thu Thảo là cô gái dễ thương, nhưng điều đó với anh chẳng có ý nghĩa gì. Cô và anh như hai đường thẳng song song, dù kéo dài đến vô tận cũng không thể gặp nhau.
Ngày chủ nhật hôm đó, Mẫn vẫn đến nhà Thu Thảo dạy kèm như mọi khi. Khi đến nơi, anh thấy cô đang chăm chú nhìn bức tranh chân dung của mình do anh Phúc, bạn của anh trai Thu Thảo và cũng có tình cảm với cô, vẽ tặng. Vì không muốn bố phát hiện, Thu Thảo đề nghị Mẫn mang bức tranh về treo.
“Tôi treo hình Thu Thảo làm gì?”
Câu nói vô tình của Mẫn khiến anh nhận ra mình hơi thiếu tế nhị. Đáng lẽ, anh có thể diễn đạt ý nghĩ đó một cách nhẹ nhàng và khéo léo hơn. Nhưng không hiểu sao anh lại phản ứng một cách sỗ sàng, dù ngay sau đó anh kịp nhận ra sai lầm của mình và xin lỗi Thu Thảo. Tuy nhiên, cô bé lặng lẽ nhét bức tranh vào giữa chồng tập trên bàn và bỏ đi.
Một lát sau, Thu Thảo trở vào, lặng lẽ như lúc ra. Cô lúi húi lục tìm trong chồng tập và hỏi Mẫn hôm nay học tới bài gì bằng giọng bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Anh trả lời khó khăn, miệng khô đắng và loay hoay suy nghĩ cách bắt đầu bài học sao cho đỡ ngượng.
Câu chuyện tình yêu của Nhiệm và Chuyên
Đã mười ngày trễ tiền thuê. Từ khi thuê căn phòng gác đến nay, chưa bao giờ bọn Mẫn trả tiền đúng hạn. Tháng nào cũng đóng trễ, nhưng chưa lần nào trễ như lần này. Khổ nỗi, nguyên nhân của sự trễ này đều xuất phát từ sự khó khăn của Mẫn. Lần này cũng vậy. Nghe Nhiệm nói, Mẫn chỉ biết chép miệng
“Không hiểu sao nhà tao kỳ này gởi tiền lên trễ quá!”
Em Thủy đã đứng trước cửa để đợi lấy tiền nhà và vô tình Nhiệm mua hột vịt lộn về có nhìn thấy. Tuy rằng Nhiệm có tình cảm với em nhưng tiền nhà thì vẫn phải trả hàng tháng không được thiếu một xu. Chuyên chọc rằng Nhiệm cứ như ở rể chứ không hẳn ở trọ. Và nếu đã là rể thì nên gặp cô dâu của mình để khất tiền nhà thêm vài ngày nữa. Nhiệm giẫy nẩy trong lúc phân bua với Chuyên.
“Tình yêu là tình yêu, tiền bạc là tiền bạc, hai cái đó không thể nhập nhằng với nhau được.”
Hồi Nhiệm tốt nghiệp phổ thông, gia đình đã bắt Nhiệm thi vào Đại học Bách khoa. Ba Nhiệm muốn con mình trở thành một kỹ sư tương lai. Nhưng Nhiệm không nghe. Anh chọn thi vào Đại học Văn để có điều kiện phát huy tài năng làm thơ... con cóc của mình.
'Nếu không trở thành nhà thơ, tao cũng sẽ chọn làm nhà báo!'. Mỗi khi Nhiệm tự tin phát biểu về tương lai như vậy, Chuyên thường chỉ cười nhẹ: 'Nếu mày làm nhà báo, báo... cũng có mà đưa tin!'
Chuyên đăng ký học tiếng Anh buổi tối vì mê nhạc nước ngoài. Gần đây, khi ghé nhà bạn, Chuyên phải lòng từ lần đầu nghe nhóm ABBA chơi 'Happy New Year', 'Ring Ring', 'Chiquitita'..., đặc biệt là giọng nữ của Agnetha Faltskog và Annifrid Lyngstad. Từ đó, anh quyết tâm mua một bản cassette.
Chuyên mơ ước nghe nhạc nước ngoài bằng tai... người nước ngoài, một ước mơ vừa chính đáng vừa lạ lùng. Vì thế, khi Chuyên nói sẽ học thêm tiếng Anh chỉ để hiểu nhạc nước ngoài và giải thích lý do, Nhiệm tròn mắt nói:
“Học tiếng Anh chỉ để thưởng thức nhạc à?'
Chuyên rủ cả ba anh em cùng học tiếng Anh nhưng không ai có sở thích kỳ quặc như anh. Vì thế, Chuyên phải đi học một mình. Một ngày, anh tình cờ gặp Sương cũng tham gia lớp và hai người đã trò chuyện với nhau.
“Nếu không trở thành nhà thơ, tôi cũng sẽ làm nhà báo!'. Mỗi khi nghe Nhiệm tự tin tuyên bố về tương lai như vậy, Chuyên thường chỉ cười khẩy: 'Nếu mày làm nhà báo, báo... thế giới cũng có mà quẩy rồi!'
Nhiệm tiếc nuối khi biết Sương 'lạc' vào lớp của Chuyên. Anh cố gắng mọi cách để thuyết phục Chuyên cho Sương học cùng nhưng không thành và bị Sương từ chối thẳng thừng. Cuối cùng, anh quyết định nhường lại mối tình với Sương để quay về với Thủy, để cho Chuyên cơ hội này. Cả hai còn thỏa thuận cá cược: “Người nào làm cho em hôn trước sẽ chiến thắng”. Lúc này, Mẫn đóng vai trọng tài cho một trò chơi đơn giản hơn, vì không thể kiểm tra việc hôn nhau: “Ai mời em đi xem phim trước thì coi như đã chiến thắng, đồng ý không?”
“Tốt, tao sẽ để cho em Sương ở lại với mày! Tao sẽ tìm cho mình con đường mới, rộng lớn hơn...”
Trong chốc lát, Nhiệm quên đi nỗi buồn về Sương. Trong tâm trí anh bây giờ chỉ còn duy nhất hình ảnh của Thủy. Dù là Sương hay Thủy, anh đều yêu... bằng cả trái tim và không hối tiếc. Trong khi Chuyên và Mẫn chuẩn bị đi ngủ, Nhiệm ngồi trước cầu thang, hát vang bài hát 'là lá la' nhưng suy nghĩ về cách 'quyến rũ' Thủy.
Mẫn không thể tin được rằng trong cuộc đua tới tình yêu giữa hai bạn, cuối cùng Nhiệm lại là người chiến thắng. Hôm đó, Chuyên và Mẫn đứng trước rạp Hòa Bình, chờ xác nhận từ Nhiệm. Thật là không ngờ, Nhiệm không phải làm trò đùa, Thủy đã đi cùng anh trước mặc dù họ đều bất ngờ.
“Nhiệm vừa đi vừa trinh sát, như muốn xem Chuyên và Mẫn đang ẩn nấp ở đâu. Thủy đi cạnh bên, mặc chiếc áo trắng thêu hoa đỏ. Chắc là chiếc áo cô thích nhất. Cả hai bước lên cầu thang và biến mất trong nháy mắt sau cửa rạp.”
Tối đó, Nhiệm tự hào về chiến thắng của mình. Anh nói to để Thủy nghe. Cô nghĩ rằng anh chàng này đã mời cô đi xem phim chỉ vì một cá cược chứ không phải vì tấm lòng. Sau đó, Nhiệm tuân theo lời khuyên của Chuyên viết thư xin lỗi Thủy.
Một vài ngày sau, Chuyên tự hào chia sẻ với Mẫn về lá thư từ Sương. Mặc dù thực tế nội dung thư không lãng mạn như cậu kể, nhưng với trí tưởng tượng phóng khoáng, cậu đã hiểu nhầm đó là một lá thư tình.
Lá thư 'môi giới hòa bình' từ Nhiệm đã mang lại kết quả bất ngờ nhanh chóng. Sau khi gửi thư, ngày hôm sau, Chuyên và Mẫn đã thấy Nhiệm phấn chấn hơn bao giờ hết. Chỉ mới bước ra khỏi cửa, Nhiệm đã rạng rỡ một nụ cười tươi sáng.
Khi hai người bạn thân thiết bắt đầu khám phá thế giới tình yêu, Mẫn đã đóng góp không ít cho mối quan hệ mới bắt đầu của Chuyên và Nhiệm. Mỗi tối, sau khi hoàn thành việc ôn tập và thưởng thức nhạc, Chuyên và Nhiệm bắt đầu cuộc trò chuyện tình cảm bằng những câu nói quen thuộc. Cuộc trò chuyện đặc biệt này khi bắt đầu thì không thể dừng lại. Hai chàng trai cứ trò chuyện suốt đêm không biết chán. Trước đây, họ thường chế giễu nhau, nhưng giờ đây, họ đã trở nên gắn bó hơn, đặc biệt khi hỗ trợ lẫn nhau giải quyết những rắc rối tình cảm.
“Nhưng mối quan hệ của Nhiệm và Chuyên giống như một chiếc 'tơ lòng' được tạo nên từ nhiều nguyên liệu khác nhau, nên đôi khi càng cố gắng thì lại càng rối. Khi một trong hai người làm rối 'tơ lòng', họ thường trách nhau.”
Nhiều lần, Nhiệm đã cố gắng kích động tình cảm của Chuyên bằng cách gây sự, khiến Chuyên phải dùng biện pháp cuối cùng là ghi âm những lời nói không hay của Nhiệm để đe dọa hắn. Mặc dù đã hứa không làm điều đó nữa, nhưng Nhiệm vẫn tái phạm. Chuyên phải dùng cách này để ngăn chặn hành động phiền toái của Nhiệm. Mỗi khi Sương tức giận, ba người bạn đều cố gắng làm cười cô ấy.
Một lá thư tình gửi cho bản thân
Đứng ngoài những biến cố trọng đại này, Mẫn vẫn giữ vững vai trò 'người lãnh đạo' giữa hai mối quan hệ của Chuyên và Nhiệm. Mặc dù gần đây có chút rối ren trong lời chỉ đạo của anh, nhưng sự thông minh của Mẫn vẫn không thể phủ nhận.
Mẫn chia sẻ với cảm xúc buồn bã. Thu Thảo lắng nghe mà không mắt nhắm. Anh nói dối rằng “Cô ta nghĩ rằng, ngoài cô ấy ra, tôi không thể tìm được tình yêu vì không có ai... yêu tôi. Suy nghĩ này khiến cách cư xử của cô ta với tôi không được tốt đẹp, và gần đây có những dấu hiệu xấu...”.
“Mẫn im lặng, và bỗng cảm thấy khô khốc ở cổ họng. Một câu chuyện hoàn toàn giả mạo nhưng những cảm xúc đó dường như thực sự. Anh không ý thức về sự hiện diện của chúng nhưng chắc chắn chúng tồn tại trong anh, ở những tầng sâu của tiềm thức.”
Yêu cầu của Mẫn là nhờ Thu Thảo viết thư thường xuyên cho anh với tên Thanh Hương. Cô sẽ đóng vai một người bạn mới của Mẫn và để những lá thư “tình cờ” đến tay anh. Điều này khiến cho cô người yêu không thực của Mẫn nghĩ khác về anh, rằng anh không phải là người không hấp dẫn đến mức không ai để ý.
Anh bịa đặt với Thu Thảo rằng cô người yêu này là Thủy. Đang quýnh quáng, không kịp nghĩ ra một cái tên nào khác, Mẫn đành mượn tên người yêu của Nhiệm. Nói xong, anh cười thầm: 'Nếu Nhiệm biết mình 'cướp' Thủy của hắn, chắc hắn sẽ rủa mình thê thảm!'
Ban đầu Mẫn định tự viết thư rồi nhờ Thu Thảo chép lại và gửi đi mà không ghi địa chỉ người gửi. Nhưng sau một thời gian thấy văn của Mẫn có vẻ không thuyết phục trong chuyện tình yêu, Thu Thảo đã chủ động thêm mắm dặm muối vào câu chuyện tình giữa anh và Thủy. Lý do rất đơn giản là vì thực sự Mẫn chẳng có chút kinh nghiệm nào trong chuyện tình yêu.
Nhận được lá thư theo yêu cầu, Mẫn vui vẻ như một người đang yêu thực sự, dù có sự hào hứng ồn ào của Chuyên và Nhiệm. Cuộc sống của anh thật thú vị và mới lạ. Anh cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới khác biệt.
Cả Nhiệm và Chuyên đọc và phân tích lá thư mà không biết sự thật đằng sau những dòng chữ yêu thương. Kể từ đó, Mẫn trở thành một người chàng Roméo đích thực. Thỉnh thoảng, anh đi ra ngoài để trải nghiệm những cuộc hẹn tưởng tượng với 'người yêu'. Khi trở về, anh trả lời những câu hỏi tò mò của Chuyên và Nhiệm với vẻ mặt rạng rỡ và thích thú.
'Thanh Hương' liên tục viết thư cho Mẫn. Theo kế hoạch, mỗi tuần hoặc mười ngày lại có một lá thư nồng nàn đến căn phòng trọ. Bây giờ, cả Chuyên và Nhiệm đều mong chờ lá thư của em 'Thanh Hương'. Cả hai đã nói hết những điều cần nói với em Sương và em Thủy hàng ngày, không còn gì để bàn luận thêm.
Việc giúp đỡ của Thu Thảo đã khiến anh chàng Phúc tức giận và lộ bộ mặt thật của một người trẻ trâu. Nhờ những lá thư tình không mong muốn của Mẫn, Thu Thảo đã tránh được mối nguy không lành mạnh. Tuy nhiên, Mẫn vẫn cảm thấy trách nhiệm về việc này. Khi nghĩ đến việc gặp Sơn (anh trai Thu Thảo) sau này, anh cảm thấy lúng túng và xấu hổ.
Mẫn phải về quê chăm sóc mẹ bị ốm mấy ngày. Vì vội vã, anh không thông báo cho Thu Thảo. Anh chỉ kịp viết một tờ đơn xin phép để Chuyên nộp giùm. Khi thấy Mẫn không đến dạy kèm mấy ngày, Thu Thảo lo lắng và đến hỏi thăm. Lúc này, cô nhận ra những lời dối trá của Mẫn và vấn đề giữa Nhiệm, Chuyên và anh.
Cả ba đều im lặng và tỏ ra thông cảm với Mẫn. Anh làm như vậy chỉ để có cơ hội trải nghiệm những cảm xúc mà mọi người bình thường đều có. Mẫn cảm thấy Chuyên và Nhiệm đối xử dịu dàng hơn với anh hơn. Ban đầu, anh nghĩ họ đang giở trò, nhưng sau đó anh thấy họ đều quan tâm và an ủi anh.
“Chuyên, Nhiệm, và Thu Thảo, mặc dù không ai nói ra, nhưng mỗi người đều cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ bí mật đã không còn là bí mật của Mẫn.”
Rồi đến một ngày, Mẫn quyết định kết thúc trò chơi của mình. Mỗi lần hẹn hò với 'Thanh Hương', anh luôn trốn khỏi công viên mà Chuyên và Nhiệm thường ngồi. Anh ngồi đó một mình để ý thức lang thang tự do của mình.
Trước đây, Mẫn luôn coi những cuộc 'tự hẹn hò' ở công viên là thú vui lành mạnh, một cách giải toả căng thẳng và rèn luyện sức khỏe. Nhưng hôm nay, những lý do đó không còn đủ để an ủi Mẫn nữa. Anh nhận ra sự ngụy biện trong cách giải thích của mình và cảm thấy cô đơn và bất lực.
Mẫn quyết định nói với Thu Thảo rằng cô không cần gửi thư cho anh nữa vì mối quan hệ của anh và Thủy đã ổn định hơn. Anh nhờ cô gửi một lá thư cuối để cho Nhiệm và Chuyên biết về sự kết thúc này. Anh cảm thấy đau đớn, nhưng cũng nhận ra sự thật.
Cuối cùng, lá thư không bao giờ đến tay ba chàng trai sinh viên vì Thu Thảo đã không gửi đi. Lần này, Mẫn không còn buồn bực. Anh tức giận đến tận cùng với Thu Thảo.
Anh cảm thấy tức giận khi nhận ra rằng Thu Thảo đang chơi trò quậy phá với anh.
Tại sao Thu Thảo lại thế nhỉ?
Thu Thảo không đáp. Cô lặng lẽ rời bàn và đến đứng trước cửa sổ. Cô đặt tay lên khung cửa, nhìn theo những chiếc bướm bay lượn trên hàng rào hoa giấy, lòng rối bời, đầy cảm xúc. Cô không thể nói với Mẫn rằng cô thiếu can đảm để viết những dòng thư ấy. Nhiều lần rồi, cô cố gắng ngồi với bút trên tay, nhưng mỗi khi đọc câu 'Có lẽ đây sẽ là những dòng cuối cùng em viết cho anh', lòng cô run lên và bàn tay bắt đầu run rẩy. Dòng chữ buồn bã kia như một lời tuyên án của số phận mà cô luôn cố chống lại.
Thu Thảo không thể gọi tên tình cảm của mình, cô không biết đó là gì. Cô chỉ biết rằng cô không thể viết những dòng thư từ biệt Mẫn một cách bình thản. Điều đó lần đầu tiên xảy ra với cô, thậm chí cô từ chối một cách lạnh lùng và tự nhiên.
“Anh nói dối! Không có cô Thủy nào cả!”
Trong một khoảnh khắc, Mẫn hiểu ra trái tim của mình đã bị vạch trần và trò chơi đau khổ ấy kết thúc một cách không ngờ, càng đau đớn và tàn nhẫn hơn. Không buồn bã, không đau khổ, lòng anh chỉ còn lại một cảm giác mệt mỏi và trống rỗng, như một người thua cuộc sau cuộc chơi dài, không còn gì ngoài sự vô vọng và thất bại.
“Vậy là kết thúc! - Mẫn đắng cay nghĩ trong lòng - Kết thúc với Thủy. Kết thúc với Thanh Hương. Kết thúc với Thu Thảo. Hết mọi mối tình không bao giờ thành. Kết thúc trò chơi vô nghĩa và ngớ ngẩn. Kết thúc những buổi dạy kèm đáng nhớ. Từ ngày mai, tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa!”
Mẫn nhìn lên và sửng sốt khi bắt gặp ánh mắt của Thu Thảo. Cô đứng đó, nhỏ nhắn, không một động tĩnh, dựa lưng vào cửa sổ và nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm. Anh ngạc nhiên và kinh ngạc khi thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên đôi má của cô. Chúng trong suốt và lung linh như những viên ngọc dưới ánh nắng mặt trời.