Giống như nhiều tác giả khác, trước khi bắt đầu viết, Quan Đông Dã Khách đã suy nghĩ kỹ lưỡng về nội dung. Trong lời giới thiệu, ông đã mô tả về sự rối ren trong đầu và áp lực của việc tạo ra những câu chuyện hấp dẫn. Tuy nhiên, nhờ sự khuyên bảo từ bạn bè, ông đã giải tỏa áp lực và tìm được cảm hứng trong việc kể chuyện.
“Tôi không biết kể chuyện nhưng tôi biết chuyện tán gẫu. Tôi đã gặp nhiều người và chứng kiến nhiều chuyện.”
Quan Đông Dã Khách, một nhà văn và biên kịch tự do, sinh năm 1988 tại một ngôi làng nhỏ ở Đông Bắc Trung Quốc. Phong cách viết của ông vừa thân quen vừa sắc sảo, phản ánh cuộc sống tự do nhưng đầy thực tế tại Bắc Kinh.
“Tôi Có Câu Chuyện, Bạn Có Rượu Không?” bao gồm hơn 20 câu chuyện ngắn, chủ yếu xoay quanh các mối tình và những kỷ niệm đáng nhớ của tác giả.
“Tôi đã chứng kiến rất nhiều sự kiện đầy cảm xúc và nhiều mối tình đầy bi kịch. Tôi không đánh giá hoặc lý giải, chỉ là may mắn được nghe và chứng kiến những điều đó.”
Từ vai trò là người chứng kiến trong câu chuyện của những người đã gặp, Quan Đông Dã Khách muốn ghi lại những kỷ niệm về những điều mà ông cho là duyên số. Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không là tác phẩm đầu tiên của Quan Đông Dã Khách, cũng là những ghi chép gần gũi như những lời tâm sự giữa bạn bè.
Chỉ cần xứng đáng, thì cần phải được ghi nhớ.
“Tôi yêu phương Năm, nhưng chưa từng đặt chân đến đó, tương tự như tôi thích phương Bắc nhưng không muốn rời xa nơi đó. Những điều khó có được, tôi giữ lại, nơi chưa đến thì để dành, người chưa gặp thì chờ đợi.”
Đó là lý do tại sao Quan Đông Dã Khách cảm thấy trong thế giới rộng lớn này, có nhiều người, lại đi kèm với nhiều câu chuyện, và chỉ cần xứng đáng, thì cần phải được ghi nhớ.
Làm thế nào mới được xem là xứng đáng?
Lấy việc uống rượu làm ví dụ, tác giả thích nhâm nhi, nhưng chỉ uống cùng những người đúng, khi đó mới có nhiều câu chuyện. Khi gặp người phù hợp để nói chuyện, rượu của Quan Đông Dã Khách có thể không đủ. Vì vậy, chỉ cần bạn của ông mời một ly rượu vào đêm tĩnh lặng, Quan Đông Dã Khách sẵn lòng chia sẻ những câu chuyện đáng nhớ. Tác giả cũng hy vọng, trong những đêm cô đơn sau này, khi có chút rượu, Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không sẽ trở thành người bạn đồng hành. Những câu chuyện sẽ giúp ta tự sự với bản thân, không cần phải say rượu.
Mỗi câu chuyện mà Quan Đông Dã Khách viết đều chứa đựng một ý nghĩa sâu sắc và những bài học quý báu từ cuộc sống. Dù có thể đầy xúc động, lắng đọng, hời hợt, nhưng tất cả đều phản ánh một cách chân thực cuộc sống đầy biến động, gay go nhưng cũng rực rỡ.
“Ai sống ở Bắc Kinh cũng biết, thành phố này to lớn, có vẻ ồn ào, nhưng mỗi người sống tại đây đều tự chủ, không ai quan tâm đến ai, đó là nơi bạn có thể khóc mà không ai để ý.”
Mặc dù những lời tường thuật có vẻ lạnh lùng, nhưng tác giả sau đó lại khẳng định rằng chỉ ở Bắc Kinh mới có thể tìm thấy sự ấm áp, tình yêu, hoặc đôi khi là tiếc nuối. Thành phố này không thay đổi, và theo Quan Đông Dã Khách, nó sẽ tồn tại mãi mãi với sự lạnh lùng và ấm áp.
Người khiến tác giả tin rằng tình yêu vẫn tồn tại mãnh liệt trong cuộc sống là A Tô cô gái hàng xóm, luôn giữ một chiếc vali đầy thư từ bạn trai. Dù đã đi xa, dù A Tô kể với Quan Đông Dã Khách về mối quan hệ tình cảm từ xa, nhưng thực tế lại khác biệt. Chỉ vài trang đầu, cách kể chuyện và nội dung của Quan Đông Dã Khách liên tục kích thích sự tò mò của độc giả. Tất nhiên, không chỉ một, mà nhiều câu chuyện và nhân vật vừa thực tế vừa đầy cảm xúc chờ đợi để làm rung động độc giả.
Nếu lời kể về tình yêu của A Tô cô gái khiến bạn nghẹn ngào, thì những hy sinh của Chu Cửu Cân cho Lưu Tiểu Mễ sẽ làm bạn bùi ngùi nhiều lần.
“Có những người tồn tại để chứng minh tầm quan trọng của người khác, họ hy sinh thời gian để chứng minh lòng trung thành của bản thân. Người ta nói ánh sáng của tình yêu sẽ chiếu rọi, tôi nghĩ ánh sáng ấy cũng sẽ soi sáng cho người họ yêu.”
Quan Đông Dã Khách đã mô tả về người bạn thân Lưu Cửu Cân của mình như sau. Từ thời học lớp ba, Cửu Cân đã thầm yêu Tiểu Mễ, người luôn cao hơn cậu 5cm. Kiên trì theo đuổi, âm thầm quan tâm, Cửu Cân phải đối mặt với việc Tiểu Mễ yêu người khác. Khi tốt nghiệp đại học, Tiểu Mễ chia tay bạn trai, tìm việc và chuyển nhà đều nhờ Cửu Cân giúp đỡ. Với tính cách thân thiện, Cửu Cân luôn sẵn lòng giúp đỡ người mình yêu. Và vì Tiểu Mễ, Cửu Cân thậm chí đã thay đổi lộ trình công việc, nhưng cuối cùng, anh gặp tai nạn trên đường đi Thượng Hải - Ninh Hạ vào mùa đông năm 2009. Tình yêu của Tiểu Mễ mất 13 năm để nhận ra, và đó cũng là cả cuộc đời của Cửu Cân. Khi mất đi người, Tiểu Mễ mới tiết lộ lý do tại sao luôn cao hơn Cửu Cân 5cm, và nước mắt rơi bên cạnh thi thể người bạn thân từ thuở nhỏ, người sắp trở thành bạn trai của cô.
Nếu mọi tình yêu đều thành công và hạnh phúc, thì cuộc sống sẽ mất đi một phần ý nghĩa. Chia tay, mặc dù đau lòng, nhưng chỉ khi đã từng mất đi, người ta mới thực sự hiểu giá trị của việc ở bên nhau.
“Vì bạn biết rõ một tình yêu đẹp như thế nào, nên nếu không phải người đúng, không thể tạm bợ được. Tương tự như việc bạn biết rõ, một đôi giày vừa vặn sẽ luôn thoải mái hơn một đôi không vừa, tình yêu cũng vậy, một tình yêu đẹp, cuối cùng cũng phải biết chờ đợi.”
Giống như đoạn mà Quan Đông Dã Khách viết về Nghê An Bân và Lưu Hiểu Kiều trong ngày cưới, người thật sự yêu không nhất thiết phải là hoàng tử hoặc nữ thần, chỉ cần gặp được người phù hợp, trái tim lâu ngày đã lạnh giá sẽ trở nên ấm áp.
Khi đã bên nhau quá lâu, không nên để niềm tin trở nên mù quáng, nếu không dám nói lời yêu thương, thì cũng không xứng đáng nhận được nó. Ví dụ như Vũ Phi, vì cố lạc lối từ nhỏ bên cạnh Cung Hiểu, thậm chí không dám tỏ tình. Kết quả, anh phải chứng kiến Cung Hiểu yêu một người khác, người đã thổ lộ mỗi ngày từ khi cô mới vào công ty.
Rõ ràng, mọi mối quan hệ đều có những hiểu lầm, như câu chuyện của Xuân Dương và Kiều Đình, hoặc Bân Cửa và Mạch Dao. Nhưng từ đó, có nhiều cách kết thúc, trong hạnh phúc êm đềm, trong đau khổ biệt ly, nhưng Quan Đông Dã Khách tin rằng, nếu không từ bỏ người mình yêu, sau này không cần phải nuối tiếc những kỷ niệm ngọt ngào đã bị lãng quên.
“Tất cả tình yêu đều có một kết thúc, hoặc là chia tay, hoặc là sống bên nhau trọn đời. Nhưng tôi không, từ đầu đã là sai lầm rồi.”
Đó là lời Thẩm Bác nói với Quan Đông Dã Khác sau khi chia sẻ về câu chuyện của mình. Vì suy luận hấp tấp và thiếu niềm tin đối với người yêu, Thẩm Bác đã gây ra một sai lầm không thể sửa chữa với Trình Tiểu. Sau khi Trình Tiểu ra đi, Thẩm Bác mới nhận ra mình không xứng đáng với tình yêu của cậu. Câu chuyện này khiến người đọc cảm thấy xót xa: 'Tương phùng vốn nằm trong sự bỏ lỡ.'
Nếu không được kể trong 'Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không', có lẽ ít người hiểu được trên thế gian còn có tình yêu đích thực, sâu sắc và mạnh mẽ như Thượng Nam và Vu Ninh. Hai người bán đồ ăn sáng đã vượt qua khó khăn cùng nhau và dành tình yêu chân thành cho nhau. Mặc dù gặp nhiều tai nạn, họ vẫn tự hào về tình yêu của mình. Tác giả giải thích rằng cảm giác an toàn khi chỉ có đối phương trong cuộc đời là không giá trị thật sự.
Sau nhiều câu chuyện tình của bạn bè, Quan Đông Dã Khách chia sẻ về trái tim luôn nhớ về người chồng đã qua đời của bà Tuệ Lan. Bà là người rời bỏ mọi thứ để theo đuổi tình yêu ở Nội Mông Cổ. Ông Tát Nhân, người sẵn lòng hy sinh cho bà, là một ví dụ về tình yêu vĩ đại. Lần cuối cùng khi bà kể chuyện, cũng là lúc bà từ biệt thế gian để đoàn tụ với ông.
“Trên đời luôn có nhiều người coi mình là người tốt, và coi những người khác là dị hợm và tránh xa họ.”
Dù thím Hoa có sự bàn luận và sự chú ý của xã hội, tình yêu của thím dành cho Tống tiên sinh vẫn không thay đổi. Cẩu Gia và những chú chó của ông là một ví dụ về tình yêu vô điều kiện. Trước khi ra đi, ông mang theo năm quả trứng, là phần thưởng cho năm chú chó đã dũng cảm bên ông.
Câu chuyện cuối cùng trong cuốn sách là về chú chó tên Cơm Cháy của tác giả.
Ấn tượng với thế giới xung quanh sau khi đọc xong.
Cuộc sống theo Quan Đông Dã Khách như một bộ phim không có kịch bản, mọi thứ diễn ra theo cách tự nhiên và không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Đôi khi, những gì thấy trước mắt dường như bình yên, nhẹ nhàng, nhưng đó chỉ là bởi những điều căng thẳng chưa được tiết lộ. Trải qua nhiều trải nghiệm, có những thời điểm khó quên hơn cả cảnh bi kịch trong phim.
Mọi thứ trên đời luôn biến đổi, từ hạnh phúc đến đau khổ, khi tâm trạng tốt thì cuộc sống trở nên vui vẻ, nhưng khi buồn bã thì lại trở nên u ám.
Sau khi hoàn thành câu chuyện cuối cùng, tác giả nhận ra rằng cuộc sống và con người luôn tiếp tục tồn tại. 'Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không' chỉ là phần nhỏ trong quãng đời rực rỡ của mỗi nhân vật. Mỗi kết thúc cũng là một khởi đầu mới. Dù tốt hay xấu, tình yêu và cuộc sống vẫn thay đổi theo thời gian, và điều tốt đẹp sẽ đến với những điều tốt đẹp. Tác giả luôn nhìn nhận mọi thứ một cách tích cực và lạc quan.
Dù là cuốn sách đầu tiên, nhưng cả về hình thức và nội dung đều được tác giả chăm chút, phù hợp với người đọc trưởng thành. Tác giả cố gắng để đọc giả cảm thấy như khi anh ta nghe câu chuyện đầu tiên từ bạn bè và người thân. Mỗi câu chuyện đều ghi lại một số tên, mối tình hoặc thậm chí là một cuộc đời. Tác giả không mong đợi đọc giả phải nhớ, chỉ cần trong cuộc sống, có thể nhớ lại một câu chuyện tương tự và rút ra bài học quý giá.