Cá nhân mỗi người đều từng có kinh nghiệm làm việc trong một nhóm, và hành động, cách cư xử của họ có thể ảnh hưởng đến nhóm đó. 'Bàn Có Năm Ghế Ngồi' kể về cuộc sống của cậu bé Huy và bốn người bạn cùng bàn trong lớp tám. Họ đã có một năm học tuyệt vời bên nhau, trải qua niềm vui, nỗi buồn, cảm xúc tích cực và tiêu cực. Câu chuyện này sẽ giúp bạn trải nghiệm những cảm xúc đa dạng dưới góc nhìn của Huy.
Giới thiệu về các nhân vật
Huy:
Bảy:
Quang:
Đại:
Hiền:
Giới Thiệu Tác Giả
Nguyễn Nhật Ánh là một nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình Việt Nam. Ông nổi tiếng với nhiều tác phẩm văn học về tuổi trẻ, các tác phẩm của ông được yêu thích bởi độc giả và nhiều tác phẩm đã được chuyển thể thành phim.
Về Tác Phẩm
Mở đầu là sự giới thiệu về thầy chủ nhiệm, thầy Dân. Thầy Dân là một người khiến mọi người phải sợ ít nhất một lần trong đời. Các anh chị lớp trên đã cho nhận xét về thầy Dân, có người nói thầy khó, có người nói thầy dễ, không biết đường nào mà tin. Tuy nhiên, chỉ khi trực tiếp trải nghiệm mà không chỉ nghe nhận xét từ người khác, ta mới hiểu được bản chất thực sự của thầy Dân và những người xung quanh.
“Nhưng trong buổi khai giảng, khi tôi gặp thầy lần đầu tiên, tôi nhận thấy rằng thầy không hề có vẻ 'khó chịu' chút nào. Thầy nói chuyện với lớp tôi bằng giọng điệu ấm áp, gần gũi.”
Đối với một học sinh, bước ngoặt quan trọng để trưởng thành có thể là ở giai đoạn từ lớp 7 lên lớp 8. Đây là thời điểm mà một học sinh Trung học Cơ sở đã quen dần với cuộc sống và các quy định của nhà trường sau hai năm học. Khi lên lớp 8, có thêm một số môn học mới, trong đó có giáo dục giới tính. Vì vậy, thầy Dân đã gửi lời nhắn nhủ đến các bạn trong lớp Huy vào ngày khai giảng:
“Bởi vì năm nay các em không còn là trẻ con nữa, đã sẵn sàng trở thành người lớn rồi. Trong môn toán, các em sẽ làm quen với quy tắc tích phân, còn về môn văn, các em sẽ bắt đầu học viết luận. Những điều này hoàn toàn khác biệt so với chương trình ở lớp 7.”
Trong buổi lễ khai giảng, sau khi nghe tiếng trống báo hiệu kết thúc, mọi người trong lớp đều chạy về phòng học, hò reo và cảm thấy vui vẻ. Những đứa trẻ nghịch ngợm như Tú, Thành thì nhảy qua cửa sổ, đi trên bàn mà không cần xếp hàng như các bạn Huy. Cuối cùng, mọi người đều quay về chỗ ngồi của mình. Huy ngồi gần Bảy, cạnh nhỏ Phương, nhỏ Vân và Minh, nhưng hầu hết đều là học sinh lớp 7A2.
Ngồi cạnh Bảy, Huy hỏi Bảy về kỳ nghỉ hè của nó, và được biết rằng Bảy chỉ ở nhà chăm sóc em mình và không đi đâu chơi. Bảy không giỏi môn văn nhưng rất thích đọc sách trinh thám. Trong lớp 7, khi được yêu cầu viết về buổi lễ khai giảng, bài làm của Bảy gây cười khi nó kể về một tình huống hài hước.
Đầu năm học, thầy Dân đã sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn trong lớp. Thầy ưu tiên để các bạn nhỏ hơn ngồi trên bàn. Vì thế, Huy đã bị chuyển sang bàn sau và ngồi cạnh Quang. May mắn thay, cậu đã kéo theo được Bảy, người duy nhất trong lớp cùng cậu trong giờ kiểm tra Toán.
“Ban đầu, thầy Dân không đồng ý nhưng sau khi nghe hai đứa tôi trình bày 'vì lý do học tập', thầy đã chịu ngay.”
Với tính lười của Huy, ban đầu Bảy cũng không tin tưởng nhưng lời hứa của Huy đã làm thay đổi quyết định của nó, khiến nó quyết định thử một lần xem sao. Kế hoạch của Huy về tương lai thật sự chỉ có thể được nghĩ ra bởi một kẻ lười như Huy: “Lúc nhỏ là mẹ nuôi, lớn lên là vợ nuôi, già là con nuôi.” Bên cạnh Bảy, Quang sẽ là người học cùng Huy trong năm học sắp tới. “Ba bạn cùng tiến” sẽ cùng nhau trên hành trình lên lớp, mỗi người phụ trách một mảng kiến thức. Bảy lo Toán, Quang lo môn sinh học, và Huy chắc chắn không còn môn nào khác ngoài môn văn.
“...Ngồi kế Quang là Hiền. Hiền cũng là học sinh lưu ban. Nó lớn hơn tôi hai tuổi, vóc dáng của nó đẹp như một thiếu nữ... Ngồi ở rìa bàn, trong góc lớp là Đại. Ngồi kế Hiền, thường bị tụi bạn 'cặp đôi' trêu ghẹo, Đại ức lắm nhưng không nói.”
Hai nhân vật tiếp theo là Đại và Hiền. Tụi nó không tham gia buổi học nhóm của Huy, Quang và Bảy. Thầy Dân chia mỗi tổ là một bàn có năm người ngồi. Năm nay Đại được bầu làm tổ trưởng của tổ của Huy. Đại có học lực khá tốt, nên Hiền ngồi kế bên Đại, hai đứa ghép cặp và trở thành đôi bạn cùng tiến. Có vẻ chúng ghép cặp cũng vì có tính cách tương đồng.
“Giờ ra chơi, Hiền không thích chơi nhảy dây, rượt đuổi hoặc ăn kem như những đứa khác, mà ngồi lại trong lớp với Hoa và Liên để thêu kim chỉ.”
...
Đại cũng thế. Ngày khai trường, mặc dù chúng tôi đấu nhau để giành chỗ ngồi, có đứa còn đứt nút áo, nhưng Đại vẫn đi sau cùng và ngồi vào chỗ trống trong góc lớp mà không ai muốn.
Sau khi tránh khỏi trách nhiệm tổ trưởng, Huy đã nhường chức vụ cho Đại, nhưng mọi việc đều bị Đại giám sát chặt chẽ. Mỗi lần mắng, Đại đều làm Huy cảm thấy như đang bị trừ điểm như thầy Hiệu trưởng.
Một lần, vì thấy bản tên của Huy rách rưới, Hiền đề nghị may giúp nhưng bị từ chối. Mặc dù nhà Hiền cũng không giàu có, nhưng Hiền vẫn tốt bụng và quan tâm đến Huy.
Dù tự ái nhưng vẫn cần sự giúp đỡ, Huy cuối cùng cũng phải nhờ Hiền mượn sách địa lý. Mặc dù sách thuộc về Hiền nhưng Huy vẫn nhận lời mượn.
“Bảy đưa sách địa cho tôi, tôi từ chối và nói:
- Tao cần sách lý chứ! Đổi sách lý cho tao!
Cuối cùng Hiền nhận cuốn sách địa.
Ngẫm nghĩ, Hiền hỏi Huy có giỏi Toán không. Toán là môn Huy dốt nhất, và Hiền lại hỏi đúng vào điểm yếu đó. Huy cảm thấy bất ngờ và cố né tránh bằng cách nói dối về việc phải đến bệnh viện thăm em bệnh.
Trong giờ học, Huy không biết làm bài tập và chờ Bảy. Quang không chép bài của Huy dù không biết làm. Đại nhắc nhở nhưng Huy không nghe.
Ngày hôm sau, lớp có một bài thơ 'Nhắn ai' nói về một học sinh lười học Toán.
“Trong lớp có một chàng trai
Toán không lo học, chỉ biết làm trò đùa
Nhưng nhìn góc phòng tổ trưởng, anh ta chợt bùng lên cơn tức giận.
Mỗi khi tổ trưởng trả lời ngắn gọn như vậy, anh ta luôn tỏ ra bực bội.
Anh ta đã nỗ lực hết mình để cải thiện, với hy vọng tổ sẽ vượt qua trung bình.
“Kiến Lửa” - bài thơ đầy triết lý của một tác giả vĩ đại.
Dù không thông minh nhưng Huy lại là một tác giả tài năng trong lớp.
Nỗi buồn tan biến khi tôi nhận được điểm mười trong bài kiểm tra ngữ pháp của thầy Dân.
Việc học của ba anh em diễn ra suôn sẻ, nhờ ba chỉ dạy về văn nghị luận.
Quang không chịu nhập nhóm với Đại và Hiền vì khoái học chung với Bảy và tôi.
Nhà trường chuẩn bị phong trào trồng cây, nhưng Huy bị trừ điểm vì tráo cây.
Huy phải chịu mọi lỗi lầm và làm tổ liên lụy vì không tính toán kỹ lưỡng.
'Cây không rào chắc chắn, gà ăn trụi lá, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm chủ cây bạch đàn trụi lá.
Tôi đâu lo gì, cây vẫn bị trụi, còn gà vẫn ăn trụi lá.
Lại mò mãi cây của người khác
Lừa đảo cây của bản thân
Sóc vì chăm sóc, nhưng khác biệt vì lừa lọc
Chôm và chĩa, ai cũng bằng nhau.
Tác giả cuối cùng bị phơi bày, là nhỏ Kim.
Huy vận dụng buổi học ngữ pháp để đáp trả Kim Hà bằng một bài thơ.
Nên cẩn thận trên đường đời
Con gái té đổ cũng là chuyện hiếm thấy. Nhưng cô bé tự gọi mình là kiến.
Có ngày sẽ gặp bất hạnh
Dù vùng vẫy thế nào đi nữa
Kiến cũng sẽ chết vì không ai thương!'
Ước mơ bé nhỏ của Huy là thế giới chỉ có văn học.
Vườn bạch đàn đang phát triển mạnh mẽ, tươi tốt, xanh um, cao hai mét.
Thầy Dân thông báo về ngày Kỷ niệm thành lập đội nhân dân và yêu cầu cả lớp viết thư và gởi quà đến các anh bộ đội.
Huy tự hào với gói quà lớn nhất, bên cạnh đó còn gởi hai gói trà và một cây thuốc lá Mai cho các anh bộ đội.
Sau khi được dịp xem triển lãm, Huy trở nên siêng năng và chăm chỉ hơn, đặc biệt là ở môn Toán.
Học Toán, Huy nhận ra rằng môn học này có quy tắc và chỉ cần nhớ và áp dụng chúng trong từng trường hợp cụ thể.
Gần kỳ thi học kỳ một, Huy tham gia cuộc thi hái hoa dân chủ nhưng gặp vấn đề vì số lượng học sinh được phép tham gia bị giới hạn.
Trong số mười người đi thi, tổ Huy có ba người được chọn.
Cách tổ chức cuộc thi của chị Quyên khác hoàn toàn so với trước đó.
Nếu Huy bốc trúng đề Toán, đó là dấu hiệu của một ngày không may.
Huy cảm thấy căng thẳng và lo lắng trước khi làm bài toán.
Huy đã cố gắng siêng năng hơn trong việc học Toán gần đây.
Hôm đó, Huy không đi về cùng bạn bè mà đi ra vườn bạch đàn để tỏ ra cô đơn.
'Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu học, tôi đi cùng với Đại, và điều này là tự nguyện, hạnh phúc và thoải mái.'
Sau sự kiện đó, Huy bị sốt nằm liệt giường vài ngày.
'Kỳ thi sắp đến rồi, sao lại phải bịnh vào lúc này?'
Bạch đàn đã xanh mướt nhờ có bạn bên cạnh chăm sóc.
Những bàn tay của bạn đã làm cho cây xanh mỗi ngày.
Đồng đội của Huy đã giúp đỡ trong những lúc khó khăn.
Chúc bạn mau khỏe để trở lại với chúng tôi.
Hãy nhanh chóng quay lại với đám bạn của bạn.
Chúc Huy sức khỏe dồi dào.
Sau khi Quang đến thăm, nó cảm thấy xúc động khi đọc bài thơ mà Kiến Lửa đã viết.
Bảy cũng gửi lời chúc tới Huy qua một cuốn tập với những dòng chữ chân thành.
Huy cảm thấy mất mát khi phải chia tay với người bạn gái của mình, Hiền.
Cảm xúc cá nhân
Bốn chỗ ngồi trên bàn là điều mà một cậu bé chuẩn bị trưởng thành nhìn thấy. Mỗi người đều từng trải qua giai đoạn như cậu bé Huy, với những tính cách, hành động và suy nghĩ riêng. Mặc dù không phải là thời kỳ đẹp nhất trong cuộc đời, nhưng nó đáng nhớ và đủ để ghi nhớ. Bạn thì sao? Bạn có nhớ những người bạn cùng bàn trong những khoảnh khắc tan trường không?
Tóm tắt bởi: Minh Toàn - MyBook
Hình ảnh: Minh Toàn