Mặc dù cuốn sách không được đề cập về độ tuổi phù hợp, nhưng nó chứa những yếu tố có thể ảnh hưởng đến tâm lý, vì vậy tôi khuyên bạn nên đọc khi đã đủ 18 tuổi.
Về Tác Giả
Sinh ra tại Sài Gòn và lớn lên ở Hartford, Connecticut, Mỹ, Ocean Vuong có một cuộc sống trải qua những khó khăn và làm việc như một công nhân. Sau khi tốt nghiệp trường cao đẳng địa phương, anh theo đuổi học vấn tại trường Đại học New York. Anh đã nhanh chóng nổi tiếng với tác phẩm thơ đầu tay Night Sky with Exit Wounds (Trời Đêm Những Vết Thương Xuyên Thấu) và tiếp tục thành công với tiểu thuyết Một Thoáng Ta Rực Rỡ Ở Nhân Gian.
Tác phẩm của Ocean Vuong đã được nhiều người công nhận và giành được nhiều giải thưởng. Một Thoáng Ta Rực Rỡ Ở Nhân Gian được đánh giá cao và nhanh chóng trở thành một trong những cuốn sách bán chạy nhất khi ra mắt.
Về Tác Phẩm
Giới Thiệu Nhân Vật
Trong cuốn sách Một Thoáng Ta Rực Rỡ Ở Nhân Gian, nhân vật chính là Chó Con, một chàng trai viết thư cho mẹ không biết đọc của mình. Anh chia sẻ về cuộc sống và những trải nghiệm của mình, mang lại cho độc giả những cảm xúc sâu sắc và tình cảm.
Trích Dẫn Sách
Khi bị mẹ đánh lần đầu tiên, con chỉ mới bốn tuổi. Một cú va chạm, một ánh chớp, một quyết định. Miệng con cảm thấy bỏng rát từ cú va chạm đó.
Khi con cố dạy mẹ đọc, theo cách mà cô Callahan đã dạy con, con đặt môi gần tai mẹ, tay con nắm chặt tay mẹ. Nhưng hành động đó đã làm đảo ngược vai trò của chúng ta, và với nó là căn cước của con, là thứ, ở đất nước này, thường bị ràng buộc và yếu đuối. Sau những cố gắng và những lần khởi đầu đầy lỗi lạc, những lời nói trôi qua hoặc bị rối trong âm thanh, sau những cảm giác hối hận về việc làm sai, mẹ đặt sách xuống. “ Mẹ không cần đọc,” mẹ nói, với gương mặt căng thẳng, đoạn chống bàn bật dậy. “ Mẹ có thể nhìn - đủ để mẹ sống tới giờ, đúng không?”
Và rồi, cái lúc mẹ vung cái điều khiển. Vết bầm tím trên cánh tay, con phải nói dối thầy cô. “Con chơi rượt đuổi bị té.”
Khi mẹ đột nhiên bắt đầu sở thích tô màu, ở tuổi bốn mươi sáu. “Hãy đi Walmart,” một buổi sáng mẹ nói. “Mẹ cần mua sách tô màu.” Nhiều tháng trôi qua, mẹ điền đầy khoảng trống giữa hai cánh tay với những màu mẹ không thể phát âm được. Hồng thạch, đỏ đậm, vàng hoa cúc, xám nhạt, xanh lá cây, nâu đất. Mỗi ngày, hàng giờ, mẹ cúi người trước các bức tranh vẽ trang trại, cảnh chăn nuôi, Paris, hai người trên cánh đồng đầy gió, và gương mặt của một cô gái có mái tóc đen và làn da mẹ, để trống, để trắng. Mẹ treo những bức tranh đó khắp nhà, biến ngôi nhà thành một lớp học nhỏ. Khi con hỏi, “Tại sao mẹ lại tô màu?” mẹ đặt cây bút màu lam lên và nhìn khu vườn mơ màng. “Mẹ chỉ thoáng qua một chút,” mẹ nói, “nhưng mẹ cảm thấy tại chỗ. Như mẹ vẫn đang ở đây, trong căn phòng này.”
Khi mẹ lẳng hộp lego về đầu con. Máu lấm tấm mặt sàn gỗ cứng.
“Con đã từng tưởng tượng một cảnh,” mẹ nói khi tô màu một căn nhà được vẽ bởi Thomas Kinkade, “và đặt mình vào đó không? Con đã từng nhìn thấy con từ phía sau, nhìn con tiến vào khung cảnh đó, bỏ lại con?”
Con làm thế nào để mẹ hiểu rằng điều mà mẹ đang mô tả, chính là việc viết? Làm thế nào để mẹ hiểu rằng, cuối cùng, hai chúng ta vẫn gần nhau như vậy, bóng tay mẹ và bóng tay con, trên hai tờ giấy khác nhau, trở lại làm một?
…
Bởi con là con của mẹ, nên mọi kiến thức về lao động con biết cũng là kiến thức về sự mất mát con biết. Và mọi điều con biết về cả hai điều đó, con biết qua đôi bàn tay của mẹ. Những đường nét từng mềm mại ấy con chưa bao giờ chạm vào, hai bàn tay đã chai sạn và phồng rộp từ trước khi con ra đời, sau đó lại bị hủy hoại thêm sau ba thập kỷ làm việc trong những nhà máy và tiệm móng. Bàn tay mẹ xấu xí lắm - và con ghét tất cả những gì đã làm cho chúng trở nên như thế. Con ghét chúng vì chúng là hậu quả và cái giá của một ước mơ. Con ghét những lúc mẹ về nhà, đêm này qua đêm khác, ngã sấp xuống trên ghế, và chỉ sau một phút đã ngủ say. Con nắm nước cho mẹ, nhưng mẹ đã bắt đầu ngủ, đôi bàn tay đặt trong lòng như hai con cá trôi trong nước.
Con biết rằng tiệm móng không chỉ là nơi làm việc và sản xuất sắc đẹp, đó còn là nơi trẻ con của dân ta lớn lên - không ít đứa, như anh Victor, sẽ bị mê hoặc sau nhiều năm liền hít phải khí độc hại vào hai lá phổi vẫn còn đang phát triển. Tiệm cũng là bếp, nơi phụ nữ của dân tộc ta ngồi xum lại trên sàn trong những căn phòng bên trong, quây quần quanh mấy cái chảo lớn trên bếp điện, nồi phở to bự làm hơi nước trong không gian chật chội mùi gừng, quế, bạc hà, đinh hương, bạch đậu khấu kết hợp với formaldehyde, toluene, acetone, Pine-Sol, thuốc tẩy. Đó cũng là nơi mà các tin đồn, truyện dân gian, chuyện bịa, truyện cười từ quê hương ta được kể lại, thêm mắm, nơi tiếng cười rộn ràng trong những căn phòng nhỏ hẹp như tủ đồ của người giàu, sau đó biến mất, để lại sự im lặng yên bình, ấm áp. Đó cũng là phòng học tạm bợ nơi ta đến, những ngày mới từ con thuyền, máy bay hay hang động rời ra, hy vọng rằng tiệm chỉ là điểm dừng tạm thời - cho đến khi chân ta đủ cứng cáp, hoặc chính xác hơn, cho đến khi lưỡi ta đủ mềm để phát ra những âm tiết tiếng Anh - nơi ta ngâm mình vào những cuốn sách trên bàn làm móng, làm bài tập về nhà trong các lớp học tiếng Anh buổi tối mà ta chi tiêu một phần thu nhập của mình.
Tôi sẽ không ở lại đây lâu, có lẽ tôi sẽ tự nhủ như thế. Tôi sẽ sớm có một công việc tốt đẹp. Nhưng thường xuyên, đôi khi chỉ trong vài tháng, thậm chí vài tuần, tôi sẽ quay lại tiệm và xin phép làm lại, đầu hạ xuống, máy mài móng trong túi giấy cặp dưới cánh tay. Và thường thì chủ tiệm, vì lòng thương hại hay sự đồng cảm, hay cả hai, sẽ chỉ chấp nhận gật đầu về phía một cái bàn trống - vì luôn có một cái bàn trống. Vì không ai ở lại đủ lâu và luôn có ai đó đi. Vì không có lương, bảo hiểm hay hợp đồng, cơ thể là thứ duy nhất mà tôi có và mà tôi dựa vào để làm việc. Vì nó không có gì, nó trở thành hợp đồng của nó, là bằng chứng rằng tôi đã xuất hiện ở đây. Tôi sẽ làm việc này suốt nhiều thập kỷ - cho đến khi phổi phát sưng lên từ sự hít thở, gan cứng xơ vì hóa chất - cho đến khi các khớp đau đỏ vì viêm - tạo ra một cuộc sống. Một người nhập cư mới, chỉ sau hai năm, sẽ biết rằng tiệm móng, cuối cùng, là nơi giấc mơ biến thành một nhận thức rằng thức tỉnh trong một cơ thể Mỹ - dù có hay không tư cách công dân: đau đớn, độc hại và tiền công thấp.
Tôi vừa ghét và yêu đôi bàn tay của mẹ vì những gì chúng không thể trở thành.
…
Mẹ ơi,
Hãy để con bắt đầu lại.
Tôi viết vì đã muộn rồi. Vì hiện đã là 9:52 tối một ngày thứ Ba và chắc chắn mẹ đang trên đường về nhà sau ca làm cuối cùng.
Tôi không ở bên mẹ vì tôi đang chiến đấu. Đó cũng là cách để nói rằng, đã là tháng Hai và tổng thống muốn trục xuất bạn bè của tôi. Khó để giải thích.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi đang cố tin vào thiên đàng, nơi mà chúng ta có thể ở bên nhau sau khi mọi chuyện tan tành.
Người ta nói bông tuyết không giống nhau, nhưng trong cơn bão tuyết, nó vùi lấp tất cả chúng ta giống nhau như nhau. Một người bạn của tôi ở Na Uy kể cho tôi nghe câu chuyện về một họa sĩ đã ra ngoài trong cơn bão, tìm kiếm sắc xanh mà họ mong muốn, và không bao giờ trở về.
Tôi viết cho mẹ vì tôi không phải là người đi, mà là người trở về, trắng tay.
Mẹ đã từng hỏi tôi làm nhà văn là như thế nào. Vậy nên tôi sẽ kể ở đây.
Bảy người bạn của tôi đã ra đi. Bốn người vì sốc thuốc. Năm người, kể cả Xavier, vụt qua như cơn gió khi lái chiếc Nissan ngoài xa lộ sau khi pha trộn một mẻ fentanyl.
Tôi không còn ăn mừng sinh nhật nữa.
Tóm tắt cuốn sách
Cuốn sách này không có mục lục, không có những chương được đặt tên rõ ràng. Nó đơn giản là một bức thư dòng dõi của cảm xúc mà tác giả muốn chia sẻ với người mẹ không biết đọc chữ của mình. Trong cuốn sách này, tác giả chia sẻ những cảm xúc, ký ức và kỷ niệm mà ông luôn giấu kín. Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian là một tác phẩm đầy cảm xúc và sâu sắc, xoay quanh hành trình trưởng thành của một người con trai gửi thư cho mẹ mù chữ.
Trong lá thư đó, anh ta tái hiện lại những ký ức và trải nghiệm đáng nhớ từ khi nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Cuốn sách mở đầu bằng cách giới thiệu nhân vật chính, Chó Con, một người gốc Việt sinh ra và lớn lên tại Mỹ. Anh ta đã trải qua cuộc di cư gian khổ từ Việt Nam sang Mỹ cùng gia đình. Tác giả kể về những ngày đầu tiên ở Mỹ, những khó khăn và những ước mơ của một cậu bé gốc Việt trong xã hội mới. Chó Con cảm nhận sự xa lạ và khác biệt, nhưng cũng tìm thấy hy vọng và tự do trong việc khám phá và biểu đạt bản thân qua viết lách và nghệ thuật.
Cuốn sách đào sâu vào tâm trí và cảm xúc của nhân vật chính. Chó Con mở lòng và chia sẻ về quá khứ đau buồn, về một gia đình tan vỡ và một cuộc sống đầy bi kịch. Anh ấy kể về mối quan hệ phức tạp với người cha bạo lực và người mẹ yếu đuối. Những ký ức về những cuộc gặp gỡ và tình yêu đầu đời cũng được tái hiện trong bức thư. Chó Con chia sẻ về cuộc sống của mình như một người đồng tính và những thách thức mà anh ấy phải đối mặt trong một xã hội còn đầy định kiến và phân biệt.
Mỗi đoạn trong cuốn sách được viết với một ngôn từ mới mẻ và sáng tạo. Ocean Vuong sử dụng từ ngữ và hình ảnh phong phú để tái hiện lại những cảm xúc và trạng thái tâm lý của nhân vật chính. Những đoạn văn như mở ra một cánh cửa tới thế giới tâm hồn của Chó Con, nơi anh ấy trút bỏ mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc và mọi ước mơ.
Cuốn sách không chỉ là một câu chuyện cá nhân, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật ý nghĩa. Ocean Vuong kết hợp tinh tế giữa những câu chuyện cá nhân với những đề tài lớn hơn về tình yêu, gia đình, cuộc sống và con người. Tác giả khám phá những khía cạnh sâu sắc về bản chất con người, về sự tồn tại và ý nghĩa của cuộc sống.
'Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian' là một cuốn sách đáng đọc và đáng suy ngẫm. Nó không chỉ là một tác phẩm văn học xuất sắc mà còn là một lời nhắn về tình yêu, hy vọng và sự tồn tại. Cuốn sách này đã nhận được nhiều giải thưởng và được đánh giá cao trong cộng đồng văn học.
Cảm nhận cá nhân
Sau khi đọc xong cuốn sách Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian của Ocean Vương, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Cuốn sách đã đưa tôi qua một hành trình tâm hồn đầy nỗi buồn và sự khám phá về bản thân, tình yêu, gia đình và quê hương.
Xuyên suốt từng trang sách, tôi đã được gặp gỡ và đi cùng nhân vật chính - chàng trai viết thư cho người mẹ không biết chữ của mình. Từ những dòng chữ, tôi cảm nhận được sự chân thành và tình yêu mà nhân vật dành cho người mẹ. Những câu chuyện, những kỷ niệm và những suy tư của chàng trai đã làm động đậy lòng tôi và mang lại cho tôi những cảm xúc sâu sắc về tình mẫu tử.
Cuốn sách là một tác phẩm đặc biệt, không chỉ về cách tác giả viết mà còn về cách ông truyền đạt những tình cảm tinh tế và sâu sắc. Từ những từ ngữ đơn giản nhưng giàu chất thơ, Ocean Vương đã tạo ra một không gian văn chương đầy màu sắc và hình ảnh sống động. Tôi cảm nhận được sự tinh tế và nhạy cảm trong từng câu chữ, như là một cách để tác giả thể hiện sự chân thành và tình yêu của mình đối với người mẹ.
Cuốn sách không chỉ là một câu chuyện về tình yêu mẹ con, mà còn là một hành trình tìm hiểu về bản thân và quê hương. Tác giả đã kết hợp khéo léo giữa những suy tư, khám phá về tình yêu và những tương tác xã hội.
Cuối cùng, sau khi đọc xong cuốn sách, tôi cảm nhận được một khát khao mãnh liệt về sự sống và tình yêu. Cuốn sách đã đánh thức trong tôi những cảm xúc sâu sắc và những suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống. Nhìn xa hơn, chúng ta còn cảm nhận được những hậu quả mà những cuộc chiến tranh, trực tiếp hoặc gián tiếp, gây ra cho những con người phải chịu đựng nó. Tôi tin rằng cuốn sách này sẽ là một nguồn cảm hứng và động viên để chúng ta trân trọng những giá trị quan trọng và sống một cuộc sống ý nghĩa.
Tuy nói như vậy, cuốn sách này có những yếu tố có ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm lý và chỉ phù hợp với độc giả từ 18 tuổi trở lên. Ở tuổi này, chắc chắn hầu hết chúng ta đã đủ trưởng thành để hiểu những gì tác giả muốn truyền đạt qua từng dòng chữ và đủ tuổi để hiểu về những câu chuyện dành cho 'người lớn'.
Tóm tắt bởi: Thu Hà - MyBook
Hình ảnh do Thu Hà cung cấp