Hạnh phúc lứa đôi xưa nay vốn mong manh. Chỉ mong được bình yên bên một người, không cần thề non hẹn biển, không cần cả thế giới phải ghen tỵ, chỉ cần không ai muốn rời xa là đủ.
Tình yêu là chủ đề quen thuộc trong nhiều cuốn tản văn của các tác giả Việt, nhưng phần lớn lại đi vào lối mòn. Họ thường khai thác những điểm viển vông hoặc phũ phàng khiến người đọc hoài nghi về tình yêu, về một kết thúc màu hồng rồi tự hủy hoại cuộc tình của mình. Mỗi người có một chặng đường tình ái riêng, nhưng hậu quả của những tác phẩm vô bổ là dẫn dắt mọi tình yêu vào lối mòn với các triết lý nông cạn mà tưởng sâu sắc.
“Chúng ta rồi sẽ ổn thôi” – Một thông điệp dịu dàng và là tựa đề cuốn sách, như lời động viên sau những bộn bề cuộc sống. Cuốn sách kết hợp hai tác giả quen thuộc, Gào và Minh Nhật, người mang đến những góc nhìn mới mẻ. Sách là dòng tâm sự về cuộc đời Gào và những mẩu chuyện nhỏ của Minh Nhật. Dù phong cách viết của họ trái ngược, nhưng phần cuối sách lại hòa quyện qua những bức thư họ gửi nhau, khiến người đọc ấm lòng.
1. Giới thiệu tác giả:
Gào và Minh Nhật là hai tên tuổi quen thuộc với độc giả yêu văn học trẻ Việt Nam. Cả hai thuộc thế hệ 8X, đã tạo dựng gia tài văn chương đa dạng với nhiều đầu sách được yêu mến. Nổi bật trong số đó là cuốn tản văn “Chúng ta rồi sẽ ổn thôi”, tác phẩm đặc biệt do hai tác giả cùng chắp bút, kết tinh từ hai phong cách văn chương cá tính và khác biệt.
2. Giới thiệu tác phẩm:
Cuốn sách là dòng tâm sự về cuộc đời của Gào và những câu chuyện nhỏ của Minh Nhật. Dù phong cách viết của Gào nhẹ nhàng nữ tính và Minh Nhật thô cứng, phần cuối cuốn sách với những bức thư họ gửi nhau vẫn khiến người đọc cảm thấy ấm lòng. Xa xôi cách trở, nhưng mở đầu mỗi bức thư họ đều gọi nhau “này anh”, “em ạ”, tạo nên sự hòa quyện tuyệt vời.
Những chia sẻ và suy nghĩ của Gào để lại ấn tượng sâu sắc. “Và dù cho số phận có sắp đặt cuộc đời ta theo hướng nào, dìm ta dưới đáy bi thương hay tuyệt vọng, nó cũng không thể chặn mọi lối đi. Bởi vẫn còn những con đường ngay cả khi tăm tối nhất. Tôi luôn an ủi bản thân rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi” - Gào nói.
“Chúng ta rồi sẽ ổn thôi” – nghe như một lời động viên, khích lệ tinh thần khi ta mệt mỏi. Câu nói đơn giản nhưng đầy ấm áp, như khi ta có người bên cạnh an ủi “Chúng ta rồi sẽ ổn thôi”. Nhưng giá trị cuốn sách không chỉ dừng ở tựa đề, mà còn nằm trong từng trang sách, giúp ta cảm thấy an yên như tìm thấy một người bạn tâm tình.
Độc giả dễ dàng nhận thấy phong cách khác biệt giữa Gào và Minh Nhật. Gào tinh tế nhẹ nhàng như một phụ nữ đa sầu đa cảm, trong khi Minh Nhật lý trí và trưởng thành như một người anh. Dù phong cách khác nhau, cả hai đều góp phần tạo nên một thông điệp lạc quan, rằng “Chúng ta rồi sẽ ổn thôi”.
Tác giả thường kể về những chuyện thường nhật, mà văn phong lại được đánh giá cao hơn nội dung. Dù mình dễ dãi trong việc lựa chọn sách, cuốn này không để lại ấn tượng gì. Chủ đề quen thuộc như tình yêu, hôn nhân, phụ nữ, tuổi thơ... được kể lại với văn phong nửa tây nửa ta, nhồi nhét tình tiết ngôn tình khiến mình khó nuốt trôi. Minh Nhật, dù chắc tay với truyện ngắn, lại thất vọng với tản văn. Cuốn sách không để lại điều gì đáng học hỏi hay ghi nhớ, chỉ là sự hỗn tạp của những câu chuyện hư cấu và triết lý nhạt nhẽo.
Cuốn sách mở đầu với những dòng tâm sự của Gào về cuộc đời cô. Những câu chuyện về tuổi thơ khó khăn, bữa cơm đạm bạc và sự vất vả mưu sinh của gia đình. Cô kể về mùi mồ hôi, nước mắt và những lời nói dối của mẹ cô, khi bà nói rằng chỉ thích ăn xương để nhường phần thịt cho con.
Gào chia sẻ về hoàn cảnh gia đình và những lời khuyên vươn lên trong cuộc sống, cũng như những câu chuyện tình yêu. Cô có cách nhìn nhận khác về tình yêu và hôn nhân, khuyên phụ nữ không nên dại dột cho đi nếu không xứng đáng, và không mang đức hy sinh ra để trách móc khi tình yêu đổ vỡ. “Tôi vẫn không sống hằn học với đời, vì đời ngắn lắm, biết nay chưa chắc thấy mai. Tôi không khuyên ai trở nên ghê gớm sau một lần đau khổ, vì ghê gớm cũng đâu giúp giảm bớt khổ đau” - Gào nói.
Đối với cô, tình yêu không cần phải cưỡng cầu. Khi nhân duyên đến, hãy đón nhận bằng trái tim. Chọn bạn đời không phải theo lời người khác, mà là theo cảm nhận của chính mình. Dù cuộc vui có tàn, người thương có trở thành người lạ, ta vẫn nên giữ lòng bình an. “Em, anh và cô ấy, tất cả chúng ta rồi sẽ ổn thôi. Dù anh sai, em vẫn tha thứ. Tạm biệt nhé!”
Ở phần viết của Gào, ta thấy cái tôi nữ tính dịu dàng của cô gái trưởng thành qua nhiều va vấp. Nhưng khi đến phần của Minh Nhật, độc giả được hướng tới những vấn đề lớn lao hơn bằng góc nhìn của một chàng trai tinh tế và nhiều trải nghiệm.
Đối với Gào, tình yêu là chọn người qua những trải nghiệm ngọt ngào, không phải lời đường mật. Người trẻ dễ từ bỏ một mối tình vì tin rằng hạnh phúc sẽ đến trong tương lai. Nhưng điều quý giá nhất chỉ đến một lần. Đừng vì cô đơn mà nắm nhầm tay ai, bởi buông bỏ đúng lúc mới là cách duy nhất để tìm lại hạnh phúc.
Khi còn trẻ, ta yêu vài người nhưng không thể đi cùng nhau đến cuối. Đúng người đúng thời điểm là cổ tích, sai người sai thời điểm là thanh xuân. Gào khuyên những cô gái không may mắn trong tình yêu hãy mạnh mẽ và can đảm đi qua mọi ngã rẽ, mọi vết xước. Dù sau này là hạnh phúc hay bể dâu, hãy luôn giữ ước mơ của mình. Nếu yếu lòng nhớ về người cũ, hãy khóc và sống thật với cảm xúc, nhưng ngày mai hãy tự tin đón nhận ngày mới. Cuộc sống giống như cơn mưa rào, không có ô thì hãy cố gắng chạy. Sống như ngày mai là tận thế.
Người ta thường nói yêu một thành phố không phải vì nó có gì đặc biệt, mà vì nơi đó có ai đặc biệt. Sau nhiều năm, em đã tìm ra lý do yêu Hà Nội, bởi giữa hàng triệu người, em đã gặp được anh. Dù có phải chọn lại, em vẫn muốn ở lại Hà Nội để tìm thấy anh. Nhớ những ngày mưa Hà Nội, có người đợi em trước ngõ, em nép mình trong chiếc áo mưa, không cần biết trời đất thế nào, chỉ cần biết có anh bên cạnh.
Hai sai lầm lớn nhất của chúng ta là sống theo người khác và sống cho người khác nhìn. Mỗi người là một cá thể riêng biệt, nhưng lại chịu ảnh hưởng từ những tiếng ồn xung quanh. Ta rơi vào vòng xoáy của sự chỉ trích và xì xào. Có người cam chịu, có người vùng vẫy thoát ra. Minh Nhật kể về cô gái bỏ cuộc sống thượng lưu để tham gia thiện nguyện ở Nam Phi, nơi cô tìm thấy niềm vui. Một nhà văn bỏ viết lách để vào thương trường, tìm sự an yên. Bí quyết là tin theo trái tim mình. “Chỉ khi tin vào cảm nhận của trái tim, chúng ta mới thực sự là chính mình. Đôi khi thành công, đôi khi học được bài học. Với tư duy này, chúng ta không bao giờ thất bại.”
Bạn đã bao giờ tự hỏi điều đáng sợ nhất trong cuộc sống là gì? Mỗi người có đáp án riêng. Với Minh Nhật, điều đáng sợ nhất là một ngày tỉnh dậy và nhận ra mình không có ai và không có gì để chờ đợi. Cảm giác lẻ loi, thừa thãi. Chúng ta sống mà không có ước mơ, mục đích, như lữ khách lang thang trên hoang đảo. Nhưng đừng tuyệt vọng, cảm giác tồi tệ ấy sẽ qua. Sống tích cực, tử tế, cứ cho đi rồi sẽ nhận lại. “Những nghĩa cử tốt đẹp như nước uống tinh khiết, xoa dịu tâm hồn và cơ thể.” Hãy sống hết mình và yêu thương bằng tấm lòng rộng rãi, vì biết đâu chính chúng ta sẽ cần đến dòng suối tình thương và lòng tử tế.
3. Lời kết:
“Chúng ta rồi sẽ ổn thôi” là những chiêm nghiệm về tình bạn, tình yêu, cuộc sống gia đình. Đó là nỗi lòng của người phụ nữ đã có gia đình và con nhỏ, và chàng trai đang tìm kiếm chất xúc tác cho trang viết của mình. Đọc sách, độc giả sẽ thấy mình trong từng trang, mang chút buồn nhưng sau đó là sự sâu lắng và niềm tin vào cuộc sống đầy lo toan này.
“Chúng ta rồi sẽ ổn thôi” như lời thủ thỉ nhẹ nhàng cho những trái tim đau thương, cho những tâm hồn đau đớn và dằn vặt, cho những ai cần lời an ủi, động viên. Dù cuộc sống đầy khổ đau và thất bại, chỉ cần kiên trì và tìm mọi cách, chúng ta rồi sẽ ổn thôi…
Tóm tắt bởi: Lô Thanh Trúc - MyBook