Đôi khi, cuộc gặp gỡ cuối cùng lại đến không ngờ, làm cho chúng ta nhận ra sự lặng lẽ của thời gian. Khi ta chỉ mới thấu hiểu ý nghĩa của một câu nói, người bên cạnh đã rời đi. Đáp án của thời gian không gian truyện tình cảm lớn lao, chỉ miêu tả việc nhận ra rằng tiến bước cũng đồng nghĩa với việc đánh mất, qua câu chuyện của Trần Dịch Dương.
“Chúng ta đều may mắn khi vượt qua quá khứ, điều quan trọng là phải học cách sống với chính mình.”
Lư Tư Hạo, sinh năm 1991, Giang Tô, Trung Quốc, từng là nghiên cứu sinh tại Melbourne, và là một trong Top 3 tác giả 9x nổi tiếng nhất. Ông là nguồn cảm hứng cho độc giả trẻ và có rất nhiều người hâm mộ.
Mỗi người trải qua những khó khăn riêng, nhưng không ai có cuộc sống suôn sẻ từ đầu đến cuối. Tuy nhiên, 'Đáp Án Của Thời Gian' sẽ giúp người đọc khám phá sức mạnh bên trong mình thông qua những trải nghiệm không thuộc về họ. Dù đã vượt qua những khó khăn ập đến, sau khi gồng mình vượt qua, việc đọc cuốn sách này sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn về những điều trong cuộc sống mà trước đây luôn mơ hồ.
Tuổi 19, bước vào thế giới lớn lao của sự thay đổi không ngờ.
Trong tuổi 19, Trần Dịch Dương đối mặt với những ký ức khó khăn, từ những ngày dài dằn vặt trong bệnh viện đến những áp lực không ngừng từ xã hội và thậm chí là gia đình.
“Đôi khi, không cần phải có chứng cứ, khi con người đã nhận thức được một sự thật.”
Trong quá trình trưởng thành, Dịch Dương trở nên cô đơn hơn, không tìm được ai đồng cảm với mình, thậm chí còn tránh xa sự chú ý của mọi người.
Một phần của trái tim mờ u của Dịch Dương thuộc về Mộng Châu, người anh gặp trong một tiệm băng đĩa vào mùa hè khi cậu mười sáu tuổi.
“Với cô ấy, tôi có thể mở lòng và chia sẻ tất cả, không giấu diếm điều gì.”
Điều này đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời Dịch Dương, khi anh mở lòng với Mộng Châu, một hành động mà trước đây anh chưa từng thử.
Với Trần Dịch Dương, Mộng Chân là điểm tựa quý giá giữa sóng gió cuộc đời, mất cô ấy đồng nghĩa với việc mất mát một phần của bản thân.
“Thế giới hẹp hòi chỉ còn lại việc học, tôi quyết định tạm gác lại mọi kỷ niệm liên quan đến Mộng Chân.”
Dù bỏ trốn từ quê nhà đến Bắc Kinh, Trần Dịch Dương vẫn không thể xóa nhòa hình bóng của Mộng Chân trong lòng.
Trần Dịch Dương tình cờ gặp Hạ Thành, một người nổi bật trong lớp và có nhiều mối quan hệ. Dịch Dương, dù còn trẻ, đã bắt đầu bước vào thế giới rượu chè và tiệc tùng cùng Hạ Thành.
Sau khi chìm đắm trong thế giới của Hạ Thành, Dịch Dương cảm thấy như được giải thoát khỏi cảm giác cô đơn sau khi Mộng Chân ra đi. Nhưng cũng chính những buổi tiệc tùng ấy khiến Dịch Dương cảm thấy sợ hãi khi ở một mình. Không có nơi nào cho Dịch Dương, kể cả bạn bè cùng ký túc xá, nên anh quyết định tìm chỗ ở khác.
“Con người có nhiều mặt, có thể thay đổi từng khía cạnh một, và dù tôi đã gặp nhiều người, nhưng vẫn cảm thấy bất an: họ giấu diếm nỗi ác ý, hiện thân bề ngoài và nói những điều đúng lúc, khiến tôi cảm thấy xa lạ.”
May mắn thay, Khương Duệ, bạn cùng phòng của Dịch Dương, là một người ngăn nắp, thích nấu ăn và biết cách quản lý thời gian một cách nghiêm ngặt. Họ cùng làm thêm trong một tiệm sách, Khương Duệ như một người thầy giúp Dịch Dương hồi phục lại lối sống gọn gàng và có kỷ luật.
Không có cuộc gặp nào là vô ích.
Hạ Thành có bạn gái là An Gia Ninh và bạn thân của cô ấy là Đổng Tiểu Mãn, người đã bước vào cuộc đời của Dịch Dương từ khi anh hai mươi tuổi, cho đến trang sách cuối cùng.
“Có những vấn đề không phải lúc nào cũng có đáp án ngay lập tức, nhưng việc nói ra sẽ giúp tư duy của bạn trở nên rõ ràng hơn.”
Đó là những lời Tiểu Mãn chia sẻ với Dịch Dương, và cũng là những gì Lư Tư Hạo muốn nói với những ai đang trải qua những thời kỳ rối ren. Đối với Dịch Dương, những lời này như một tia sáng chiếu đến cuộc sống của anh, giúp anh vượt qua cảm giác cô đơn.
“Tôi nhận ra rằng, sau khi lên đại học, mỗi khi gặp khó khăn, tôi luôn đổ lỗi cho việc Mộng Chân rời bỏ. Nhưng thực ra, đó không phải là lỗi của cô ấy, mà là của tôi.”
Không có cuộc gặp gỡ nào là vô ích. Mặc dù Mộng Chân chỉ xuất hiện trong cuộc đời trẻ trung của Dịch Dương một thời gian ngắn, nhưng sự hiện diện của Đổng Tiểu Mãn lại giúp anh mở rộng tầm nhìn và tìm ra giải pháp cho những vấn đề tâm lý của mình.
Bầu trời Bắc Kinh trở nên âm u, không còn ánh nắng chói chang nào, cơn mưa sắp trút xuống cũng giống như cơn mưa mà Trần Dịch Dương sắp đón nhận. Khương Duệ thay đổi hoàn toàn vì sức ép từ gia đình, và Hạ Thành quyết định ra nước ngoài tìm kiếm nghiệp lớn.
“Thực ra mọi thứ đều chứng minh lời Khương Duệ nói, khi một cuộc gặp kết thúc, sẽ luôn có một cuộc chia ly, và người này sẽ tiếp tục theo đuổi con đường của mình.”
Dịch Dương năm hai mươi tuổi đối mặt với sự thay đổi của cuộc sống. Anh bắt đầu hiểu rằng mình cần phải học cách đối diện với những thách thức và trưởng thành hơn.
Nếu mỗi người trên thế giới đều là một nhân vật, vai diễn của Trần Dịch Dương có thể là người lắng nghe. Anh hiểu rằng mình không thể mang lại hạnh phúc cho chính mình, và cũng không dám nghĩ rằng ai đó có thể thích mình.
Việc đi du lịch đã giúp Dịch Dương nhận ra rằng thế giới rất rộng lớn và ông đã học được nhiều điều quý giá từ những chuyến đi. Việc ngắm mặt trời mọc cũng là một cách để anh xua tan đi những phiền muộn.
“Trong thế giới này, không có câu trả lời tuyệt đối, việc rời xa nhau không hề có câu trả lời. Chỉ cần không xấu hổ với những ký ức đã qua là đủ.”
Dù cảm thấy đau lòng khi chứng kiến tình yêu của An Gia Ninh dành cho Hạ Thành bị tổn thương, Dịch Dương nhận ra rằng mỗi người trưởng thành theo cách riêng của mình.
Cuộc gặp giữa Dịch Dương và An Gia Ninh cuối cùng đã khiến Dịch Dương nhận ra rằng hạnh phúc không phải là điều tuyệt đối, nhưng cần phải tìm ra cách sống hạnh phúc giữa cuộc sống phức tạp này.
Sau bao năm, điều gì còn lại? (cảm nhận sau khi đọc)
Với Trần Dịch Dương, việc tự xác định bản thân không hề dễ dàng như với mọi người khác. Cậu luôn cảm thấy mình không thể tìm được vị trí của mình trong xã hội.
Trong tuổi trẻ, Trần Dịch Dương đã phải đối mặt với nhiều trở ngại tâm lý. Cảm xúc tiêu cực đã tạo ra một bức tường xung quanh anh, khiến anh cảm thấy bị cô lập trong thế giới của mình.
Không khác gì với gia đình, mối quan hệ xã hội của Trần Dịch Dương cũng không mấy tốt đẹp. Đứng trước những cảm xúc lúc mới bước sang tuổi trưởng thành, cậu chỉ biết né tránh như một người bị ngạt nước lại vớ được phao. Dù câu chuyện cậu kể chẳng nồng nàn nhưng đối phương vẫn cười tươi như trả lời. Nhờ vậy mà họ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, giảm đi gánh nặng trong lòng, có lẽ đó là cách mà người như Dịch Dương giao tiếp với những người tương tự.
Lư Tư Hạo tập trung vào tâm trạng của nhân vật để thể hiện sự thật từng dòng suy nghĩ, từng hơi thở nặng của Trần Dịch Dương khi Mộng Chân ra đi. Trong lòng Dịch Dương, có một khoảng trống, giống như tầng ozon bị thủng, mọi thứ mất đi từ bản thân mà không thể giữ lại.
Đến Bắc Kinh, thành phố khiến Dịch Dương cảm thấy cách xa chỉ một cú nhấp tay, nhưng lại gặp phải bức tường không thể vượt qua. Dù cố gắng phủ nhận sự tồn tại của Mộng Chân, Dịch Dương không thể ngăn bóng dáng cô xâm chiếm giấc mơ của mình.
Người không biết cách kết bạn, thiếu lòng tin và không hứng thú với cuộc trò chuyện như Dịch Dương không thể tham gia vào thế giới đại học như bình thường. Tình trạng này khiến Dịch Dương tự ti hơn, ngưỡng mộ và ghen tị những người dễ kết bạn xung quanh.
Mượn lời của nhân vật để truyền đạt thông điệp dễ tiếp cận hơn. Mỗi người hình thành từ quá khứ, nếu không chấp nhận sự thật thì sẽ gặp khó khăn. Giống như lời Đổng Tiểu Mãn nói, mỗi người đều phát triển từ quá khứ, nếu bỏ qua hoặc chạy trốn, sẽ đối diện với hậu quả.
Không thể xem nhẹ quá khứ vì nó tạo nên bản nguyên của hiện tại. Thay vì chôn vùi trong rượu, hãy đối mặt với sự tồn tại của Mộng Chân và học cách sống vui vẻ trong hiện tại. Uống rượu để tăng thêm niềm vui, nhưng không nên dùng nó để tránh né cuộc sống. Không để quá khứ làm chủ cuộc sống, vì nó có thể khiến con người từ chối chính mình.
Lư Tư Hạo sử dụng lời động viên của Đổng Tiểu Mãn đối với Dịch Dương để truyền đạt nhiều điều về cuộc sống. Ngay cả khi người quan trọng nhất rời đi, sau những giây phút buồn bã cũng có thể ngồi suy ngẫm, đó cũng là điều tốt.
Trên thế giới này, không có cuộc gặp gỡ nào là vô nghĩa, cũng không có việc bỏ lỡ nào là hoàn toàn sai lầm. Mỗi người đi đến và rời đi trong cuộc đời chúng ta, để lại và mang đi một phần nào đó. Tình bạn và tình yêu đều có cùng một công thức, quan trọng là duy trì sự ăn ý trong tâm hồn.
Lư Tư Hạo sử dụng lời an ủi của Đổng Tiểu Mãn đối với Dịch Dương để truyền đạt nhiều điều về cuộc sống. Ngay cả khi người quan trọng nhất rời đi, sau những giây phút buồn bã cũng có thể ngồi suy ngẫm, đó cũng là điều tốt.
Trên thế giới này, không có cuộc gặp gỡ nào là vô nghĩa, cũng không có việc bỏ lỡ nào là hoàn toàn sai lầm. Mỗi người đi đến và rời đi trong cuộc đời chúng ta, để lại và mang đi một phần nào đó. Tình bạn và tình yêu đều có cùng một công thức, quan trọng là duy trì sự ăn ý trong tâm hồn.
Khương Duệ cũng như Đổng Tiểu Mãn, xuất hiện bên cạnh Dịch Dương để mở ra những suy nghĩ mới. Nhờ công việc và thời gian sống chung với Khương Duệ, Dịch Dương nhận ra cuộc đời giống như chuyến xe buýt, người lên người xuống, mỗi người đều đến đúng thời điểm.
Sự tồn tại tiếp tục của mỗi người giống như người may mắn sống sót sau mỗi cơn bão, càng nên trân trọng và hướng về phía tích cực. Quá trình trưởng thành của Dịch Dương, cũng như nhiều người khác, gắn liền với những cuộc gặp gỡ và chia ly. Sự cô đơn, sự tấn công vô thức của thời gian, là bài học mà cuộc sống dạy cho mỗi người.