Nơi tôi đã đến là thực tế. Thực tế đến mức là cuộc sống hiện tại và ở đây của chúng ta trở nên như một giấc mơ so với nó. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là tôi không trân trọng cuộc sống hiện tại hơn. Thực ra, bây giờ tôi trân trọng nó hơn bao giờ hết. Vì bây giờ tôi nhìn thấy cuộc sống trong ngữ cảnh thực sự của nó.
Chúng ta không thể nhìn thấy điều này từ góc độ hiện tại của chúng ta - ít nhất là không luôn luôn. Câu chuyện về những gì đã xảy ra với tôi khi tôi bị hôn mê sẽ luôn là câu chuyện quan trọng nhất mà tôi phải kể trong cuộc đời này, tôi tin vậy. Ngoài ra, những kết luận của tôi về trải nghiệm của chính mình được dựa trên phân tích y khoa và hiểu biết của tôi về các khái niệm tiên tiến nhất trong lĩnh vực khoa học não bộ và nghiên cứu về ý thức. Khi nhận ra sự thật đằng sau hành trình của mình, tôi biết rằng tôi cần phải kể lại nó. Và việc kể lại sự thật đó một cách chính xác nhất đã trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất của cuộc đời tôi.
I, Một ít về tác giả
Eben Alexander (sinh năm 1953) là con trai nuôi của một chuyên gia phẫu thuật thần kinh nổi tiếng trong giới y học. Ông là thành viên của Hội Y học Mỹ, đã theo học tại Viện Phillips Exeter, Đại học North Carolina tại Chapel Hill và Đại học Y khoa Duke. Sau đó, ông đã giảng dạy tại các trường đại học hàng đầu như Bệnh viện Đại học Duke, Đại học Y Massachusetts, Đại học Y Harvard và Đại học Y Virginia.
Trong suốt hơn 25 năm trong nghề, Eben thường xuyên tiếp xúc với các trường hợp hôn mê sâu. Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, họ đã kể cho ông về trải nghiệm gần chết của mình, nhưng ông chỉ coi đó là ảo giác khi não của họ gặp vấn đề.
Vào ngày 10/10/2008, ông bất ngờ cảm thấy đau lưng mãnh liệt và được chuyển đến Bệnh viện Đa khoa Lynchburg, Virginia (nơi ông đang công tác) trong tình trạng co giật và mất ý thức.
Sau quá trình kiểm tra, các bác sĩ kết luận rằng ông mắc bệnh viêm màng não do vi khuẩn E. coli, một trường hợp cực kỳ hiếm gặp với tỷ lệ mắc dưới 1/10 triệu mỗi năm.
Ông đã mất ý thức suốt 7 ngày, với tỷ lệ tử vong được ước tính là trên 97%.
Sau khi ông hôn mê 7 ngày, Bác sĩ Scott Wade đưa ra nhận định: “Với một tuần mất ý thức do bệnh viêm màng não nghiêm trọng do vi khuẩn gây ra, khả năng hồi phục gần như là không thể.”
Vi khuẩn đã xâm nhập và làm hao mòn dịch não của ông, khiến thần kinh vỏ não bị tê liệt hoàn toàn. Trong thời gian đó, cơ thể ông mất hết cảm giác, chức năng của đại não cũng bị đình trệ. Theo y học, ngoại trừ việc ông vẫn còn thở, ông đã gần như là chết. Thật ra, vào thời điểm đó, ông đang sống cuộc sống của một người thực vật.
Tuy nhiên, có một điều mà ai cũng không biết đó là ông vẫn tư duy và có ý thức mạnh mẽ. Trong suốt 7 ngày ấy, ông trải qua một trải nghiệm kỳ diệu…
Theo tạp chí 'Hiện đại và Nhanh nhẹn' thuộc Thông tấn xã quốc gia Trung Quốc (Tân Hoa Xã), Eben không phải là người đầu tiên trải qua trạng thái cận tử, nhưng ông là người đầu tiên ở trạng thái thực vật trải nghiệm 'thiên đường'.
Sau khi tỉnh lại, ông đã ra mắt cuốn sách 'Chứng Nhận Thiên Đường' kể về trải nghiệm cận tử của mình trong 7 ngày hôn mê. Cuốn sách được xuất bản lần đầu tại Mỹ vào năm 2012, sau đó được phát hành ở hơn 40 quốc gia và dịch sang nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Tóm tắt cuốn sách
Lời mở đầu,
'Chứng Nhận Thiên Đường' là một cuốn sách đặc biệt, cho dù độc giả tin vào 'Thiên đường' hay không, họ cũng sẽ bị ấn tượng bởi cách mô tả chi tiết về hình dạng của thế giới hiện tại so với một thế giới khác đẹp đẽ, bao la và đầy tình thương. Cuốn sách này có thể giúp độc giả nhận ra rằng 'Trải nghiệm cận tử thực sự là một trải nghiệm về sự tỉnh thức trong một thế giới vĩnh cửu của hòa bình với tình thương vô điều kiện'.
Sau khi ghi lại tất cả những gì đã trải qua trong bảy ngày giữa sự sống và cái chết, Eben Alexander cũng đọc về một số trải nghiệm cận tử đã được công bố và so sánh với trải nghiệm của mình để đưa ra những kết luận trong cuốn sách 'Chứng Nhận Thiên Đường'. Tiến sĩ Eben tin rằng mình đã bước vào một thế giới rất tươi đẹp và thật sự đã cảm nhận được sự hiện diện của Thượng đế.
Buổi sáng hôm ấy, Laura Potter, một bác sĩ của khoa cấp cứu mà tôi biết và đã cùng sát cánh làm việc suốt gần hai năm, nhận được một cuộc điện thoại từ xe cứu thương, thông báo rằng bệnh nhân là một người đàn ông da trắng năm mươi bốn tuổi, đang trong trạng thái động kinh và sắp được đưa đến phòng cấp cứu của cô.
Khi đội cấp cứu đẩy cáng cứu thương đưa tôi vào trong Khu chính 1 của phòng cấp cứu, tôi vẫn đang co giật dữ dội, thỉnh thoảng lại rên rỉ và chân tay vung loạn xạ.
Nhìn những biểu hiện mê sảng và quằn quại của tôi, tiến sĩ Potter xác định ngay rằng não của tôi đang bị tấn công nghiêm trọng. Một y tá đẩy xe đựng dụng cụ cấp cứu đến, một người khác lấy mẫu máu, và một người thứ ba thay túi đựng dịch truyền tĩnh mạch, thay cho chiếc túi đã được đội cấp cứu truyền cho tôi từ lúc ở nhà, trước khi tôi được đưa lên xe cứu thương. Trong lúc họ thực hiện các bước cấp cứu cho tôi, tôi vẫn tiếp tục quằn quại như một con cá dài hơn một mét tám khi bị lôi lên khỏi nước. Tôi thốt ra một tràng những âm thanh vô nghĩa, lộn xộn, và những tiếng nghe như tiếng kêu của những con thú. Điều khiến Laura lo ngại không chỉ là những cơn co giật của tôi, mà còn là hiện tượng bất cân xứng trong những cử động cơ thể của tôi. Điều này có thể có nghĩa là không chỉ não của tôi đang bị tấn công mà có nhiều khả năng đã có những tổn thương nghiêm trọng và có lẽ đó là những tổn thương không thể cứu vãn.”
“Từng phút trôi qua, khi kết quả xét nghiệm được chuyển đến, tôi vẫn đang tiếp tục rên rỉ và quằn quại dưới những đai trói trên cáng. Các kết quả khiến cho tình trạng của tôi càng khó chẩn đoán hơn. Kết quả nhuộm Gram (một quy trình xét nghiệm hóa học được đặt theo tên nhà vật lý người Đan Mạch đã sáng chế ra phương pháp này, cho phép các bác sĩ phân loại một vi khuẩn xâm nhập thành gram dương hoặc gram âm) của tôi cho thấy có vi khuẩn que gram âm - một trường hợp rất bất thường.
Nhưng việc mắc phải căn bệnh viêm màng não nghiêm trọng do vi khuẩn E. coli gây ra một cách bí ẩn không phải là kỳ tích y học lạ thường duy nhất mà tôi đạt được trong ngày đầu tiên đó ở bệnh viện. Trong những phút cuối cùng trước khi rời khỏi phòng cấp cứu và sau hai giờ liền rên rỉ và gầm lên như một con thú, tôi đột nhiên yên lặng. Sau đó, chẳng hiểu vì sao, tôi bỗng hét lên bốn tiếng. Bốn tiếng đó được phát âm rất rõ ràng. Tất cả các bác sĩ và y tá đang có mặt trong phòng đều nghe thấy, trong đó có cả Holley, khi ấy đang đứng cách đó vài bước, ngay sau tấm rèm.
"Chúa ơi, cứu con!"
Mọi người lao đến bên chiếc cáng nhưng khi họ đến, tôi đã không phản ứng gì nữa.
Tôi không nhớ gì về thời gian tôi ở trong phòng cấp cứu, kể từ khi tôi kêu lên trong bốn tiếng đó. Nhưng đó là những từ cuối cùng tôi nói trong bảy ngày qua.”
Bệnh hiếm khiến phần vỏ não – trung tâm điều khiển suy nghĩ và cảm xúc của con người – bị đóng cứng hoàn toàn, và tôi rơi vào trạng thái hôn mê sâu trong 7 ngày.
Về cơ bản, trường hợp như vậy chưa từng xảy ra trước đó. Tình thế nhanh chóng thay đổi từ tuyệt vọng sang vô vọng: khả năng sống sót của tôi gần như là không có.
Hành trình tới Thiên đường
Theo từng trang sách, Alexander dẫn độc giả qua thế giới đó, từ “Cảnh Giới Tầm Nhìn Của Giun Đất”, đến “Trải Nghiệm Vòng Xoáy”, từ “Lối Vào” dẫn vào “Cốt Lõi Thiêng Liêng”...
Thế giới bên dưới
Bóng tối, nhưng là bóng tối có thể nhìn thấy qua - như khi bị chìm trong bùn lầy nhưng vẫn có thể nhìn thấy xa. Hoặc có thể được miêu tả như một khối thạch bị bám bẩn, mờ mịt, mọi thứ như mờ đi, cảm giác như đang ở trong một không gian hẹp, mờ mịt, ngột ngạt.
Ý thức, nhưng là một ý thức không có ký ức và không có danh tính - giống như ở trong một giấc mơ, vẫn nhận thức được mọi thứ xung quanh, nhưng không có ý thức về bản thân mình là ai hay là gì.
“Cả âm thanh cũng: một tiếng đập đều đặn và như từ sâu thẳm, xa vang vọng nhưng rất mạnh mẽ, cảm giác như từng nhịp đập đang xuyên thẳng qua bạn. Giống như nhịp đập của trái tim? Cũng giống một chút, nhưng nghe tối tăm hơn, máy móc hơn - như tiếng kim loại đánh vào kim loại, như có một gã thợ rèn khổng lồ ở đâu đó xa xa dưới lòng đất đang đập lên cái đe: mỗi lần đập mạnh đến nỗi tiếng động nó tạo ra làm rung chuyển bên trong lòng đất, hay trong bùn lầy, hoặc nói đúng hơn là nơi tôi đang ở lúc đó.
Tôi không có một thân thể - tức là một cái gì đó mà tôi nhận thức được về sự tồn tại của nó. Tôi chỉ đơn giản là... ở đó, trong không gian tối đang vang lên những tiếng đập như nhịp tim này. Vào thời điểm đó, lẽ ra tôi có thể gọi nó là một nơi “ban sơ”, nhưng tôi không biết từ này. Thực ra, khi đó tôi không biết từ nào cả. Những từ tôi đang sử dụng để mô tả trải nghiệm này phải đến sau, khi tôi trở lại thế giới này và viết lại những gì đã xảy ra dựa trên ký ức của mình. Ngôn ngữ, cảm xúc và logic: những thứ này khi đó đều không tồn tại, như thể tôi đã đi ngược lại, trở về một trạng thái tồn tại nào đó từ khi sự sống mới bắt đầu; tôi tiếp tục đi ngược lại như thế, có lẽ cho đến khi những vi khuẩn nguyên thủy chiếm lấy và phá hủy bộ não của tôi.
Tôi đã ở trong thế giới đó bao lâu? Tôi không biết. Khi bạn đi đến một nơi mà không có khái niệm về thời gian như cách chúng ta trải nghiệm trong thế giới thông thường, thì việc miêu tả chính xác những điều bạn cảm nhận là gần như không thể. Khi nó đang diễn ra, khi tôi đang ở đó, tôi cảm thấy như mình (dù lúc đó mình là gì đi nữa) đã luôn ở đó từ trước đến nay và sẽ mãi mãi ở đó.”
“Đến một thời điểm, tôi không thể nói chính xác là sau đó bao lâu, tôi bắt đầu ý thức hơn về những thứ xung quanh mình. Chúng giống như rễ cây, như mạch máu trong một tử cung lớn đầy bùn lầy. Một ánh sáng màu đỏ u ám tỏa ra từ trên cao, đi xa và sâu vào bên dưới. Trong ký ức của tôi, tôi như một con chuột hoặc con giun đất, nhìn thấy những thứ đó, dù ở sâu trong lòng đất nhưng vẫn nhìn thấy những cây và rễ rối như một ma trận xung quanh.
Đó là lý do sau này, khi nhớ lại, tôi gọi đó là Cảnh Giới Tầm Nhìn Của Giun Đất. Ban đầu, tôi nghĩ ký ức về nơi này có thể do bộ não tôi tạo ra trong giai đoạn bị vi khuẩn xâm chiếm.
Nhưng suy nghĩ về lý thuyết đó, tôi càng thấy nó vô lý (và tôi cần nhắc lại rằng suy nghĩ này xảy ra sau rất lâu sau đó. Vì - dù khó hình dung nếu chưa từng trải qua - ý thức của tôi không mù mịt hay hỗn loạn khi ở đó. Nhưng chỉ là có hạn. Tôi không phải con người, không phải động vật. Tôi chỉ là một ý thức đơn độc giữa một đại dương màu nâu-đỏ bên ngoài giới hạn thời gian.”
Cuốn sách tái hiện một trạng thái tâm trí kỳ lạ của tác giả khi gần như chết. Mô tả chi tiết về cảm giác bị mắc kẹt trong một không gian vô tận, đầy rùng rợn và khó hiểu, khiến độc giả cảm nhận sự hoảng loạn và bất an của tác giả. Hình ảnh về những gương mặt kỳ lạ, những âm thanh đáng sợ và mùi hôi chết tạo nên một bầu không khí u ám và đáng sợ. Tuy nhiên, sự xuất hiện của một điều gì đó mới mẻ, không lạnh lẽo, không chết chóc, mang vẻ đẹp khó tả, mở ra một cánh cửa hy vọng và thoát khỏi nỗi sợ hãi. Đoạn văn này đầy ý nghĩa và khơi gợi sự tò mò và suy tư về những khám phá tâm linh và tri giác sâu sắc của tác giả.
Giai Điệu Xoay Vòng và Lối Vào
Tiếp theo là sự hiện diện của ánh sáng và âm nhạc trong bóng tối tạo ra một bức tranh huyền bí và sáng tạo. Sự chuyển đổi từ sự hỗn loạn của bóng tối sang sự sáng sủa của một thế giới mới. Cảm giác bay lượn qua cánh đồng xanh mướt, dòng suối và niềm vui cũng như hình ảnh của một thế giới trong mơ đầy ấn tượng và tuyệt vời khiến độc giả cảm thấy như đang trải qua một cuộc phiêu lưu không gì có thể so sánh được.
“Có điều gì đó bắt đầu hiện ra từ bóng tối.
Chậm rãi xoay vòng, nó phát ra những sợi ánh sáng mảnh như tơ màu vàng trắng, và những vòng quay của nó làm cho bóng tối xung quanh tôi tan chảy thành từng mảnh.
Rồi tôi nghe thấy một âm thanh mới: một âm thanh sống động, như là bản nhạc đẹp nhất, phức tạp nhất, phong phú nhất mà bạn từng nghe. Trong khi ánh sáng trắng tinh khiết lan tỏa, âm thanh này trở nên lớn mạnh hơn, lấn át hoàn toàn tiếng đập thình thịch đơn điệu, mà cho đến lúc đó là bạn đồng hành duy nhất của tôi, trong một khoảnh khắc mà tôi tưởng như là vô cùng lâu dài.
Ánh sáng đó ngày càng gần hơn, không ngừng xoay vòng và tạo ra những sợi tơ ánh sáng trắng tinh khiết, trong đó, tôi còn nhìn thấy những sợi ánh vàng xen kẽ.
Và rồi, giữa dòng ánh sáng này, một cái gì đó khác bắt đầu xuất hiện. Tôi tập trung hết ý thức, cố gắng đoán xem đó là gì.
Một khoảng trống. Tôi không còn nhìn vào dòng ánh sáng đang xoay vòng chậm nữa, mà nhìn xuyên qua nó.
Ngay khi hiểu điều này, tôi bắt đầu tiến lên. Rất nhanh. Nghe thấy một tiếng vụt qua, rồi lại một cái, tôi đã vượt qua khoảng trống đó và nhận ra mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn mới. Một thế giới kỳ lạ nhất, đẹp đẽ nhất mà tôi từng nhìn thấy.
Rực rỡ, sống động, ngây ngất, choáng ngợp... Tôi có thể tưởng tượng ra nhiều tính từ để miêu tả thế giới đó trông như thế nào và cảm nhận của mình, nhưng không có từ nào có thể diễn tả hết được. Tôi cảm thấy như mình đang được sinh ra. Không phải là sống lại hay được sinh ra lần nữa. Chỉ là... được sinh ra.
Phía dưới tôi là một vùng quê. Xanh mướt, tươi tốt và trông giống như trái đất. Đó là trái đất... nhưng đồng thời cũng không phải trái đất. Giống như khi cha mẹ đưa bạn trở lại nơi bạn sống khi còn nhỏ. Bạn không biết gì về đó. Hoặc ít nhất là bạn nghĩ như vậy.
Tôi đang bay, bay qua những cây cối và đồng cỏ, qua các con suối và thác nước, và dưới đất có cả người. Có trẻ em đang chơi và cười lớn. Mọi người đang hát và nhảy tạo thành những vòng tròn, và đôi khi, tôi nhìn thấy một chú chó đang chạy nhảy cùng họ; cả con người và động vật đều đầy niềm vui. Trang phục của họ đơn giản nhưng trông rất đẹp, và tôi nhận thấy màu sắc của những bộ đồ như hòa quyện với sự sống từ cây cỏ và hoa đang nở xung quanh.
Một thế giới trong mơ tuyệt vời và đẹp đẽ...
Ở “cổng vào”, ông cũng nhìn thấy những sinh linh hình người cũng như các loài động vật khác. Ông miêu tả: “Mọi người hát cùng nhau, nhảy múa tạo thành những vòng tròn... một khung cảnh tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Trang phục của họ đơn giản nhưng rất tinh tế và đẹp mắt.”
Nhân Vật Chính
Tiếp theo, Tiến sĩ Eben mô tả về “nhân vật chính”, một “không gian rộng lớn, vô tận, tối tăm. Mặc dù không thấy gì, nhưng lại nghe thấy âm thanh êm dịu cực kỳ.” Sau đó, ánh sáng bất ngờ tràn ngập như được phát ra từ một quả cầu sáng chói.
Ông cảm nhận được sự gần gũi vô biên, tình yêu không điều kiện của Đấng Tạo Hóa. Ông nhận ra một mối liên kết với Đấng Tạo Hóa, cảm nhận sự toàn năng và toàn trí mà không thể diễn tả bằng lời nói. Đấng Tạo Hóa thông báo với Eben rằng vũ trụ tồn tại nhiều hệ hơn những gì con người có thể tưởng tượng, và tại trung tâm của tất cả đó là tình yêu. Tại Thiên Đường, ông hiểu biết sâu sắc về sức mạnh và tình yêu không điều kiện của nguồn gốc tối cao, cũng như về sự phong phú và đa dạng của vũ trụ mà chúng ta không thể hiểu hết.
“...không chỉ có một mà có nhiều vũ trụ - thực ra là nhiều hơn tôi có thể tưởng tượng - nhưng tình yêu mà chúng ta nói đến đều nằm ở trung tâm của tất cả các vũ trụ. Có cái ác tồn tại ở mọi vũ trụ, nhưng chỉ ở mức rất nhỏ. Cái ác là cần thiết vì nếu không có nó, ý chí tự do không thể tồn tại, và nếu không có ý chí tự do, sẽ không có sự tiến triển - không có sự thay đổi, không có cơ hội để chúng ta trở thành điều mà Chúa mong muốn cho chúng ta. Đôi khi cái ác có vẻ kinh khủng và dường như chiếm ưu thế trong một thế giới như thế giới của chúng ta, nhưng nhìn tổng thể thì tình yêu vẫn là trung tâm, và cuối cùng, tình yêu sẽ luôn thắng lợi.
Tôi đã thấy sự phong phú của cuộc sống thông qua hàng nghìn vũ trụ, kể cả những vũ trụ mà trí tuệ đã vượt xa con người. Tôi đã nhận ra rằng có vô số chiều không gian ở tầng cao hơn, nhưng duy nhất cách để hiểu được chúng là bước vào và trực tiếp trải nghiệm. Không thể hiểu hoặc biết một không gian ở tầng cao từ một không gian ở tầng dưới. Nguyên nhân và hậu quả tồn tại trong những cõi cao hơn này, nhưng vượt quá khả năng của con người trên trái đất. Thế giới của thời gian và không gian trên trái đất chúng ta đang sống này đan xen chặt chẽ và tỉnh táo bên trong những thế giới cao hơn đó. Nói cách khác, những thế giới đó không hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới của chúng ta, vì mọi thế giới đều là một phần của cùng một Thực Tại Thiêng Liêng bao trùm tất cả. Từ những thế giới cao hơn này, một thực thể có thể tiếp cận bất kỳ thời gian hay không gian nào trong thế giới của chúng ta.
Tôi sẽ phải mất cả phần đời còn lại của mình, và thêm một vài kiếp nữa, mới có thể hiểu hết những điều tôi đã học được ở đó. Lượng kiến thức đó không được “truyền dạy” cho tôi như một bài học lịch sử hoặc một định lý toán học. Mỗi sự mở mang nhận thức xảy ra với tôi một cách trực tiếp thay vì thông qua việc nghe giảng hay học thuật. Kiến thức được hấp thụ tức thì và mãi mãi không bao giờ phai nhạt. Chúng không mờ dần như thông tin thông thường được ghi nhớ, và đến ngày hôm nay, những kiến thức đó vẫn tồn tại trong tâm trí tôi, sáng rõ hơn nhiều so với những thông tin tôi đã học suốt đời của mình.”
Trong thế giới tinh thần ấy, ông gặp một cô gái xinh đẹp, với đôi má cao và đôi mắt sâu thẳm màu xanh lam. Bộ trang phục của cô ấy xen kẽ những sắc màu như hồng, xanh đậm, cam nhạt, tạo nên sự pha trộn độc đáo với môi trường xung quanh. Khi cô ấy chú ý đến Eben, ông cảm nhận được một loại tình cảm ấm áp vượt qua mọi khía cạnh nhân văn.
Tiến sĩ Eben mô tả: “Tình cảm này là một điều thuần khiết và mãnh liệt, đó là tình yêu vô điều kiện, không ghen tuông hay ích kỷ. Đó là chân lý cao cả nhất, tỏa sáng và vượt bậc hơn mọi tri thức, luôn tồn tại và tỏa hương trong cõi vô tận của vạn vật, đó chính là tình cảm quan trọng nhất trong vũ trụ, cũng như chân lý khoa học quan trọng nhất.”
Cô gái ấy không cần phải nói một lời nào, nhưng lại truyền đạt được thông điệp cho Eben. Mỗi khi ông đặt ra một câu hỏi, câu trả lời lại đến ngay tức khắc. Những lời đáp như là những làn sóng mạnh mẽ xuyên qua ông, giúp ông hiểu biết mọi thứ một cách nhanh chóng.
Eben cảm thấy như một sinh linh mới được 'sinh ra' trong thế giới này. Ông cũng khẳng định rằng những trải nghiệm ở đây thậm chí còn chân thực hơn cả cuộc sống hiện tại.
Trở về từ cõi chết - Sự thay đổi của quan điểm thế giới sau khi tỉnh dậy
“Ở bất cứ đâu tôi đến trong những tuần đầu tiên sau đó, mọi người đều nhìn tôi như là một người mới xuất hiện. Tôi tình cờ gặp một bác sĩ đã ở trong bệnh viện vào ngày tôi được đưa đến. Ông ấy không trực tiếp chăm sóc tôi, nhưng đã kịp thời nhìn thấy tôi khi tôi được đẩy vào phòng cấp cứu vào buổi sáng đó.”
Sau khi trải qua kinh nghiệm gần chết, Tiến sĩ Eben kết luận rằng “bản thân não không tạo ra ý thức” mà nó chỉ giống như một chiếc van giảm áp hay máy lọc, có tác dụng điều chỉnh ý thức mà chúng ta trải qua trong các thế giới phi vật chất rộng lớn thành một loại ý thức hạn chế trong cuộc sống nhỏ bé này.
Điều này là lý do khi ý thức vượt ra khỏi thân thể, ông có thể thu thập kiến thức về tự nhiên và cấu trúc của vũ trụ, vượt lên trên mọi khả năng hiểu biết trong thế giới này của ông, một cách tức thì và rất dễ dàng.
Tất cả các kết luận của Alexander về trải nghiệm “trở về từ cõi chết” này dựa trên các phân tích y học, công trình nghiên cứu của ông đã được các nhà khoa học uy tín đánh giá cao vì sự đơn giản, chính xác và chân thực của chúng.
Từ một người hoàn toàn không tin vào “Chúa” hay “Thiên đường”, trải nghiệm gần chết này đã thay đổi quan điểm của ông về thế giới mà ông đã áp dụng trong nghiên cứu và giảng dạy suốt nhiều năm qua. Bây giờ, tiến sĩ Eben đã chuyển trọng tâm cuộc đời mình – nghiên cứu các hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học.
Khi ông chia sẻ những trải nghiệm kỳ diệu của mình với các bác sĩ đồng nghiệp, hầu hết họ đều không tin và thờ ơ. Ông nhận ra rằng trước đây chính ông cũng có thái độ như vậy khi tiếp xúc với các trải nghiệm gần chết. Tuy nhiên, ông nghĩ rằng ông phải chịu trách nhiệm kể lại câu chuyện mà mình đã trải qua, và giúp đỡ những người khác. Và có lẽ, không ai ở vị trí tốt hơn ông để làm điều đó.
III, Cảm nhận cá nhân về cuốn sách
Cuốn sách Minh Chứng Thiên Đường của Eben Alexander là một hành trình tâm linh sâu sắc và cuốn hút, mở ra cánh cửa vào một thế giới bí ẩn nằm ngoài sự hiểu biết của khoa học. Từ trải nghiệm gần chết của mình, Alexander chia sẻ với độc giả về những cảm xúc như đau đớn, lo lắng, niềm vui, hạnh phúc, những bức tranh đầy màu sắc không chỉ về thiên đàng mà còn về thế giới dưới đất, cánh cổng dẫn lên thiên đàng. Tất cả đều là những trải nghiệm chân thực của ông đã trải qua khi tiếp xúc với 'cõi chết'.
Trong cuốn sách, Alexander không chỉ mô tả những trải nghiệm tâm linh của mình một cách chi tiết và sống động, mà còn đặt ra những câu hỏi sâu sắc về bản chất của cuộc sống, cái chết và ý nghĩa của sự tồn tại. Ông chứng minh rằng có những khía cạnh của thế giới mà khoa học hiện đại không thể giải thích được, và sự tin ngưỡng tâm linh không phải là một điều hư cấu, phản khoa học.
Điều đặc biệt ấn tượng ở cuốn sách này là sự chân thật và trung thực của Alexander khi chia sẻ về trải nghiệm của mình. Ông không cố gắng thuyết phục hoặc làm cho độc giả tin vào những gì ông trải qua, mà chỉ đơn giản là kể lại những gì ông đã cảm nhận và hiểu. Sự mở lòng và sự sâu sắc trong việc phân tích và suy luận của ông khiến cho độc giả không thể không cảm nhận được sự chân thành và tình cảm của tác giả đối với chủ đề này.
Cuốn sách không chỉ là một cuốn sách về tâm linh, mà còn là một bức tranh sâu sắc về sự hiện diện của một thế giới huyền bí trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Nó mở ra một cánh cửa cho những người đang tìm kiếm câu trả lời về bản chất của sự tồn tại và ý nghĩa của cuộc sống. Đọc Minh Chứng Thiên Đường không chỉ là một hành trình đến những cung bậc cảm xúc sâu thẳm, mà còn là một hành trình tìm kiếm sự thấu hiểu về bản thân và vũ trụ xung quanh.
Tóm tắt bởi: Ngọc Bích/ Jade Xinh - MyBook
Hình ảnh: Ngọc Bích/ Jade Xinh