@Tóm tắt sách
Sự Trở Lại Của Cặp Đôi “Vàng” Hamlet Trương và Iris Cao mang đến một làn gió mới cho văn học, nhất là đối với giới trẻ - những con người đam mê nhưng dễ bị lạc lõng giữa cuộc sống. 'Thương Nhau Để Đó' được viết bằng một giọng văn đơn giản, gần gũi mà không hoa mỹ, điều này đã khiến cuốn sách dễ dàng chạm đến tâm hồn của người đọc. Sự kết hợp giữa chất văn chiêm nghiệm và suy tư của Hamlet Trương cùng sự hồn nhiên, trong trẻo của một cô gái với tâm hồn bay bổng như Iris Cao không khiến cuốn sách trở nên khó hiểu, mà ngược lại, nó tôn lên sự đa dạng nhưng không đối lập của cách suy nghĩ của hai tác giả trẻ.
@Những trích đoạn ấn tượng từ 'Thương Nhau Để Đó'
Hoa nở là hoa tàn
Hoa nở hết, hoa bắt đầu tàn
Tình yêu trọn vẹn, tình yêu bắt đầu phai mờ…
Kênh truyền hình ABC, một trong những kênh được yêu thích, thu hút hàng trăm triệu khán giả trên khắp thế giới, phát sóng bộ phim Những Người Mẹ Kiểu Mỹ. Trong phim, những bà mẹ luôn phải đối mặt với các con của mình. Khi còn nhỏ, chúng hiếu động phá phách; lớn lên, chúng đặt những câu hỏi khó trả lời; và đến tuổi trưởng thành, chúng trở nên hồn nhiên và phóng khoáng trong cuộc sống tình dục, mặc dù bị ba mẹ cấm cản.
Mọi người xem phim đều cảm thấy thấu hiểu sự tuyệt vọng của những người mẹ trong phim. Họ yêu thương con cái, sẵn lòng hy sinh tất cả vì chúng, nhưng tình yêu đó lại khiến cho chúng càng xa họ hơn. Một đoạn đối thoại trong phim khiến tôi không thể quên:
– Tại sao mẹ đã làm tất cả mọi thứ mà con vẫn không biết đúng, sai?
– Không! Con biết. Chỉ là khi mẹ bắt buộc con phải làm một điều gì đó thì phản đối có vẻ hấp dẫn hơn!
Nhớ đến đây tôi nhớ ra một chuyện vui vẻ. Phòng ngủ của tôi ở tầng ba, mỗi khi ba tôi đến đó, ông luôn... búng tay ra để tôi biết ông đang tới. Ông làm vậy để khi tôi làm những điều không rõ ràng, ông có thể “sắp xếp”. Dù biết rằng tôi đã trưởng thành từ lâu và không cần phải che giấu gì nữa! Nhưng đó là thói quen của ông. Nhờ thế, ngôi nhà của tôi luôn là nơi yên bình cho riêng mình.
Để cho nhau khoảng cách, để cho nhau không gian riêng, đứng ở một vị trí đủ xa để chia sẻ nhưng không làm phiền. Khi đó, chúng ta sẽ luôn bên nhau, ấm áp, an lành, không gian hại nhau!
Khi một bông hoa nở hết, chúng ta thấy nó bắt đầu tàn.
Khi một vầng trăng tròn trịa, chúng ta nhận thấy nó bắt đầu khuyết.
Khi ta hiểu hết mọi thứ tốt – xấu của nhau, ta sẽ dần mất đi sự thú vị của việc khám phá.
Điều này là sự thật ít người nghĩ đến.
Thuốc háng giả
Sự thật không hấp dẫn có thể bị lời nói dối lôi cuốn!
(Không tác giả)
Nghiên cứu đầu tiên: Trong một phòng khám nha khoa có biển quảng cáo: 'Chữa đau răng bằng một loại mật quý hiếm từ con bướm.' Bệnh nhân tò mò đến, nha sĩ bôi loại thuốc kỳ diệu này lên chiếc răng đau. Sau đó, phòng khám gọi điện lại, tất cả bệnh nhân đều nói rằng loại thuốc đã làm cho răng của họ không đau nữa!
Bí mật chấn động: Loại thuốc kỳ diệu đó thực chất chỉ là phân của côn trùng, hoàn toàn không liên quan đến việc chữa bệnh!
Nghiên cứu thứ hai: Một số người được trả tiền để thử phản ứng với điện sốc. Sau lần thử đầu tiên, họ kêu lên: 'Đau đớn không thể chịu nổi.' Ngay lập tức, bác sĩ đưa cho họ một loại thuốc chống đau cơ thể. Bác sĩ nói rằng thuốc sẽ có tác dụng trong vòng mười lăm phút. Họ uống thuốc, nghỉ ngơi hai mươi phút rồi tiếp tục với lần thử thứ hai. Khi đó, vẫn phải chịu cường độ điện sốc nhưng họ cảm thấy đau giảm đi đáng kể!
Viên thuốc ấy thực chất chỉ là viên Vitamin C, hoàn toàn không liên quan đến việc giảm đau!
Nghiên cứu thứ ba: Một bác sĩ phẫu thuật ngực đã thực hiện các ca phẫu thuật. Một nửa bệnh nhân ông thực sự phẫu thuật, nửa còn lại ông chỉ 'giả vờ' rạch hai đường ở ngực. Sau một tháng, kết quả khiến ai cũng ngạc nhiên: Tất cả bệnh nhân đều cho biết sau phẫu thuật, họ không còn đau nhiều nữa.
Bí mật động trời: Tất cả bệnh nhân, cả người phẫu thuật thật lẫn người chỉ được phẫu thuật giả, đều bình phục!
Một con ếch rơi vào hố. Các con ếch khác trên bờ liên tục khuyên nó từ bỏ và chấp nhận chết. Nhưng nó vẫn nhảy, hy vọng sẽ nhảy lên. Cuối cùng, với một cú nhảy mạnh mẽ, nó thoát khỏi hố. Thì ra con ếch bị điếc, trong cơn hoảng loạn, nó hiểu nhầm lời khuyên là động viên, nên nó quyết định không từ bỏ. Con ếch kia không biết rằng nó cũng đã tự tạo ra một loại 'thuốc giả' cho mình.
Thuốc giả không phải là thuốc chữa bệnh thể xác mà là để chữa bệnh tâm lý. Khoa học phát triển thuốc giả để an ủi tinh thần con người. Ngày nay, mọi người thường chi tiền cho những thứ đắt giá để làm hài lòng lẫn nhau, nhưng quên mất 'thuốc giả' không cần tiền mà chỉ cần lòng hiểu biết. Lời an ủi, có lúc muốn nói lại ngại nên thôi. Dần dần, mọi người xa nhau, mất nhau mà không hề hay biết.
Thuốc giả cũng có giá trị riêng của nó. Để có được nó, bạn phải trải qua nhiều năm tháng và hiểu biết. Thuốc giả không phải là giả dối. Hãy tưởng tượng, có một lúc nào đó, bạn mất kiểm soát về lời nói, nói mà không suy nghĩ, mỗi câu nói để lại một hậu quả. Khi đó, bạn mới hiểu giá trị của thuốc giả.
Đời chẳng có bao nhiêu, đừng làm mất nhau thêm nữa…
Tâm hồn hay thể xác?
Tình dục như rửa mặt – chỉ là việc bạn phải làm.
(Sophia Loren)
Có thể những dòng này sẽ làm bạn tổn thương. Vì vậy, nếu chưa đủ mười tám tuổi, chưa đủ tự tin để thảo luận về sex, xin hãy dừng lại, đừng đọc tiếp. Có một thời gian, khi gặp ai tôi cũng hỏi: “Anh/chị/em nghĩ gì về sex?”
Câu trả lời đa phần đều giống nhau, cho rằng sex là bản năng, là phần thiết yếu của tình yêu. Dù là bản năng hay lý trí, có điều chung: “Sex là điều bình thường.”
Tuy nhiên, đối với tôi, sex không phải lúc nào cũng bình thường, đặc biệt trong một số trường hợp và với một số người. Bạn tôi kể, có một lần, khi đang trên đường về nhà, suốt quãng đường dài đó, cậu bị một chiếc xe máy khác đuổi theo, người đó liên tục nhìn chăm chú về phía cậu. Quá bực bội, bạn tôi hỏi người đó muốn gì. Sau một vài lời giới thiệu, làm quen, trao đổi, người đó đề xuất bạn tôi đến… khách sạn với hắn! Bạn tôi hoảng sợ, phóng xe bỏ chạy.
Có lần, tôi nghe một người bạn khác của tôi kể về một nhóm bạn chơi thân với nhau, trong đó có một người anh lớn tuổi hơn. Khi đi chơi cùng nhau, mọi thứ vẫn vui vẻ và bình thường. Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra khi anh thẳng thắn “nhờ” một cô trong nhóm hãy giúp anh “thỏa mãn”. Anh nói điều đó một cách bình thường, mặc dù giữa anh và cô gái kia không hề có chuyện yêu đương. Rồi đâu đó họ kháo nhau về clip: “Xóc lọ giữa đường” với cảnh một gã thủ dâm nơi công cộng như ở chỗ không người!
Những chuyện kể trên có bình thường không? Sex là bình thường, vậy vì sao nghe những chuyện đó mọi người lại thấy không bình thường? Làm tình là cách tạo ra thế giới. Nếu con người không duy trì nòi giống, ngày nay đã không có một thế giới sống động với Adam, Eva, cũng không có nhà máy, xe hơi, điện thoại, internet… Nhưng có lẽ đó chỉ là một nút thắt, bởi vì sợi dây tạo ra sự sống động của cuộc sống đâu phải có mỗi chuyện làm tình.
Làm tình để tạo ra sự sống, nhưng mọi người sống không chỉ có mỗi việc làm tình. Vì sao khi chúng ta xem phim, nhất là những bộ phim kinh điển, có những “cảnh nóng”, dù ngại ngùng nhưng chúng ta vẫn không thể rời mắt khỏi những hình ảnh gợi cảm giác dục vọng đó. Bởi vì họ yêu nhau, trân trọng cơ thể nhau, họ yêu đôi môi, khóe mắt, muốn sở hữu cả thể xác và tâm hồn của người mình yêu thương trong khoảnh khắc đó. Sự hòa quyện tuyệt vời giữa tâm hồn và thể xác, lý trí và bản năng kỳ diệu ấy, bạn sẽ không thấy được ở những bộ phim cấp ba rẻ tiền. Bởi những “cảnh nóng” bạn xem trên màn ảnh nhỏ đã được những đạo diễn tài hoa dụng công đầy nghệ thuật, đưa con người đến tận cùng bản năng và cảm xúc chân thật. Đã là con người thì luôn phải giằng xé giữa lý trí và bản năng, còn loài vật đến mùa thì giao phối như một phần quy luật của vòng đời.
Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước, rồi mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau, thì thứ tự trên chẳng còn gì là quan trọng nữa. Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông?
(Trích Nắm tay và làm tình – Trang Hạ dịch)
Duyên từ đó mà tàn
A, một người bạn của tôi, đem lòng yêu một người, chân thành và sâu sắc. Nhưng người đó khước từ, mối duyên đơn phương vì thế chưa bén đã nhạt. A buồn bã, đau khổ, vật vã một thời gian dài. Đến khi A vượt qua, sẵn sàng đón nhận tiếng gõ cửa của tình yêu mới thì lúc này người kia mới hiểu được tình cảm của A và nỗ lực cứu vãn tình yêu mà chính anh ta đã từng khước từ.
Có những chuyện chẳng thể nào thay đổi! A của hôm nay đã chẳng còn bóng dáng của A ngày hôm qua nữa. Thời điểm cũng góp phần tạo nên độ mặn nhạt của cảm xúc. Khi A mặn, người kia nhạt. Nhưng khi A nhạt rồi, người kia mặn, có gì thay đổi được không?
Duyên phận cũng vì thế mà tàn…
Bạn của tôi nói, tình yêu có bốn loại:
– Đúng lúc. Đúng người.
Thế thì quá viên mãn, miễn bàn!
Sai thời điểm, đúng người.
Không có gì để tranh luận cả.
Sai thời điểm, đúng người.
Khi lòng bạn trống trải, cô đơn và cần một bờ vai để dựa vào. Người đó đến với bạn như một điều kỳ diệu, giúp bạn vượt qua những khoảnh khắc cô đơn. Tình yêu giống như ngọn lửa, cần được nuôi dưỡng để không tắt. Khi người đúng xuất hiện, bạn sẽ nhận ra mình đã chọn đúng lúc.
Đúng người, nhưng sai thời điểm.
Bạn biết đó là người bạn sẽ yêu thương hết mực. Bạn biết đó là hạnh phúc mà bạn đang mong chờ, khao khát. Bạn muốn ở bên họ mỗi ngày, chăm sóc và ngửi hương thơm của tóc họ. Nhưng khi bạn gặp họ, mọi thứ đã quá muộn: họ đã có người yêu, có gia đình, hoặc họ đang tập trung vào sự nghiệp hơn là tình yêu.
Từ đó, duyên phận cũng tan…
An toàn và bình yên
Với em, chỉ có hai loại đàn ông. Một là ngủ với em rồi vội vàng bỏ đi vào sáng mai, hai là người đàn ông đó sẽ ôm em trong lòng vào mọi buổi sáng trong cuộc đời.
(Diễn viên Jennifer Garner)
Trong bộ phim Hồn Ma Bạn Gái Cũ, bạn sẽ thấy một anh chàng ngốc nghếch, vào ngày cưới của mình đã lộ ra một bí mật lớn: 'Anh ta đã từng ngủ với bạn thân của cô dâu!' Nếu bạn là cô dâu trong lễ cưới đó, khi biết sự thật phũ phàng này, bạn có đủ lòng bao dung để tha thứ không? Còn cô dâu trong phim đã hành động như một việc báo trước, nàng đập nát hoa cưới và rời đi.
Điều đó khiến tôi nhớ đến câu chuyện về… bao cao su. Một cô gái biết người yêu của mình hôm đó đi công tác xa, đêm đó không bắt máy, thế là cô gửi cho người yêu một tin nhắn: “Anh làm gì cũng nhớ mang bao cao su, em không muốn cưới một người có bệnh.” Đó là một cô gái tinh tế và nhạy cảm. Nhiều người cho rằng cô ấy biết cách 'giữ' người yêu từ xa và tỏ ra bình tĩnh trước mọi chuyện. Nhưng theo tôi, đó là sự tinh tế một chiều và không căn cứ, nếu chàng trai đó trả lời rằng: “Được! Anh sẽ sử dụng để em yên tâm!” thì phản ứng của cô gái sẽ như thế nào? Cảm giác ở bên một người đã từng thuộc về người khác có… 'sạch' không?
Không ai muốn người mình yêu không trọn vẹn với mình, và có lẽ họ có lý do để tin rằng điều ấy là đúng đắn.
Ít hoài nghi sẽ làm cho tâm hồn nhỏ lại
Thời đại của sự hoài nghi.
Từ khi nào, chúng ta đã nghĩ rằng ông già tuyết không có thật, có phải từ khi chúng ta trở nên đủ lớn để từ bỏ những ước mơ của tuổi thơ. Hoặc có lẽ do chúng ta đang sống trong một thời đại của sự hoài nghi, nơi mà chúng ta dần trở nên nghi ngờ với mọi điều vô lý.
Kỷ niệm từ tuổi thơ.
Ngày xưa, tôi tin rằng ông già tuyết sẽ đến qua cửa sổ vì tôi sống ở vùng nhiệt đới, nơi không có lò sưởi để ông có thể vào trong nhà. Mỗi đêm Giáng Sinh, tôi đều đứng chờ bên ngoài cửa sổ cho đến khi mẹ nói: “Chỉ khi con ngủ rồi ông mới đến.” Khi đó, tôi mới chịu chui vào chăn ngủ. Mặc dù không cần ai phải nói, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra ông già tuyết với bộ râu bạc, mặc bộ quần áo đỏ, tay cầm túi quà lớn. Ông sẽ đến vào mỗi dịp cuối năm để phát quà cho những đứa trẻ ngoan và sau đó lặng lẽ cưỡi con tuần lộc, biến mất vào bóng đêm.
Ai trong chúng ta không từng lớn lên với niềm tin sâu đậm rằng ông già tuyết là thật.
Tôi đã gặp ông già tuyết.
Đúng vậy, tôi đã gặp ông già tuyết khi tôi mười hai tuổi. Đêm Giáng sinh, tôi thức trắng suốt vì muốn chứng kiến ông già tuyết. Tôi nằm im dưới chăn, không dám thở to sợ ông sẽ không đến. Tôi đợi mãi, đến nửa đêm, một người đàn ông lớn đã đến và để hộp quà bên giường rồi đi mà không gây ra tiếng động. Tôi nhớ rõ tôi đã nói nhiều lần: 'Ba là ông già tuyết phải không? Sao ba lại là ông già tuyết?'
Tôi bắt đầu hoài nghi.
Từ đó, hình ảnh ông già tuyết trong tôi dần phai nhạt, vì tôi không còn quá háo hức khi biết ông già tuyết thật ra là một người đàn ông mập mạp, lùn tự nhiên và thường lười biếng.
Một năm trôi qua, tôi đã làm rất nhiều điều tốt và không tốt, tôi không còn cố gắng trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn nữa, một phần của tuổi thơ đã bị mất trong tôi. Lúc đó, tôi đã phải sắp xếp lại những ước mơ và tưởng tượng của mình, bỏ đi những mơ ước phi lý.
Sau này, tôi trưởng thành.
Thư bất ngờ.
Khi đã trưởng thành, Giáng sinh là dịp tôi đi chơi, tiệc tùng với đám bạn hay đơn giản chỉ là ra đường nhìn thành phố rực ánh đèn, ông già tuyết trong suy nghĩ của tôi giờ đây chỉ là một biểu tượng của Giáng sinh, là hình mà người ta vẫn hay trang trí. Cho đến Giáng sinh năm ngoái, tôi nhận được thư từ ông già tuyết:
Chào con, đã hai mươi năm rồi nhỉ, thời gian trôi thật nhanh, giờ Giáng sinh lại đến chẳng biết phải tặng gì cho con. Ba đã biết con nhận ra ba là ông già tuyết từ rất lâu rồi nhưng ba vẫn đều đặn đặt quà cạnh giường con mỗi năm vì ba không muốn rằng khi con lớn lên, cuộc đời xô
đẩy, một nhịp sống với bao hoài nghi sẽ vô tâm cướp mất giấc mơ thơ bé của con. Dù gì trong tim con, hình ảnh về một ông già tuyết luôn mang quà cho những đứa trẻ ngoan mỗi năm sẽ còn mãi, để con luôn có gắng từ những việc nhỏ nhặt nhất, và còn là vì ba luôn mong con là đứa con gái bé nhỏ như năm nào. Vì thế, việc ba đặt một món quà cạnh giường con đã là một thói quen cũng như để tận hưởng thứ hạnh phúc vô tận vào mỗi Giáng sinh của ba.
Ký tên
Ông già tuyết bị phát hiện
Giảm bớt hoài nghi để trở lại tuổi thơ.
Sau khi nhận được lá thư, tôi nhận ra rằng, dù ông già tuyết có thật hay không, ba vẫn giữ giấc mơ thơ bé của tôi không đổi. Nếu tôi giảm bớt hoài nghi, tôi sẽ tràn đầy hạnh phúc như bao đứa trẻ khác vào dịp Giáng sinh.
@Đánh giá sách
Thật sự, Thương nhau để đó là tác phẩm mà tôi yêu thích nhất trong số các tác phẩm của Hamlet Trương và Iris Cao. Nó nói về những lo lắng của tuổi thanh xuân mà tôi và nhiều người khác đang trải qua, và đã giúp tôi nhận ra rằng cuộc sống thực sự rất đẹp, chỉ là nó đã bị che phủ bởi rất nhiều vấn đề mà thôi. Chính tôi và bạn bè của tôi sẽ là những người giúp làm sáng tỏ vẻ đẹp ẩn dấu ấy, không ai khác.
Xin phép dùng nhận xét từ một số độc giả để kết thúc:
Tình cảm, chân thật và ngọt ngào! Thú thật thì đến giờ tôi vẫn ấn tượng mãi với 'yêu đến từng tế bào'. Chúc Hamlet Trương sẽ hạnh phúc hơn những bài hát, những cuốn sách em từng viết'
Quang Chí - Tuần san Hoa Học Trò, quản lý ca sĩ Thuỷ Tiên, Ngô Kiến Huy
Có phải chúng ta đang sống quá nhanh nên nhiều khi đánh rơi mất những thứ xúc cảm ghen tuông, hờn giận, những nghẹn ngào thiết tha cần có thường ngày mà không hề hay biết. Tôi rất thích nhâm nhi những mẩu chuyện của họ để đôi lần tìm ra chính mình, tìm lại những cảm xúc đã làm rơi nhưng được họ 'nhặt' và cất hộ
(Ca sĩ Đông Nhi)
Tôi nghĩ đó không đơn thuần là sự mộc mạc. Họ viết như đang trò chuyện, lối trò chuyện giản đơn, bình dị, thi thoảng lại kèm vào đó những cảm thán bi quan và cả những mơ mộng yêu đương thật hồn nhiên. Có cả những chiêm nghiệm, triết lý rất đại diện của người trẻ tuổi. Nó làm rung nhẹ trong tôi những năm tháng còn trẻ của chính mình. Mơ màng nhìn về cuộc sống…'
Tùng Leo - Người dẫn chương trình truyền hình, Biên tập viên truyền hình (Đài Yan-TV)
Đánh giá chi tiết từ: Ngô Yến-MyBook
Hình ảnh do: Ngô Yến