Trong thời gian sắp tới, những ngày của chiến sĩ trinh sát sẽ đầy gian khổ, nhưng cũng đầy niềm vui. Trong cuộc chiến, họ có thể gặp phải vô số nguy hiểm, nhưng họ vẫn luôn tin rằng, dù có gian khổ đến đâu, họ cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.
Khi nhắc đến tuổi thơ, hầu hết mọi người đều nghĩ đến những kỷ niệm êm đềm, nhưng “Tuổi Thơ Dữ Dội” lại đưa độc giả đến với những thời kỳ đầy sóng gió, đầy mồ hôi và nước mắt! Những thiếu niên trinh sát sống trong những ngày 14, 15, hi sinh vì hai từ “Tổ quốc”.
Thông Tin Về Tác Giả và Tác Phẩm
Phùng Quán (1932-1995), một tác giả và nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong văn học Việt Nam. Ông bắt đầu sự nghiệp văn chương trong thời kỳ chiến tranh Đông Dương và nổi tiếng với tác phẩm đầu tay của mình, “Vượt Côn Đảo”. Ông từng là một chiến sĩ trinh sát, tham gia trận đánh dũng mãnh. Từ một người chiến sĩ, ông đã trở thành một nhà văn chân chính, thể hiện tinh thần cách mạng trong tác phẩm của mình.
“Tuổi Thơ Dữ Dội” là một tác phẩm mà Phùng Quán đã viết suốt 8 năm. Tác phẩm này mô tả một thời kỳ đau thương trong lịch sử, khi các thiếu niên trinh sát từng hy sinh cho độc lập và tự do của quê hương. Ông đã lựa chọn bối cảnh là trung đoàn trinh sát mà ông từng tham gia, tạo nên một câu chuyện sống động và đầy cảm xúc. Cuốn sách là sự kết hợp hoàn hảo giữa tiếng cười và nước mắt, thể hiện lòng quả cảm và bất khuất của những anh hùng ở tuổi vị thành niên.
Cuốn sách 'Tuổi Thơ Dữ Dội' được xem là một tác phẩm không thể bỏ qua đối với mọi người Việt, mang lại không ít nước mắt nhưng cũng là nguồn cảm hứng về lòng tự hào dân tộc.
Khái niệm 'yêu nước' được thể hiện rõ trong từng nhân vật của truyện, những thiếu niên dũng cảm đã hy sinh để đem lại độc lập và tự do cho đất nước.
Hành trình tìm thuốc cho mẹ của Mừng là một chuyến phiêu lưu đầy ý nghĩa.
Mỗi chiến sĩ cách mạng là một tia nước nhỏ, nhưng tất cả đều cùng chảy vào dòng sông lịch sử vĩ đại.
Mừng, với tình yêu thương mãnh liệt dành cho mẹ, đã dũng cảm tham gia vào đội thiếu niên trinh sát để tìm thuốc chữa bệnh cho bà.
Sự kiên nhẫn và quyết tâm của Mừng đã được thể hiện qua hành động liều lĩnh vượt qua mọi khó khăn để giúp đỡ mẹ.
“Dày vò hết những kẻ ngoại bang xâm lược, đạt được sự độc lập, thì ai cũng được hưởng phúc. Dù gian khổ như thân em dù có mắc phải bệnh nặng đến đâu cũng được Chính phủ điều trị…”
Trong những ngày cuối cùng, Mừng bị bắt oan là phản quốc, sự bất công như ập đến và đánh bại đứa trẻ ngây thơ ấy. Mừng không biết rằng thế giới mà em thấy, dưới vẻ bề ngoài vẫn còn nhiều âm mưu, thủ đoạn, sự lừa dối.
“Nhưng em quá trong trắng, quá thuần khiết. Em không hiểu và không tin, rằng trong cuộc sống này vẫn tồn tại sự ác, sự xấu xa, những mưu mô lừa dối…”
Khi thở cuối cùng trên tháp quan sát, Mừng vẫn khẩn khoản cầu xin các anh để minh oan.
“Riêng em Mừng, trung đoàn trưởng dẫn đưa xác em chôn cạnh mẹ, dưới bóng cây vả rừng cổ thụ. Cây vả rừng mà Quỳnh sơn ca thường hái những lá vàng nhạt làm giấy chép nhạc, viết nhạc kịch mơ ước của đời mình, kể chuyện em Mừng đã leo hết tất cả các đỉnh núi cao của thành phố quê hương để tìm thuốc chữa cho mẹ. Núi có cây vả rừng cổ thụ từ xưa đến nay không có tên. Trên bản đồ chỉ ghi là đỉnh Chín Sáu. Sau đêm ấy, núi đã có tên: Núi-Mẹ-Con-Em-Mừng.”
Tuân thủ nghiêm ngặt
Đó là Vịnh sưa nổi tiếng với kỉ luật vững vàng, luôn cẩn thận bảo vệ chiếc áo trận thủ mà người chính trị viên em tôn trọng trước khi hy sinh. Vịnh sống và chiến đấu không biết mệt mỏi, luôn nhắc nhở mình phải sống đạo đức, tận tụy, tuân thủ nguyên tắc.
Vịnh hy sinh sau khi xé quần áo buộc mình trên cột thu lôi để gửi tín hiệu từ kho đạn của địch. Trong những khoảnh khắc cuối cùng, dù bị địch phát hiện và bắn phá, thân hình bé nhỏ của em vẫn kiên quyết bám trụ trên cột cheo leo để giúp quân ta nhắm bắn và thành công phá hủy kho đạn của địch.
Sông Ô Lâu chiến đấu kháng cự
Quỳnh sơn ca, thiếu niên từ bỏ cuộc sống giàu có, từ bỏ gia đình vì cha em là phó tổng trấn Trung Kì, luôn hướng trái tim về Vệ quốc Đoàn, về ánh sáng của lẽ phải. Em mang âm nhạc của mình để cứu rỗi những người chiến sĩ bị thương, động viên tinh thần quân đội, đồng thời xoa dịu nỗi đau mà chiến tranh mang lại. Bài hát “Sông Ô Lâu chiến đấu” của Quỳnh đã tạo ra tiếng vang lớn trong toàn bộ chiến khu, về tài năng hiếm có của em. Có thể nói sự xuất hiện của Quỳnh như một liều thuốc chữa lành, nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ, kiên quyết tới mức làm lòng ta đau đớn.
Quỳnh bị thương trong một nhiệm vụ, những mảnh thủy tinh đã găm sâu vào gan bàn chân của em. Với điều kiện hạn hẹp của chiến khu, tình trạng bệnh của Quỳnh ngày càng nặng hơn. Vết thương nhiễm trùng, đau đớn em chịu đựng dường như không có hồi kết, nhưng Quỳnh không chấp nhận về với gia đình. Gia đình hứa sẽ gửi Quỳnh đi du học Thụy Sĩ để mở rộng và thắp sáng ước mơ âm nhạc - ước mơ mà em ôm trọn cả đời. Tuy nhiên, dòng máu cách mạng sôi sục trong mỗi giọt máu của Quỳnh đã từ chối mọi lời đề nghị, ở lại với chiến khu, gắn bó với sự nghiệp đấu tranh cho Tổ quốc, cho dân tộc, dù chỉ còn lại những mảnh hơi phập phồng.
Quỳnh dù nhỏ bé, nhạy cảm nhưng rất mạnh mẽ. Em kiên định trong những lần phẫu thuật mà không có gì làm em sợ hãi, khiến các bác sĩ phải xót lòng. Từ một cậu bé được nuông chiều, Quỳnh đã trưởng thành qua những cơn sốt rét khắc nghiệt, muốn chết đi sống lại. Cuối cùng, em không thể chống lại nỗi đau, nỗi nhục gia đình, từ cú sốc từ chính người cha của mình.
“Cha Việt Gian đuổi con Vệ quốc Đoàn. Cha hắn ném xe hơi, ném nhà cao tầng, ném nhạc cụ, ném cả đất nước Thụy Sĩ vào hắn, làm sao hắn không vỡ tim mà chết.”
Quỳnh ngủ say khi những kế hoạch của em vẫn còn dang dở, vẫn còn bao bản nhạc em muốn sáng tác, và còn bản nhạc kịch viết về cậu bạn Mừng “đi tìm thuốc cho mẹ”, trở thành vết thương trong lòng của toàn chiến khu. Ngày em ra đi, gần như toàn bộ chiến khu đều đến “đứng im cả ngọn đồi” và cùng nhau hát bài “Sông Ô Lâu kháng chiến” tiễn biệt em.
“Sống, viết nhạc lên cây lá
Chết, bạn cùng quả ổi bay trên rừng
Sống dũng cảm, chết trung thành
Nơi đây yên nghỉ bạn Thân Trọng Quỳnh.”
Trốn thoát khỏi tù đày
Hoặc nhắc về Tuổi thơ gay go là nhắc về Lượm sứt và những ngày gian khổ vượt ngục. Sự hành hạ về cả thể chất và tinh thần cũng không thể làm đầu hàng người trẻ trung, anh dũng mang trong máu cách mạng. Lượm còn lan truyền sự yêu nước, căm hận kẻ thù trong thời kỳ đen tối, đầy đau khổ đó. Trong nhà tù bẩn thỉu, nhơ nhuốc, em vẫn kiêu hãnh bất khuất như hoa sen - “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Tác giả Phùng Quán đã miêu tả rất chân thực và cảm động về khoảnh khắc Lượm tự do, ngày Huế trở nên đẹp và lãng mạn với ánh nắng vàng rực và những cánh đồng lúa mênh mông, như một tượng trưng cho tương lai tươi sáng của cách mạng Việt Nam sau này.
“Sinh ra và lớn lên ở làng quê, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một cánh đồng lúa sắp chín, Lượm lại cảm thấy vui mừng đến nghẹt thở như trưa nay. Lúa tốt quá! Chỉ cần vài trăm bước nữa thôi, mình sẽ trườn vào cái rừng lúa bát ngát nắng trưa kia, như con chim cuốc. Chỉ cần hạ thấp đầu và chạy là lúa sẽ bao phủ kín người, người đi ngang không thể nhìn thấy được!”
Hình ảnh của Tổ quốc
Mừng, Vịnh sưa, Lượm sứt, Quỳnh sơn ca, cùng rất nhiều thanh niên dũng cảm như Bồng da rắn, Tư dát, Châu sém,... đã sống và chiến đấu, đã từng bước đi vào trái tim độc giả bằng lòng dũng cảm và lòng gan của mình. Ở tuổi học trò, họ đã quên bản thân vì Tổ quốc, hy sinh bản thân làm lính trinh sát, làm giao liên cho quân đội chiến khu.
Không chỉ tình yêu Tổ quốc, độc giả sẽ còn bị động đến lòng thương nhớ giữa những chiến sĩ trẻ. Như tình bạn giữa Mừng và Quỳnh. Khi Quỳnh ra đi, Mừng vẫn không quên mang quả ổi bay đến mộ Quỳnh, để quả nở, rồi ngồi im lặng ở đó, chia sẻ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ trong chiến khu, nước mắt rơi. Quả ổi bay ngọt mát vẫn ở đây, Mừng vẫn ở đây, nhưng Quỳnh đã ra đi, xa xôi lắm rồi…
Kỷ niệm Tuổi Thơ Sôi Động“Chúng ta quyết định ra đi mặc kệ nguy hiểm, để cùng các bậc tiền bối đuổi đánh thức kẻ thù xâm lược, giữ cho tổ quốc thân thương của chúng ta luôn tự do. Khi đất nước đã giành được tự do, tổ quốc đã độc lập hoàn toàn, thì chắc chắn rằng thế hệ chúng ta sẽ được sống một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn hơn gấp nhiều lần so với ngày hôm nay.”
Ấn Tượng
“... Có một viên ngọc quý thời gian ban tặng con người, đó là Tuổi thơ. Một viên ngọc rực rỡ, trong trẻo nhưng quá mong manh, không thể tìm thấy lần thứ hai trong đời. Và có một thế hệ người Việt chưa từng được trải nghiệm viên ngọc ấy, Tuổi thơ sôi động của Phùng Quán đã được viết ra cho thế hệ đó. Hãy đọc để nhớ lại, để tự hào, và để cầu nguyện cho những Tuổi thơ sắp tới...”
- Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường -
Đọc Kỷ Niệm Tuổi Thơ Sôi Động, tôi luôn cảm thấy những xúc động lạ lẫm. Nếu chỉ nghe về chiến tranh như một khái niệm bình thường, ta sẽ không thể hiểu hết được sự tàn bạo và đau thương mà nó mang lại. Chỉ qua những trang sách quý giá, ta mới hiểu được những mảng tối tăm và sự khắc nghiệt của chiến tranh. Và có một thế hệ người Việt chưa từng được trải nghiệm viên ngọc trong tay, Tuổi thơ sôi động của Phùng Quán đã được viết ra cho thế hệ đó, đúng như vậy. Lớn lên trong tiếng bom đạn, thế hệ cha anh đã biết trước rằng họ sẽ không có cuộc sống yên bình như người khác. Họ lắng nghe lời gọi từ trong lòng, họ tỉnh thức từ những phản ứng của từng tế bào trong máu, họ hiện diện trên chiến trường mà không hề sợ hãi, do dự. Bởi vì Tổ quốc là tất cả. Bởi vì độc lập, tự do là nguyên tắc cao quý. Những thế hệ cha anh đã dạy cho chúng ta về lòng dũng cảm, về sức mạnh của dân tộc, để chúng ta có thể kiên cường hơn khi đối mặt với thách thức trong thế giới hiện đại ngày nay. Các bậc tiền bối đã giao lại cho chúng ta một đất nước bao la cùng những ước mơ chưa thực hiện, và vì vậy, thế hệ chúng ta tiếp tục viết nên những giấc mơ đó.
Kết Thúc
Những thiếu niên ấy nằm yên dưới lòng đất ấm trong những ngày đỏ lửa ở Huế, vẫn sống trong tuổi thơ hồn nhiên 13, 14 để đổi lấy một thế giới bình yên mà chúng ta tự hào và trân trọng ngày nay. Mỗi câu, mỗi câu từ Tuổi thơ dữ dội đều như một vòng xoáy cuốn hút tâm trí của độc giả, nhắc nhở rằng “Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho ta. Mà hãy tự hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc hôm nay”. Tuổi thơ dữ dội xứng đáng là một biểu tượng văn học của Việt Nam, để mỗi người con Việt tìm về nguồn cội - đọc để hiểu, đọc để suy ngẫm, đọc để chia sẻ cảm xúc, và đọc để tự hào.
Tóm Tắt Bởi: Jasmine - MyBook
Hình Ảnh: Jasmine