Tổng hợp các câu chuyện đáng nhớ của bản thân hay nhất, ngắn gọn giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.
Tổng kết các câu chuyện đáng nhớ của bản thân (30 mẫu)
Tóm tắt các câu chuyện đáng nhớ của bản thân
1, Mở đầu
- Giới thiệu một câu chuyện đáng nhớ: ấu thơ, ở quê ngoại, kỉ niệm với ông bà.
- Ấn tượng về câu chuyện: bài học về sự trung thực, không thể quên.
2, Phần chính
a, Mô tả về hoàn cảnh xảy ra câu chuyện
- Trong kì nghỉ hè, gia đình cho em về quê thăm ông bà:
+ Quê ngoại thật đẹp: cánh đồng lúa, đàn cò trắng, trâu bò và nghé con.
+ Ông bà đã già nhưng vẫn khỏe mạnh: chăm sóc gà, trồng rau, yêu thương cháu nhưng cũng nghiêm khắc.
+ Có nhiều anh chị em họ và các em nhỏ trong làng chơi cùng: thả diều, bắt dế, chơi ô ăn quan.
⇒ Cảm xúc: về quê vui vẻ với những trò chơi mới, được nghe ông bà kể chuyện lịch sử và về cuộc sống nơi quê nhà.
b, Tóm tắt lại câu chuyện đáng nhớ
- Mô tả tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện: vào một buổi trưa
- Diễn biến của câu chuyện:
+ Trong lúc vui đùa cùng bạn, không để ý đàn gà bị chó dữ đuổi bắt.
+ Khi ông bà hỏi, nói dối rằng thấy gà đi lạc vào bụi rậm bị rắn cắn.
+ Buổi tối, hàng xóm đến xin lỗi vì chó cắn gà, đề nghị muốn đền bù
+ Ông bà buồn bã, thất vọng vì cháu nói dối.
+ Nhận ra sai lầm, hối hận, xin lỗi ông bà
- Câu chuyện kết thúc: ông bà tha thứ, nhắc nhở về hậu quả của việc nói dối, cần phải luôn trung thực trong cuộc sống.
- Chia sẻ suy nghĩ và cảm xúc của bản thân qua câu chuyện: cảm thấy hối hận, cam kết sẽ luôn trung thực, không làm thất vọng người thân.
3, Kết luận
Câu chuyện là một kỷ niệm như thế nào: đáng nhớ, mang lại bài học quý giá cho bản thân.
Bản thân cảm thấy tôn trọng, yêu thương ông bà hơn.
Tóm tắt một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 1
Có lẽ trong cuộc sống, mỗi người đều từng nhớ những buổi sáng bị mẹ gọi dậy và khẩn trương thay quần áo để đến trường, nhưng thường quên đi ánh mắt yêu thương của mẹ. Dường như chúng ta không thể quên những cảm giác đau đớn từ những trận đòn của cha mỗi khi chúng ta phạm lỗi, nhưng không biết trái tim của họ cũng đang đau đớn… Có lẽ vì cuộc sống bận rộn, hoặc vì nhiều lý do khác mà những tình cảm yêu thương trong suốt quá trình trưởng thành đó đã bị lãng quên, cho đến một ngày tình cờ đọc được một bài văn, chúng ta mới nhớ lại cha mẹ…
“Đường kim từ tay mẹ, thành áo trên người con”. Tình yêu của cha mẹ dường như bắt nguồn từ những việc nhỏ nhặt như đường kim mũi chỉ ấy. Dù ở đâu, dù chúng ta làm gì, tình yêu ấy vẫn luôn ủng hộ những ước mơ của chúng ta.
Quá trình trưởng thành của mỗi người có thể không giống nhau, nhưng tình yêu của cha mẹ luôn như nhau. Trong những câu chuyện hàng ngày, tình yêu của cha mẹ luôn lớn lao như biển cả. Trong cuốn sách này, những câu chuyện về tình yêu ấm áp của cha mẹ có thể là lời cảm ơn, có thể là sự tiếc nuối và những lời chưa kịp nói… Giá trị của sự trưởng thành chính là mái tóc bạc mỗi ngày của cha và những nếp nhăn trên da mặt của mẹ. Không phải ai cũng được nghe những lời động viên của cha mẹ, hoặc có cha mẹ ở bên cạnh. Đừng để sự đền đáp không được thực hiện trở thành sự tiếc nuối.
Có rất nhiều thứ sẽ mất đi theo thời gian, nhưng tình yêu của cha mẹ luôn ấm áp và nồng thắm. Tuy nhiên, vì bận rộn với cuộc sống hàng ngày, chúng ta thường quên đi ánh mắt yêu thương của cha mẹ. Hãy nhớ rằng, cha mẹ luôn mong muốn chúng ta quay về bên họ. Hãy dành chút thời gian để bày tỏ tình cảm, một cái ôm hay một món quà nhỏ… Đọc những câu chuyện này, chúng ta cảm nhận được tình yêu của cha mẹ hiện hữu ở khắp mọi nơi, khiến chúng ta luôn ấm lòng. “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Với bổn phận làm con, hãy trân trọng và yêu quý những khoảnh khắc bên cha mẹ và hãy tận dụng cơ hội đó để báo đáp công ơn và tình yêu của họ.
Chúc cho mọi người luôn nhận ra rằng tình yêu của cha mẹ là quý giá nhất. Hãy hạnh phúc khi còn có cha mẹ bên cạnh, hãy nói với họ một lời chân thành: Con yêu ba mẹ.
Hãy trân trọng những gì bạn đang có, đừng để lúc mất mới biết quý trọng.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 2
Bạn Thắm có hình dáng nhỏ nhắn, thân hình mảnh mai nhưng khỏe mạnh, tóc dài thường buông xõa khi ở nhà và được cột gọn gàng khi đến trường. Với gương mặt sáng và chiếc mũi thanh tú, Thắm rất thông minh. Bạn là học sinh giỏi nhiều năm liền ở lớp. Siêng năng và sáng dạ, học đâu nhớ đấy và lâu bài, Thắm được các bạn kính trọng. Thắm tốt lắm, luôn giúp đỡ những bạn gặp khó khăn về học tập và sức khỏe.
Em có một người bạn rất thân, hai đứa luôn gắn bó với nhau, cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Dù Thắm đã về quê sinh sống nhưng tình bạn đẹp ấy vẫn sống mãi trong em.
Em nhớ rõ một sự việc đã khiến em cảm thấy xấu hổ, nhưng đó cũng là một kỉ niệm đẹp, một bài học quý về tình bạn.
Bạn Dung nghỉ học đã hai ngày, không ai biết lý do, cô giáo và các bạn rất lo lắng. Thắm tìm đến nhà Dung và biết được về hoàn cảnh khó khăn của bạn. Mặc dù chỉ cần báo lại cho cô là đủ nhưng Thắm đã dành thời gian đến với bạn Dung. Em giận Thắm lúc đó nhưng sau này em hiểu ra rằng tình bạn thực sự quan trọng.
Khi Dung trở lại lớp, cô giáo thông báo rằng bạn ấy vẫn đủ điều kiện thi học kì. Cô đã kiểm tra và nhận xét tốt về những kiến thức mà Dung đã bị lỡ trong thời gian vắng mặt. Điều này chứng tỏ công của Thắm rất lớn. Cô giáo rất hài lòng về Thắm và bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn đến Thắm.
Khi nghe Thắm mời vào thư viện xem truyện, em cảm thấy ngượng ngùng. Thắm nói rằng tình bạn rất quý giá và đáng trân trọng nhất. Điều này làm em suy nghĩ và học được nhiều.
Em luôn nhớ Thắm, người bạn tốt nhất của mình. Em cố gắng học tốt để sánh kịp với bạn ấy. Thắm là người mẫu mực mà em hướng tới.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 3
Tuổi học trò chứa đựng nhiều kỷ niệm đáng yêu, từ những niềm vui đến những bi kịch, nhưng tất cả đều trở thành những dấu ấn quý giá trong cuộc đời của mỗi người. Đối với tôi, một trong những kỷ niệm không thể phai nhạt là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Đó không chỉ là kết thúc một năm học mà còn là bước chuyển giao sang một giai đoạn mới. Ngày chia tay đong đầy nỗi nhớ nhung và tình cảm.
Nhớ mãi chiều thứ ba ấy. Mọi người trong lớp đều tươi vui và hồ hởi, sẵn sàng cho buổi tổng kết. Cô giáo xuất hiện, chúng tôi đứng lên chào. Cô mặc trang phục bình thường, ánh mắt hiền lành. Sau khi tóm tắt thành tích lớp, cô nhấn mạnh vào những hạn chế và khuyến khích chúng tôi sửa sai. Cô dạy cho chúng tôi biết trách nhiệm và tin tưởng vào khả năng của bản thân.
Cô cảnh báo chúng tôi rằng cuộc sống vẫn đầy khó khăn nhưng chúng tôi cần phải mạnh mẽ và kiên nhẫn. Cô chia tay chúng tôi với những lời khích lệ và hứa sẽ luôn sẵn sàng hỗ trợ chúng tôi trên con đường phía trước. Đó là lời nói khích lệ và biểu tượng cho sự kết nối giữa cô và học sinh.
Ngày tổng kết năm học đã qua lâu rồi nhưng vẫn đọng lại trong tâm trí những kỷ niệm đẹp của tuổi học trò. Bây giờ, khi trưởng thành hơn, tôi nhìn lại và cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng tự hào về những gì đã trải qua.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 4
Phương là bạn thân của tôi từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã trải qua nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Một trong những kỉ niệm đó là khi tôi gặp tai nạn xe.
Khi chúng tôi còn là học sinh lớp 3, Phương thường rủ tôi đi học mỗi ngày. Một hôm, trên đường đi, chúng tôi bị một chiếc xe máy lái ẩu tông vào. Phương đã nhanh chóng đỡ tôi và đưa tôi đến trường, lo lắng và quan tâm. Đó là lúc tôi nhận ra Phương là một người bạn đáng quý.
Mỗi khi nhớ lại kỷ niệm đó, tôi hiểu rõ hơn về giá trị của tình bạn và biết cách trân trọng Phương hơn.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 5
Tết Trung thu luôn là kỷ niệm đáng nhớ với tôi, đặc biệt là khi cùng lớp chuẩn bị cho ngày hội đặc biệt này.
Lớp 6A đầy bản lĩnh và sáng tạo đã cùng nhau tham gia cuộc thi 'Trang trí Tết Trung thu'. Nhờ sự đoàn kết và cống hiến, chúng tôi đã tạo ra một không khí trung thu ấm áp và đầy ý nghĩa.
Cuộc thi không chỉ là cơ hội để chúng tôi gắn kết mà còn là dịp để tỏa sáng và thể hiện tài năng sáng tạo của mỗi thành viên trong lớp.
Nhờ sự cống hiến và tinh thần đoàn kết, lớp 6A đã tạo nên một không gian trung thu rực rỡ và ấm áp, để lại dấu ấn đáng nhớ trong lòng mỗi người.
Khi nghe tin lớp giành giải nhất cho khối 6, tất cả chúng tôi đều hạnh phúc và vui sướng. Kỷ niệm đó đã giúp tôi hiểu thêm về tình yêu thương và sự đoàn kết.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 6
Sống bên gia đình luôn là điều khiến con người cảm thấy hạnh phúc và ấm áp. Và không thể nào quên được kỷ niệm trồng cây cùng các em họ trong mùa hè ấy trên mảnh vườn rộng lớn.
Nhà của bác em có một mảnh vườn rộng lớn đã bị bỏ hoang từ lâu. Sau đó, bác quyết định trồng cây để làm xanh mảnh đất và tăng thêm thu nhập. Vào một ngày nắng của mùa hè năm 2010, tôi và các em họ được trải nghiệm cuộc sống nông dân.
Để công việc diễn ra thuận lợi, chúng tôi đã tổ chức họp bàn, phân công nhiệm vụ cụ thể cho mỗi người. Mỗi người có nhiệm vụ riêng để đảm bảo công việc diễn ra nhanh chóng và hiệu quả.
Cảm giác trồng cây và làm việc cùng nhau đã mang lại niềm vui cho chúng tôi. Sau 2 ngày, mảnh vườn đã được lấp đầy bởi hàng trăm cây keo xanh tươi. Khoảnh khắc đó luôn là niềm vui và hạnh phúc trong tâm trí chúng tôi.
Kỷ niệm của năm đó mãi sống mãi trong lòng tôi. Đó là những ngày tháng hạnh phúc bên gia đình và người thân. Từ đó, tôi càng trân trọng và quý trọng những khoảnh khắc ấm áp như vậy.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 7
Hôm đó, khi nhận được bài kiểm tra văn trả lại từ cô Hường, tôi đã trải qua một trong những khoảnh khắc đau lòng nhất trong cuộc đời học sinh của mình. Một điểm số thấp đến mức gần như làm tan vỡ lòng tự ái của tôi.
Tôi nhớ rõ cảm giác hoang mang khi nhìn thấy điểm 3 to tướng trên tờ bài kiểm tra của mình. Dường như trái tim tôi ngừng đập trong giây phút ấy, không thể tin được vào sự thật. Tôi cố gắng giữ vững bình tĩnh nhưng không thể kìm nén được nỗi buồn trong lòng.
Sau khi đọc lại bài kiểm tra, tôi nhận ra rằng mình đã hoàn toàn lạc đề. Tôi đã viết về một kỉ niệm thay vì tuân thủ đề bài yêu cầu. Đó là một bài học đắt giá về sự cẩn thận và tập trung của tôi.
Nhìn thấy bạn Liên hạnh phúc với điểm số của mình, tôi càng cảm thấy thất vọng và xấu hổ về điểm số thấp của mình. Sự so sánh đau lòng này khiến tôi càng hiểu được giá trị của việc kiên nhẫn và cố gắng trong học tập.
Cảm giác bị lạc đề và nhận ra sự thất bại trên tờ giấy là một trải nghiệm đau lòng, nhưng cũng là một bài học quý giá mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô giáo, tôi cảm thấy như thế giới đang sụp đổ xung quanh. Đó là một trải nghiệm đầy xót xa nhưng cũng là động lực để tôi cố gắng hơn trong tương lai.
Trên đường về, bước chân tôi dần trở nên chậm lại, lòng nặng trĩu cảm xúc. Bố mẹ đã đặt rất nhiều niềm tin vào tôi. Nếu họ biết tôi bị điểm 3, họ sẽ cảm thấy thế nào? Bố thường khích lệ tôi học tập chăm chỉ, mong rằng tôi sẽ trở thành một luật sư như bố. Mẹ cũng luôn hy vọng con gái của mình sẽ học giỏi và ngoan ngoãn. Tôi không thể làm cho họ buồn lòng, vì vậy tôi quyết định giấu điểm số và nói rằng cô giáo không chấm bài vì cả lớp đều làm kém. Lo lắng và đau đớn, tôi bước về nhà mà không biết mình đã đi từ khi nào.
Khi bước vào cổng nhà, mẹ ôm tôi một cách dịu dàng và nhận ra sự mệt mỏi của tôi. Tôi không thể giấu nổi nỗi buồn và tâm trạng của mình. Tôi khóc và kể với mẹ rằng tôi vừa bị điểm 3 môn Văn. Tôi nghĩ rằng bố mẹ sẽ mắng tôi, nhưng thực tế không phải như vậy. Mẹ khuyên tôi bình tĩnh, rút ra bài học và hứng khởi cho lần sau.
Tối hôm đó, tôi tự kiểm tra lại bài văn của mình và nhận ra điểm 3 như một bài học quý giá. Tôi quyết tâm tìm lại những điểm cao và niềm tin của gia đình và bạn bè.
Đó là một kỷ niệm không bao giờ phai mờ dù đã trôi qua rất nhiều năm. Từ đó, tôi đã học được cách kiểm soát sự vội vã và điểm 3 không bao giờ xuất hiện trong bài vở của tôi nữa.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân - mẫu 8
Đã lâu tôi không được về quê. Bố đang công tác ở một đảo xa xôi và ông bà nội của tôi đã qua đời.
Gần Tết mà bố vẫn chưa trở về. Sáng ngày 27 Tết, mẹ nói với hai con: 'Chiều nay, mẹ và hai con sẽ về quê, thăm mộ ông bà...' Bé Lan vui mừng reo lên, trong khi tôi lại cảm thấy một biển cảm xúc không thể diễn tả. Tôi nhớ rằng ông đã mất hơn tám năm và bà đã ra đi gần sáu năm rồi... Hình ảnh của ông nội với mái tóc bạc phơ, gương mặt hồng hào và gương mặt hạnh phúc hiện ra trước mắt tôi. Nước mắt tôi rơi không ngừng.
Đường đi về dài hơn 30 cây số, xe máy mẹ chạy chỉ mất hơn một giờ là tới quê. Làng Văn Xá quê hương yên bình với màu xanh lúa nước bao quanh. Cò trắng đang bay lượn nơi đâu mà nhiều thế? Cây đa già xanh um, ngôi đình cổ mái ngói rêu phong, dòng sông Tam Thê êm đềm trôi, trâu bò hiền lành gặm cỏ trên bờ.... Cảnh đẹp thân thương, khiến tôi càng nhìn càng xao xuyến.
Ngôi nhà ngói năm gian của ông bà nội vẫn đứng đó, nhưng nơi đó trở nên trống trải. Chú, thím Lợi và ba đứa em Nhân, Hòa, Thái vui vẻ đón tiếp ba mẹ con tôi. Nhân học lớp bốn, Hòa học lớp ba, Thái học lớp một. Cả ba đều học giỏi, họ nhận quà và tiền mừng tuổi từ bác Nga. Hai em đều nhường cái cặp sách lại cho Nhân. Khi bác nói: 'Bác sẽ gửi túi xách về cho hai cháu để đi học....', Hòa và Thái rất vui!
Sau bữa cơm ở nhà chú, ba em nhỏ đưa hai chị ra thăm vườn. Khi đi qua cây cau, cây cam, cây bưởi, tôi dừng lại. Khi qua bờ ao, luống rau, tôi bước chậm lại. Tôi nghe như thấy gió thì thầm: 'Cây cỏ cũng mang tình, mang ý nghĩa đấy cháu ạ!...'
Đêm đó, nằm trên giường của bà, tôi không thể ngủ. Tám, chín năm trước đây, bà vẫn ru tôi vào giấc ngủ trên chiếc giường này...
Sáng hôm sau, ba mẹ con tôi đi cùng chú và đợi ba em đi ra nghĩa trang thăm ông bà. Mộ ông bà được xây vuông vắn, nhưng trên đỉnh mộ vẫn mọc rất nhiều cỏ xanh. Bố mẹ và chú Lợi tuân thủ lời dặn dò của ông bà trước khi ông bà qua đời: ' Xây mộ cho đơn giản, đừng phô trương. Phải lo cho các cháu học giỏi và hiếu thảo. Điều đó sẽ khiến ông bà ở thế giới bên kia vui vẻ lắm rồi.!'
Khiêm tốn, giản dị, chất phác là cách sống của ông bà nội. Cha mẹ tôi luôn nhắc nhở chúng tôi theo đuổi.
Mẹ và chú Lợi bày hoa lên mộ ông bà, thắp hương và khấn vái. Mẹ khóc và chị em tôi cũng không kìm được nước mắt. Cả ba đứa em đều khóc theo.
Ánh nắng lên cao. Khung cảnh nghĩa trang trong sương mờ huyền bí dần trở nên yên bình hơn bao giờ hết. Tôi lòng vòng khi đặt nến hương trên mộ ông bà. 'Bà ơi, ông ơi! Bố cháu đi công tác xa chưa về kịp. Ba mẹ con cháu về thăm ông bà, chỉ mong ông bà yên vui...' – Tôi thầm nguyện. Nước mắt rơi lặng trên khóe mắt...
Tết đến rồi, bóng chiều buông xuống dần. Nhìn bàn thờ ông bà, tôi lại nhớ về những kỷ niệm về quê nhà từ thời còn học lớp Bảy.
Hãy kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bạn - mẫu 9
Ai cũng chứa đầy những kỷ niệm từ tuổi thơ. Đặc biệt, những ngày đầu bước chân vào trường, gặp gỡ và kết bạn với bao thầy cô và bạn bè sẽ mãi là những kỷ niệm không thể nào phai mờ.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen ngợi về việc viết chữ đẹp và sạch sẽ. Tuy nhiên, môn toán lại là nỗi ám ảnh của tôi. Cô giáo đã cố gắng giảng dạy, hướng dẫn tôi một cách cẩn thận và chi tiết nhưng vì sự lo sợ của bản thân nên tôi không thể hiểu hết. Vì thế, cô đã đổi chỗ ngồi cho tôi, ngồi cạnh Hà – một trong những bạn giỏi toán nhất trong lớp. Việc học cùng nhau đã giúp tôi tiến bộ đáng kể. Tôi học được phương pháp học toán từ bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn tôi cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải một cách hiệu quả. Từ một học sinh yếu môn toán, tôi bắt đầu phát hiện niềm đam mê và sự yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, tôi không làm được bài. Tôi ngồi suy nghĩ gần như cả buổi để giải. Hà thấy điều đó và viết ra một tờ giấy nháp. Sau đó, bạn trao tờ giấy đó cho tôi. Tôi rất vui vì sự giúp đỡ của bạn nhưng cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Tôi nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ của thành công”. Tôi không muốn mình mãi yếu kém môn toán. Hà khuyến khích tôi mở tờ giấy ra chép. Nhưng tôi quyết định từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ. Khi chỉ còn khoảng năm phút nữa là hết giờ làm bài, những lời cô giáo đã dạy như bỗng hiện về trong tâm trí tôi. Tôi viết nhanh các công thức đã học, và nhận ra mình đã bỏ sót một phép tính. Tôi vội vã sửa lại bài làm. Khi chuông báo hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành bài kiểm tra.
Cô giáo trả bài và tôi nhận được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với nỗ lực của mình. Hà cũng rất vui khi thấy tôi đã tiến bộ hơn. Mỗi khi nhớ lại, tôi lại cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc trong lòng.
Hãy kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bạn - mẫu 10
Mỗi lần cơn gió thổi làm tôi cảm thấy lạnh lẽo. Khi bước vào nhà, tiếng 'choang' từ phòng bên vọng qua khiến tôi hoảng sợ. Tiếng vỡ của đồ đạc làm tôi cảm thấy thêm lạnh lẽo. Nó làm tôi nhớ lại một kỷ niệm đáng nhớ trong tuần vừa qua.
Ngày đó là một ngày lạnh nhất trong tuần. Buổi sáng, chỉ còn một mình tôi và con chó Cún ở nhà. Mẹ nhắc tôi rửa chén sạch sẽ và dọn dẹp nhà cửa. Từ giường xuống sàn, tôi cảm thấy lạnh buốt. Cún từ phòng mình chạy ra nhảy lên tôi. Tôi vuốt ve nó. Nó là một chú chó rất đáng yêu. Mỗi khi tôi trở về muộn từ trường, thấy chú đứng ở cổng, tôi thấy rất vui. Ở nhà, chỉ có một mình tôi và chú nhưng mà vui thật đấy. Chú thường nô đùa với tôi. Rất ít chó nào thông minh như chú. Chú luôn ở bên cạnh tôi, theo sau tôi khắp nơi. Ngày hôm đó, tôi thấy mình may một chiếc nơ cho chú. Loay hoay cả buổi sáng mới hoàn thành. Tôi cẩn thận buộc nó vào cổ chú, chú trông thật dễ thương. Chú và tôi nô đùa cho đến khi mệt mỏi. Khi nhìn vào đồng hồ, tôi bất ngờ phát hiện đã 10 giờ. Mẹ sắp về. Tôi nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa. Trong lúc đó, chú nằm ngay bên cạnh, nhẹ nhàng nhưng không quấy rối. Tôi nhớ ra việc phải rửa chén, nên tôi chạy lên múc nước. Chú nghĩ tôi đùa, cũng chạy theo. Tôi cố đuổi chú ra ngoài, nhưng chú không chịu. Khi đang rửa, tôi vô tình đẩy chiếc đĩa rơi xuống. Tôi hoảng sợ, khóc lên. Chú trông thật đáng thương. Chú cúi đầu xuống, im lặng.
– Mẹ ơi! Mở cửa cho con với!
Tôi lo lắng, đau đầu. Tôi từ từ ra mở cửa cho mẹ. Nhìn thấy tôi khóc, mẹ hỏi:
– Con sao vậy?
– Con... con... làm hỏng cái đĩa pha lê...
– Vì sao? Ai làm hỏng?
Mẹ tôi nghiêm khắc. Không nghĩ suy, tôi đáp:
– Là con... Cún.
Khi đưa xe vào nhà, mẹ tôi lấy cán chổi đuổi con Cún. Tôi thấy thương nó mà không thể làm gì được. Tại sao lại là tôi? Ánh mắt nó nhìn tôi, hỏi: “Tại sao mẹ lại đánh em?”.
– Tôi sẽ đưa nó ra ngoài sân.
– Mẹ ơi... đừng...
– Đừng gì? Đưa vào nhà rồi để nó phá à!
Tôi biết mẹ rất tức giận vì cả bộ đĩa có năm cái. Trước khi ra đi, ông để lại mỗi gia đình một chiếc và nói với bố:
– Hãy giữ gìn cẩn thận nhé con!
Nhưng tôi đã làm vỡ. Cả ngày đó, lòng tôi rối bời, bồn chồn. Con Cún không vui như mọi ngày, nó nằm im lặng, đôi mắt buồn thê thảm. Nó nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng. Đêm hôm đó, trời rét buốt, gió thổi mạnh làm lá chuối rơi rụng. Tôi cầu xin nhưng mẹ nói:
– Con có biết mẹ buồn như thế nào không?
Tôi im lặng nằm trên giường. Tôi không thể đóng mắt. Tiếng Cún sủa inh ỏi, cố gắng mò vào nhà. Chắc là nó đang rất lạnh! Nhớ lại ánh mắt của nó, tôi cảm thấy hối tiếc vô cùng. Tôi ôm mẹ và khóc:
– Mẹ ơi! Hãy tha lỗi cho con!
– Có chuyện gì đâu con? – Mẹ ngạc nhiên hỏi.
– Mẹ ơi, nếu con phạm lỗi, mẹ có tha lỗi cho con không?
– Tất nhiên là có con ạ.
Giọng mẹ vẫn dịu dàng khiến tôi cảm thấy lúng túng. Tôi kể hết cho mẹ nghe.
– Mẹ ơi, mẹ có thể trừng phạt con nhưng đừng để Cún ở ngoài nhé.
– Con ạ, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi. Mẹ không giận con đâu, con biết lỗi vậy là đủ rồi, con ạ!
Mẹ đứng dậy mở cửa. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Bật đèn, tôi rời giường xuống. Con Cún đi vào, cơ thể nó run rẩy, lạnh buốt. Tôi ôm nó vào lòng để ấm áp.
– Cún ơi, hãy tha lỗi cho tao nhé!
Sau đó, tôi cùng mẹ đốt lửa sưởi ấm cho nó. Trong ánh lửa, tôi nhìn thấy đôi mắt sáng của nó, đuôi ngoe nguẩy, đầu nó nằm trong lòng tôi. Tôi vuốt nhẹ bộ lông mềm mịn của nó. Đôi mắt nó lung linh, mơ màng.