Tác phẩm kinh điển “Lolita” đã ra đời hơn 60 năm trước nhưng vẫn là đề tài nóng hổi trong các cuộc tranh luận và nghiên cứu. Dù bị bác bỏ, 'Lolita' vẫn giữ được sức hút và giá trị của mình. Đọc “Lolita” đòi hỏi sự mở lòng và đổi mới trong suy nghĩ để hiểu và cảm nhận tác phẩm này.
Không thể phủ nhận rằng ngôn từ trong tác phẩm này rất đẹp và độc đáo, giống như sự si mê của Humbert dành cho “tiểu nữ thần” của mình. Mỗi đoạn văn đều đặc sắc, nhưng tôi muốn trích dẫn lúc Humbert gặp Lolita lần đầu tiên.
Tôi rình rập trong túi để tìm bảng giờ tàu, lén lút kiểm tra xem có chuyến nào sớm nhất. Khi đang đi theo bà Haze ra khỏi phòng ăn, bất ngờ tôi nhìn thấy mảng xanh lá - “piazza”, người hướng dẫn reo lên và đột nhiên, không một dấu hiệu nào, một con sóng xanh bất ngờ trào dâng trong lòng tôi và đó, quỳ trên chiếc chiếu dưới ánh nắng, gần như trần trụi, xoay mình trên đôi đầu gối, người yêu dấu ở Riviera đang nhìn tôi qua cặp kính râm.
Vẫn là cô bé ấy - đôi vai nhỏ mảnh mai, lưng trần mềm mại như lụa, mái tóc màu hạt dẻ. Một chiếc khăn đen buộc quanh ngực che đôi bầu vú của cô bé mà tôi từng vuốt ve vào một ngày bất tử trước đôi mắt già nua của tôi, nhưng ký ức về em vẫn còn tươi mới trong trí nhớ của tôi. Và như một người mẹ nuôi của một cô công chúa nhỏ trong truyện cổ tích, tôi nhận ra vết nốt ruồi nhỏ trên thân em. Một cảm giác lo lắng và hạnh phúc tràn đầy, tôi nhớ lại khoảnh khắc đã hôn lên vết thương do dải nịt quần của em gây ra - trong ngày cuối điên rồ và bất tử đó, đằng sau những “Roches Roses” (Tảng đá hồng)”. Hai mươi lăm năm sống đã trở thành một chấm nhỏ run rẩy trong tôi, rồi biến mất.
“Đây là Lo của tôi,” bà nói, “và đây là những bông hoa của tôi.”
“Vâng,”, tôi đáp, “vâng. Rất đẹp, rất đẹp, rất đẹp!”
Hình ảnh do Mai Trang thực hiện
http://bit.ly/MytourBook-Hợp-tác