Đỗ Phủ, còn được biết đến với biệt hiệu Thiếu Lăng dã lão, Đỗ Lăng bố y hay Đỗ Lăng dã khách, là một danh thơ lớn của Trung Quốc, nổi bật trong thời kỳ nhà Đường. Ông và nhà thơ Lý Bạch được coi là hai nhà thơ vĩ đại nhất trong lịch sử thơ ca Trung Quốc. Ông nổi tiếng với phẩm chất cao quý và tài năng lỗi lạc, được các nhà phê bình Trung Quốc gọi là Thi thánh hoặc Thi sư.
Năm 740, cha của Đỗ Phủ qua đời. Mặc dù có khả năng kế thừa một vị trí quan trọng từ cha nhưng Đỗ Phủ đã từ chối điều này để nhường cho một người em cùng mẹ. Vào mùa thu năm 744, ông gặp Lý Bạch lần đầu tiên, sự hợp tác giữa họ bắt đầu từ đó. Hai người có sở thích chung là thơ nên nhanh chóng trở thành bạn thân. Khi Đỗ Phủ còn trẻ, Lý Bạch đã là một nhà thơ nổi tiếng. Hai người đã viết nhiều bài thơ về nhau và chỉ gặp lại vào năm 745.
Tháng 12 năm 755, cuộc biến cố ở An Lộc Sơn đã kết thúc sau 8 năm, làm hủy hoại toàn bộ Trung Quốc một cách tàn khốc. Trong thời gian này, Đỗ Phủ đã trải qua những cuộc phiêu lưu, không thể ổn định do chiến tranh diễn ra liên tục.
Tuy nhiên, trong thời gian này, ông trở thành một nhà thơ đồng cảm với nỗi đau và khổ đau của những người dân bình thường. Những điều mà ông chứng kiến, những gì ông lo sợ hoặc hy vọng cho tương lai đều trở thành đề tài trong thơ của ông.
Năm 760, ông đến Thành Đô (tỉnh Tứ Xuyên), nơi ông sinh sống trong những năm tiếp theo. Mùa thu năm này, ông gặp phải những khó khăn, phải viết thư tới người quen để xin sự giúp đỡ. Ông nhận được sự giúp đỡ từ một người bạn và đồng nghiệp là Nghiêm Vũ, người đang làm tổng trấn tại Thành Đô. Thời gian hạnh phúc nhất trong đời của Đỗ Phủ là khi ông sống tại đó.
Trong suốt cuộc đời, Đỗ Phủ có nhiều hoài bão, với ước mơ lớn nhất là được một vị trí quan trọng để giúp đỡ dân chúng và quốc gia, nhưng ông không thể thực hiện được điều này. Cuộc sống của ông bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi cuộc biến cố ở An Lộc Sơn vào năm 755.
Mặc dù không nổi tiếng từ ban đầu, nhưng tác phẩm của ông đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong văn học Trung Quốc và Nhật Bản.