Một chút về tác giả
Bernard Werber là một trong số ít nhà văn Pháp theo đuổi “triết lý viễn tưởng” . Ông đã hoàn thành chương trình đào tạo về báo chí và tội phạm học, sau đó bắt đầu sự nghiệp làm phóng viên khoa học với tác phẩm đầu tay là bộ tiểu thuyết Kiến , gây sốt với những người yêu thích thể loại khoa học viễn tưởng. Bernard Werber tin rằng vũ trụ là một hằng số với vô số yếu tố tự nhiên, tâm linh, thực vật và hành trình của ông qua việc sáng tác là để khám phá và thôi miên người đọc về vũ trụ mà chúng ta đang sống. Với góc nhìn độc đáo về thiên nhiên, linh hồn và thậm chí cả người ngoài hành tinh, tác phẩm của ông luôn tạo ra cơn sốt trên toàn thế giới và đạt được thành công rực rỡ trong nhiều lĩnh vực. Sức hấp dẫn của ông đối với khoa học luôn là một bí ẩn lớn với mọi người.
Về tác phẩm
Tại nhà hát Chiếc Hộp Pandora đang diễn ra một buổi hội thảo về thôi miên, một trong số khách mời đã rất ấn tượng và bước lên sân tham gia trải nghiệm
“ Anh cảm giác như cái phòng hội trưởng thành này với những cánh cửa tròn nhìn ra dòng sông, đang là một ngục tối mà anh cần phải thoát ra, nhưng không có ngục giam nào, nhà thôi miên vẫn sẽ không bao giờ buông tha anh. Cô ấy xoay quanh chiếc ghế anh ngồi, như một con rắn vòng quanh con mồi.
Ở đây tôi không ám chỉ đến những kí ức ngắn hạn, Toledano ạ
Mà là những kí ức “ẩn kín” . Thậm chí là ẩn sâu đến như vậy. Chúng ta sẽ cùng khám phá những tầng lớp của những kí ức tiềm ẩn trong bạn, mà thường bị che đậy dưới bề mặt của những kí ức ý thức. Anh đã sẵn lòng khám phá những kí ức ẩn kín đó và biến chúng trở thành một phần của bản thân chưa?
Cô ấy đang nói gì thế nhỉ ?
“Kí ức ẩn kín” à? Xin lỗi. Tôi không hiểu ý cô ấy muốn nói gì.
Anh có thể khám phá điều đó nếu anh chấp nhận trải nghiệm. Tôi muốn thể hiện sự chân thành tuyệt đối, vì vậy tôi muốn thông báo rằng đây là lần đầu tiên tôi thực hiện trải nghiệm này trên sân khấu.
Thế à? Mình là người đầu tiên à? Nếu vậy thì cô ấy thật sự không kiểm soát được buổi biểu diễn của mình. Mình cần phải nhanh chóng trả lời, mọi người đang nhìn mình, hẳn họ thấy mình ngớ ngẩn lắm. Dù sao thì giờ cũng đã quá muộn rồi.
Anh nhăn mày rồi cúi đầu chấp nhận.
Anh đã sẵn lòng, vậy ta bắt đầu ngay thôi.
Cô ra dấu với trợ lý sân khấu. Ánh sáng tập trung vào Réne, trong khi cô ấy ở trong bóng tối.
Nhắm mắt lại. Thả lỏng. Hít thở sâu. Anh cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và sẵn sàng để trải nghiệm điều mới lạ và dễ chịu.
“ Thả lỏng” , câu nói luôn làm mình căng thẳng. Bắt đầu làm thế nào mới đúng…
Giờ hãy tưởng tượng một bậc thang. Bước xuống từng bước. Đã hiểu chưa? Anh đã đến trước cánh cửa tiềm thức. Anh nhìn thấy cánh cửa đó chứ ?
Mình hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Réne, Anh nghe tôi nói không? Anh vẫn ở đây với chúng tôi phải không? Hãy trả lời tôi. Anh có thấy cái cánh cửa kia không?
Chẳng cần mở mắt cũng biết mọi người đang quan sát. Nếu không thể tỏ ra chút lòng tốt, chắc chắn Élodie sẽ chỉ trích mình vì phá hoại buổi biểu diễn, vì mình không hứng thú với thôi miên mà chỉ muốn tham gia vào những màn trình diễn ma thuật kinh điển. Được rồi, mình sẽ cố gắng. Cô ấy đã hỏi mình điều gì nhỉ? À đúng, cái bậc thang. Bước xuống từng bước và thấy cái gì nhỉ? “Cánh cửa tiềm thức” , phải rồi.
Người thợ thôi miên hỏi lại:
Vậy anh đã thấy nó chưa?
Có vẻ như mình thấy được cái gì đó. Ừ , có lẽ là thế. Chắc chắn là vậy.
Thực ra, tôi đã nhìn thấy.
Thế thôi.
Cứ tiếp tục nói với tôi đi. Anh thấy cái gì hiện ra trước mắt thì mô tả chính xác cho tôi nghe. Chúng tôi đang lắng nghe anh đấy. Vậy cái cánh cửa tiềm thức đó trông như thế nào?
Làm bằng kim loại, dày dặn, bọc thép, có bản lề to tổ chảng cùng ổ khoá khổng lồ bị han gỉ.
Hãy tưởng tượng tôi đưa anh chìa khoá. Anh gắp chìa vào ổ. Anh xoay chìa, rồi nhấn, anh nắm tay nắm cửa xuống, từ từ đẩy cửa mở ra. Anh làm được không?
Không thể.
Cố gắng đi.
Nói thì dễ, cái ổ khoá han gỉ rồi còn đâu. Có lẽ tốt hơn là mở mắt và dừng lại. Nhưng mình cảm thấy cô ấy không cho phép mình dễ dàng từ bỏ. Thôi thì thôi, phải thử thách mới đúng.
Được rồi, cửa đã mở.
Hoan hô Réne! Anh nhìn thấy một hành lang với mấy cánh cửa được đánh số. Anh thấy chưa? Anh có thể mô tả chúng không?
Thảm đỏ dày, mấy cánh cửa màu trắng có số được khắc màu đen trên tấm bảng mạ vàng.
Cái số nào gần anh nhất?
Quá mờ. Phải nhìn kỹ hơn nữa.
111
Nghĩa là lúc này anh đang đứng trước cửa số 112. Điều đó đồng nghĩa với cuộc đời thứ 112 của anh! Tốt rồi. Bây giờ anh hãy chọn cuộc đời mà anh muốn thăm nhé.
Ờ thì.. cuộc đời nào mà tôi có hành động anh hùng nhất ấy.
Tốt lắm. Cánh cửa tương ứng với cuộc đời “anh hùng” sẽ sáng đèn đỏ. Anh thấy rồi phải không?
Vâng, đó là cánh cửa 109.
Đúng là ở đó có ba cuộc đời. Một cuộc đời mới đây, một cuộc đời hiện đại. Vậy anh chọn cánh cửa nào?
Tôi không thể yên tâm cho lắm.
Hãy làm đi, Réne. Đừng sợ. Có tôi ở đây. Tất cả chúng tôi đều ở đây, chúng tôi sẽ không để anh ngã đâu.
Được rồi, đã đến mức này thì tiếp tụi đi.
Xong.
Réne, hãy miêu tả chi tiết cho tôi xem anh nhìn thấy gì, nghe thấy gì, cảm nhận gì phía sau cánh cửa 109.
Réne run run, hai mắt anh cử động dưới mí, khuôn mặt anh truyền đạt vẻ sửng sốt tột cùng. Cuối cùng, anh thốt lên:
Tôi nhận ra hai bàn tay của mình.
Anh tiếp tục khám phá, từ từ chia sẻ với khán giả những phát hiện mới mẻ của mình.
Tâm trí của Réne nhận ra rõ hai cánh tay trong phần thân thể mà nó sinh sống. Những ngón tay đầy vết sẹo và móng tay đã hỏng hết. Hai bàn tay của anh ấy, nằm ngoài trời, trong bóng tối. Anh ấy bật ngọn lửa chống gió mà anh ấy tìm thấy trong túi và nhìn vào đồng hồ đeo tay, chỉ 05h 35.
Anh nhìn thấy những người khác xung quanh. Tất cả đều mặc đồng phục xanh như anh. Kiến thức lịch sử của Réne dễ dàng nhận ra rằng đó là đồng phục của quân đội Pháp trong Thế chiến I. Họ thở ra những đám mây khói trong không khí lạnh giá. Họ đã tụ lại dưới một cái hầm sâu hơn hai mét. Mùi rác và mùi thịt nướng lan tỏa xung quanh. Réne cảm thấy cơ thể lạnh buốt.
Tại sao tôi lại ở đây nhỉ?
Một quân nhân đội mũ lưỡi trai, vai gắn bình, thông báo sẵn sàng điểm danh. Một loạt tên được gọi ra.
Khi nghe tới “Hạ sĩ Hippolyte Pélissier”, Réne ngạc nhiên với việc mình phản ứng:
Đã có mặt!
Réne suy luận rằng Hippolyte Pélissier là 'kiếp trước' của mình trong 'kiếp sống trước' này.
Viên hạ sĩ đi duyệt binh. Khi đến gặp Hippolyte Pélissier, ông ta xem xét bảng tên của anh rồi nói:
Nghe đây, hạ sĩ, tôi biết lịch sử làm việc của anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh được phép lơ là về ngoại hình. Anh có trách nhiệm tự chăm sóc bản thân. Dù chúng ta đang trong tình trạng chiến tranh, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải mất đi sự lịch sự khi giết người. Hãy chải lại tóc của mình trước khi quan chức cấp trên tới.
Hiểu rồi, trung sĩ.
Hippolyte nhanh chóng chạy vào góc vệ sinh, đứng trước gương, chỉnh sửa tóc và làm gọn gàng bằng nước bọt. Lúc này, Réne Toledano hiện tại có thể nhìn thấy rõ gương mặt của mình trong kiếp trước, trong hình dạng của Hippolyte Pélissier.
Liệu đây có phải là mình không nhỉ?
Có lẽ cũng mới 20 tuổi. Ria mép mảnh màu nâu, tán phát nụ cười tự tin, sáp ong vuốt đều. Đôi mắt xám, mái tóc đen, môi mỏng, cằm sắc sảo. Nhìn vào gương, anh thấy lòng bình yên. Anh thêm chút nước bọt vào mái tóc. Tiếng gọi của viên trung sĩ vang vọng như tiếng sấm, kéo anh ra khỏi cuộc ngắm nhìn bản thân.
Hạ sĩ, anh đang làm gì thế? Anh nghĩ rằng bây giờ là lúc tự thưởng cho bản thân à? Quay trở lại vị trí của anh, giờ đã đến lúc kiểm tra rồi.
Hippolyte Pélissier quay trở lại hàng ngũ cùng với đồng đội. Viên trung sĩ yêu cầu tất cả kiểm tra súng trường và súng ngắn. Họ tuân thủ. Cuối cùng, có thông báo rằng đại tướng đã đến. Một người đàn ông với nhiều lon và mề đay trên người bước vào giữa các sĩ quan. Ông ta lên bục và bắt đầu diễn thuyết động viên các lính có mặt.
Xin chào các bạn. Tôi là đại tướng Nivelle
Mọi người đều ấn tượng vì họ đã từng nghe về nhà chỉ huy nổi tiếng này.
Hôm nay, ngày 16 tháng Tư năm 1917, tại vùng đất gần thành phố Laon này, chúng ta quyết định tiến hành cuộc tấn công nhằm phá vỡ hàng phòng thủ của quân Đức. Hàng phòng thủ đó chính là đường des Dames. Mỗi ba phút, bộ binh sẽ tiến lên một trăm mét. Điều này nhanh hơn so với Verdun, nơi chúng ta đã chiến thắng tại pháo đài Douaumont dưới điều kiện tương tự. Chúng ta sẽ áp dụng chiến thuật đã đem lại chiến thắng. Sau đó, đội xe thiết giáp Schneicher sẽ tham gia trận đầu tiên, đánh vào lực lượng phòng thủ của Đức để giảm bớt áp lực cho bộ binh. Mục tiêu là chiếm lấy khu vực phía nam Laon trước khi tối đến.
Hippolyte giơ tay lên.
Thưa đại tướng?
Đã có một số sĩ quan muốn làm dịu những kẻ hay gây rối, nhưng Nivelle vẫy tay rộng mở cho biết ông sẵn lòng lắng nghe anh nói.
Hippolyte tiếp tục hỏi:
Trên kia, lũ Đức ra sao ạ?
Viên chỉ huy quân sự cười mỉm.
Anh đã nghe thấy tiếng rền vang của đại bác trong vài ngày qua chưa? Lũ Đức đã bị phá hủy một cách dữ dội, hàng loạt trái phá đã bay từ xưởng Saint-Étienne. Tính đến thời điểm này, chúng ta đã bắn hạ được 5.310 khẩu đại bác, gồm hàng triệu trái phá nhỏ và hơn một triệu trái phá lớn. Chiến tuyến của đối thủ đã bị phá hủy hơn ba phần tư. Giờ chỉ còn việc kết thúc. Quân Đức đang gục ngã và kiệt sức. Chúng không đủ sức đối đầu với chúng ta, mà chỉ còn kháng cự yếu ớt. Các anh sẽ leo lên ngọn đồi kia và kết liễu chúng. Chính chúng ta, chính các anh, sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến.
(Chú thích: Robert Georges Nivelle (15 tháng 10 1856 – 22 tháng 3 1924) là một sĩ quan pháo binh người Pháp và trở thành tổng tham mưu trưởng quân đội Pháp trong Chiến tranh thế giới lần thứ nhất từ năm 1916 đến năm 1917)
Nhận xét về tác giả:
Trong thần thoại Hy Lạp, Zeus đã tặng Pandora một chiếc hộp và cảnh báo rằng không được mở ra. Tuy nhiên, Pandora đã không tuân thủ và từ đó, thế giới gặp rất nhiều tai ương, bệnh tật và chiến tranh. Duy nhất, hy vọng vẫn còn trong chiếc hộp. Dựa trên câu chuyện này, nhà văn Bernard Werber đã sáng tác tác phẩm, kể về quá trình khám phá vũ trụ và suy nghĩ của con người. Cùng với sự phát triển bản thân và nghiên cứu khoa học, ông đã ghi lại hành trình làm mới tri giác và tâm hồn thông qua thôi miên. Đó là khái niệm mới mẻ trong thế kỷ 21, liệu chúng ta nên nhìn lại bản thân và khám phá tiềm thức để chữa lành thay vì chạy theo vận may của cuộc sống.
Thôi miên hồi quy là hình thức trị liệu tâm lý giúp khám phá tiềm thức và đánh thức ký ức trong tiền kiếp. Linh hồn sống mãi và khi chết, nó sẽ chuyển đến một cơ thể mới, gọi là vòng luân hồi của linh hồn. Khoa học đã hỗ trợ bằng thôi miên, giúp kích hoạt và phát triển tâm thức. Tuy nhiên, việc thực hiện thôi miên hồi quy vẫn gặp nhiều hạn chế do yếu tố tâm linh và văn hóa, nhưng việc này cần nỗ lực và thời gian để chữa lành và phát triển linh hồn.
“Những tổn thương, tai nạn và biến cố đau buồn trong các tiền kiếp sẽ lưu lại trong linh hồn và truyền cho các tế bào ký ức. Khi trải qua sự việc tương tự, tế bào ký ức sẽ phản ứng như trong quá khứ, gây ra các chứng bệnh trong kiếp này.” (trích dẫn từ trithuc.vn)
Cuốn sách này phù hợp với những ai quan tâm đến tâm lý và suy nghĩ về mặt u ám của xã hội hiện nay. Chúc bạn đọc có những phút giây thư giãn thú vị cùng Chiếc hộp Pandora.
Tóm tắt bởi: Souriese - MyBook
Hình ảnh: Souriese