Ai đó đã từng nói rằng muốn trở lại tuổi trẻ, đầy những kỷ niệm, hồn nhiên, chỉ cần đọc văn của Nguyễn Nhật Ánh. Dù là tuổi trung niên, hoặc đã già cỗi, thậm chí là trẻ con, chúng ta đều cần những câu chuyện đó trong cuộc sống. Những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh luôn mang lại sự trong sáng, vui tươi và dịu dàng; những tinh thần và giá trị của tuổi thơ hiện lên rõ ràng. Được gọi là Người dẫn lối cho tuổi thơ, các tác phẩm của ông luôn được đông đảo độc giả yêu thích không chỉ vì nội dung nhẹ nhàng và sâu lắng mà còn vì chúng khiến người đọc nhớ về quãng thời gian đã qua một cách đầy ý nghĩa. Có thể nói, thời sinh viên là thời kỳ tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, đó là những năm thanh xuân sôi động, tràn đầy năng lượng và hứng khởi, nhưng cũng không thiếu những lo toan. 'Phòng Trọ Ba Người' của Nguyễn Nhật Ánh chính là một tác phẩm thể hiện rõ những giá trị của tuổi trẻ, hài hước và đầy nghị lực như chính bản thân thời sinh viên ấy.
Phòng Trọ Ba NgườiTrước đây, Chuyên, Nhiệm, và Mẫn học cùng lớp ở trường phổ thông. Sau khi đậu đại học, họ đi lên thành phố và thuê cùng nhau căn gác trọ này. Chuyên và Nhiệm học ở Đại học Tổng hợp Văn, Mẫn học ở Đại học Bách Khoa.Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh Nhiệm, một chàng trai vô tư và hồn nhiên, đang cố tán tỉnh Sương. Tuy nhiên, Sương nhanh chóng quay đi để lại Nhiệm ngơ ngác. Nhiệm là một nhân vật thú vị với tính cách phóng khoáng và vui vẻ. Khác với anh, Chuyên trưởng thành hơn, điềm đạm và chín chắn. Tình yêu giữa Chuyên và Sương được mô tả nhẹ nhàng và yên bình.
Cuối cùng là Mẫn - nhân vật đáng thương nhất trong ba người. Không ồn ào, náo nhiệt như Chuyên và Nhiệm, Mẫn trầm tính nhưng mang vẻ đẹp nội tâm. Tình yêu luôn là điều xa xỉ đối với Mẫn. Lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt, anh sống kín đáo và cô đơn. Chỉ khi đến năm lớp mười, Mẫn mới quyết tâm thay đổi. Dù cảm thấy mất tự tin về tật nguyền của mình, anh vẫn cố gắng thích nghi với cuộc sống và tìm kiếm kiến thức để tiến xa hơn. Mẫn trở nên hòa đồng hơn và tham gia vào mối quan hệ với Chuyên và Nhiệm. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy tự ti và chưa dám thể hiện tình cảm với phụ nữ.
Vì tự ti về tật nguyền, Mẫn từng tự gạt bỏ mọi mơ ước về tình yêu. Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn khao khát tình yêu. Điều đó được thể hiện khi anh đồng ý nói chuyện với Thu Thảo - một học trò. Anh tỏ ra rất rầu rĩ và cảm thấy mất tự tin khi chia sẻ về bản thân mình. Thu Thảo không hiểu và không chấp nhận điều đó.
Thu Thảo cho rằng, ngoài cô, Mẫn không thể yêu ai vì sẽ không ai... yêu anh. Suy nghĩ đó khiến cô không đối xử tốt với Mẫn, và gần đây có những biểu hiện tiêu cực.
Mẫn cảm thấy cổ họng khô khi nghe câu chuyện đó. Dù là sự bịa đặt, nhưng mặc cảm ấy vẫn tồn tại trong anh. Đây là lần đầu tiên Mẫn thừa nhận mình cảm thấy thiệt thòi. Nhưng khi nhận ra điều đó, anh không thể quay lại.
Mẫn lần đầu tiên nói về cảm giác bất lợi của mình. Dù ban đầu anh nghĩ đó chỉ là sự bịa đặt, nhưng khi nói ra, anh nhận ra nó thực sự tồn tại. Mẫn hiểu rằng anh không thể quay lại sau khi đã bước đi.
Khi kế hoạch của Mẫn bị phát hiện, anh nhận ra sự đau lòng trong trò chơi tình cảm của mình. Anh cảm thấy xấu hổ và mệt mỏi, như người đã thua cuộc trong một trò chơi.
Cảm giác đắng cay khi ước mơ của Mẫn bị vùi dập bởi sự ích kỷ của mình. Anh đã tạo ra một câu chuyện tình yêu không thực tế để che giấu sự tự ti và cảm giác lạc lõng. Mẫn là một nhân vật sâu sắc và nội tâm. Phần kết mở khiến người đọc đau lòng nhưng vẫn truyền tải thông điệp của tác phẩm.
Đánh giá chi tiết bởi: Quỳnh Như - MytourBook
Hình ảnh bởi: Quỳnh Như