Cũng đã qua 25 năm kể từ khi cuốn sách ‘Chờ Đợi Ánh Sáng Mặt Trời’ của tác giả Phạm Duy Tiến được xuất bản, nhưng nó vẫn không bao giờ lỗi thời. Là cuốn sách đầu tiên được đánh dấu là ‘Tủ sách Vàng’ và đã được tái bản nhiều lần, đặc biệt là một lần vào năm 2020, nội dung của “Chờ Đợi Ánh Sáng Mặt Trời” đã chứng minh mình là một cuốn sách đáng đọc. Cốt truyện khám phá tâm lý của những đứa trẻ bán báo, cơ nhỡ và những bí mật đằng sau lòng nhân ái của một số người tốt. Mặc dù cốt truyện rất thực tế nhưng không làm giảm đi sự căng thẳng, hấp dẫn của nó. Thông qua đó, chúng ta được nhìn vào một xã hội ngầm (tương tự như xã hội đen) của một tầng lớp có thể được coi là thấp hơn, mà ta không thể hiểu hết nếu không trải qua. Những đứa trẻ trong câu chuyện không có nơi nương tựa, có thể dễ dàng trở thành mục tiêu của những kẻ xấu, không có tuổi thơ, bị đè nặng bởi áp lực và đặc biệt là chúng đều mong chờ tình thương. Thay vì có may mắn như một số trong chúng ta với ‘mặt trời’ luôn ở bên cạnh, chiếu sáng, thì Nghĩa Choắt, Ngọc Phệ,.. - những đứa trẻ ở trại bán báo Xa Quê - đều đang ‘chờ đợi ánh sáng mặt trời’, mong đợi người sẽ mang ánh sáng đến chiếu sáng những góc tối của cuộc đời chúng. Một thông điệp ngắn gọn, nhưng sâu sắc; nó khiến ta nhận ra rằng trên cuộc đời này, mỗi người sẽ luôn có một mặt trời riêng của mình. Và điều mà chúng ta cần làm là kiên nhẫn chờ đợi.
- Chị….
Gương mặt của người phụ nữ trở nên khó chịu. Ơ, chẳng phải Lan đã quên nó rồi sao. Đứa bé Nghĩa Choắt nhỏ của Lan. Suốt ba tháng trước từ ngày ra tù, nó đã cố gắng tìm kiếm Lan nhưng không tìm thấy. Tai nó như có sấm nổ khi Lan bắt đầu nói:
- Đi ngay, ngay bây giờ, cậu đáng ghét!
Người đàn ông béo phì, tay nắm chặt đang dần tỉnh giấc. Giọng điệu của anh ta như tiếng khỉ rên vì cổ họng bị mỡ tắc:
- Biến đi!
Nghĩa Choắt nhìn thấy người đó bỏ đi. Mặt đất dường như đang lảo đảo. Khuôn mặt của cậu tái nhợt. Mồ hôi chảy ròng ròng trên đỉnh mũi. Chúa ơi, chị Lan đã đuổi cậu. Cậu hoàn toàn bối rối. Đấm vào mặt gã béo nhưng cậu mới tỉnh ngộ. Cậu vội vã chạy ra khỏi quán Mặt Trời! Khuôn mặt của Nghĩa Choắt ướt đẫm. Cậu khóc.
Cứ bước đi trên con đường, Nghĩa Choắt cảm thấy tuyệt vọng khi về đến nhà không biết là khi nào. Chưa đến giữa trưa đã qua. Dù bụng đói nhưng cậu không cảm thấy muốn ăn. Càng nhìn thấy bản thân mình trông lạ lùng như bầy rơm bị ướt đẫm, bác Hoát đang đứng ở cổng nhà, ngạc nhiên:
- Nghĩa Choắt, chuyện gì vậy?
Trước khi kịp trả lời, bác Hoát xuất hiện. Thường ngày bác ấy hiền lành như con gấu xiếc, nhưng lúc này, ánh mắt của bác đỏ ngầu như lửa đang bùng cháy.
- Ôi, chết rồi. Còn cái “từ điển” của tao sao?
- Tôi đã đưa cho khách từ sáng rồi ạ.
Kỳ lạ thay, bác Hoát mỉm cười ngay lập tức. Thấy rõ bác đang cố nén lại tiếng thở dài:
- Ừ, thế mà bác cứ tưởng!
…….Nước mắt của Nghĩa Choắt vẫn rơi không ngừng. Lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy tủi thân đến như vậy. Tại sao chị Lan không chấp nhận cậu? Còn đang đuổi cậu đi. Ôi chị Lan. Ngoài chị ra, em không còn ai thân thích nữa đâu. Bố cậu chưa từng thấy mặt. Mẹ cậu đã đi đâu đâu rồi, đi mãi. Bà ngoại nuôi cậu từ bé. Bà ấy đã ra đi. Không có nơi nào là nhà, cậu phải lang thang, phiêu bạt. Bà ơi!
Ngọc Phệ nhìn lên, đôi mắt an ủi và hối lỗi. Khuôn mặt của Nghĩa Choắt cũng tái nhợt không kém. Cậu thực sự hoảng sợ khi nghĩ về chị Lan. Ôi Chị Lan, nguy mất.
Nghĩa Choắt bị đẩy vào một căn phòng tối tăm. Khi đang điều chỉnh đôi mắt, cậu nhận ra ánh sáng từ đèn điện. Ồ, cậu run lên nhưng không phải vì điện giật. Điện giật thì không có gì sung sướng. Cậu nhắm mắt. Có phải cậu đang mơ hay tỉnh? Không mơ nữa. Cậu cảm thấy ấm áp trong vòng tay. Bên tai cậu nghe tiếng thì thầm dịu dàng:
- Ôi ánh sáng bé xíu của chị!
Nghĩa Choắt đẩy người phụ nữ ra, nhìn lại một lần nữa rồi ôm chị vào lòng. Cậu khóc thút thít:
- Chị Lan!
Buổi tối, chính chủ cơ sở từ thiện “Xa Quê” Nguyễn Hoát đi xe máy đến đồn công an để đón Nghĩa Choắt và Ngọc Phệ. Điều này là do công an đã gọi điện báo.
…..Ngọc Phệ run bần bật. Nghĩa Choắt bình tĩnh hơn nhưng vẫn cảm thấy lo lắng không kém. Họ chỉ cảm thấy an tâm khi thấy ông Hoát vẫn tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thật sự, vào ngày hôm sau, ông Hoát tổ chức một cuộc họp toàn bộ nhóm “Xa Quê”. Các khu vực hoạt động được phân công lại. Một nhóm gồm Nghĩa Choắt, Ngọc Phệ, Hiều Nhè, Tâm Thông Thái được giao nhiệm vụ thăm Hiền Sầu và thực hiện thử nghiệm bán báo ở ngoại ô. Mặc dù cặp đôi kia không biết rõ họ làm gì, họ chỉ coi họ là những người gây nhiễu.
………..Tối đó, bố của Hiền mang về một lô hàng được gói kỹ lưỡng. Đó là thuốc Nam. Lần này, ông Hoát nhờ mua nhiều hơn để giúp đỡ nhiều người hơn. Cả nhóm đều vui vẻ khi cùng nhau chơi. Đúng vào đêm trăng sáng. Trong rừng núi, ánh trăng làm cho mọi thứ trở nên tuyệt vời. Ánh sáng trăng rọi xuống vàng ươm. Trăng ở ngoại ô đẹp hơn so với trên phố. Cả nhóm cảm thấy hào hứng và Hiền đề xuất lên núi chơi. Việc lên núi là điều tuyệt vời nhất. Sau khi tắm trăng, ngồi thưởng trời, cảm giác thú vị không thể tả. Tất nhiên, cặp đôi kia không cần ai rủ, họ đã tự nhiên tham gia. Ngọc Phệ cũng thế, khi nghe Hiền nói, cậu ấy rất hạnh phúc. Cậu ấy cười vui vẻ. Cười đến mức, sau vài phút, cả nhóm mới quay trở lại chỗ cũ. Gã béo thích chơi nên không để ý. Nó quên mất rằng họ không lên núi để leo núi. Đúng, nếu nó đi thì càng tốt. Nghĩa Choắt nói với vội vã:
- Ừ, đi đi. Tao bị đau bụng nhưng hơi hơi thôi nhưng cũng khó chịu.
Một ý nghĩ bắt đầu nảy sinh. Kể từ khi thấy bố của Hiền mang thuốc về, tôi đã nghĩ mãi nhưng chưa tìm ra cách tiếp cận lang Trình. Thử mò mẫm thì cũng không được.
…….Nghĩa Choắt nói vội vàng:
- Thôi, các mày đi đi, trễ là khuya. Tôi phải nghỉ một chút.
Khi tất cả mọi người đi điều, Nghĩa Choắt bắt đầu rên rỉ. Anh ta đánh đập bộ gạch cống lên cục tre. Bố của Hiền Sầu sử dụng dầu gió để xoa bụng. Càng xoa, Nghĩa Choắt càng co quắp. Mặc dù tình huống có vẻ hài hước, nhưng anh ta cảm thấy đau thực sự. Mồ hôi chảy dài. Anh ta rên rỉ:
- Ôi, đau quá! Bác ơi, cho cháu đi nhà thương.
Thị trấn này hẻo lánh lắm, không có bệnh viện nào cả. Chỉ có một trạm y tế xa xôi, và đêm nay lại có ma nào tuần tra nữa. Bố của Hiền Sầu đề xuất:
- Hoặc là để bác đưa cháu đến ông lang Trình.
Dường như Nghĩa Choắt cứ muốn giữ vững bản lĩnh dù đau đớn:
- Ối ông lang Trình, chẳng liên quan gì tới bụng đau này cả. Ối, đau quá!
Bố của Hiền Sầu thực sự bực mình:
- Ở đây chúng ta phải nhờ ông ấy. Hãy đi đi. Nếu không, bác sẽ lo lắng lắm. Nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ rất tai hại.
Có vẻ đúng như vậy, nhưng Nghĩa Choắt vẫn giữ vững sự can đảm dù cảm thấy đau đớn:
Khi nhìn vào một trong những bức ảnh mà thầy Tường cho anh ta xem, Nghĩa Choắt bị sốc. Khuôn mặt của Lang Trình không còn trẻ trung nhưng cơ thể lại săn chắc như một ông già. Ông ta như một người già suy dinh dưỡng, với cặp mắt sâu và tóc dài bạc phơ. Khi chạm vào ánh mắt của Lang Trình, Nghĩa Choắt rùng mình. Mắt của ông ta thật sự khiến anh ta sợ hãi! Như mắt của những kẻ máy trong phim hoạt hình. Cảm giác đau đớn ban nãy lại quay về.
Đánh giá chi tiết bởi: Khuê Anh Hoàng - MytourBook
Ảnh: Khuê Anh Hoàng - MytourBook