Nếu bạn là một người hâm mộ của những câu chuyện tình yêu, thì chắc chắn không thể không biết đến những tác phẩm kinh điển như Đồi Gió Hú (Emily Bronte) hoặc Kiêu Hãnh và Định Kiến (Jane Austen). Và cũng trong chủ đề tình yêu, hôm nay, mình xin giới thiệu đến các bạn cuốn sách Khi lỗi thuộc về những vì sao.
Cuốn sách Khi lỗi thuộc về những vì sao của tác giả John Green gồm 25 chương với hơn 350 trang sách sẽ mang lại cho bạn đa dạng cảm xúc, như cách Jodi Picoult đã nhận xét “dữ dội…, dịu êm, nhiều tiếng cười và cũng lắm nước mắt”. Vậy, không để bạn phải chờ đợi lâu nữa, mình sẽ bắt đầu bài đánh giá của mình.
Cuốn sách kể về nhân vật chính là cô bé Hazel Grace Lancaster, mười sáu tuổi. Cô gái trẻ đã có cơ duyên gặp gỡ và quen biết với chàng trai hơn cô một tuổi Augustus Waters - nhân vật nam chính của chúng ta, khi tham gia Hội Tương Trợ.
Hội Tương Trợ là một sân khấu với các diễn viên trẻ mắc các loại bệnh ung thư biểu diễn cùng một vai. Và tại đây, tôi đã nói rồi, đó là tác dụng phụ của sự chờ chết!
Đúng vậy, dù còn nhỏ tuổi nhưng cô bé Hazel đã phải đối mặt với căn bệnh ung thư tuyến giáp và di căn vào phổi. Cô nhận thức rõ về căn bệnh này và quyết định đối mặt bằng cách tham gia vào những hoạt động ý nghĩa.
Tôi hiếm khi rời khỏi nhà, thường nằm một mình trên giường, nhai những cuốn sách, ăn uống không đều đặn, và dành thời gian suy ngẫm về cái chết. Ngồi trên sofa xem tập thứ ba của Siêu Mẫu Mỹ mùa trước, dù đã xem rồi nhưng tôi vẫn thích xem lại.
Cuộc sống của Hazel thay đổi khi cô gặp Augustus Waters - một chàng trai mười bảy tuổi, từng mắc bệnh u xương ác tính cách đây một năm rưỡi. Augustus là một chàng trai lém lỉnh với nụ cười duyên dáng và những phép ẩn dụ hấp dẫn.
“Thuốc lá sẽ không giết ai trừ khi họ châm nó và hút, và anh ấy chưa bao giờ châm điếu thuốc. Đó là một phép ẩn dụ, hãy nhìn đây: Chúng ta đặt thứ giết người này giữa hai hàm răng mà không cho nó sức mạnh giết chết bất kỳ ai.”
Từ đó, mối quan hệ đầy đau thương và đẹp đẽ của hai bạn trẻ bắt đầu. Buổi hẹn đầu tiên là xem phim ở nhà Augustus. Anh ấy lái xe đến đón Hazel, kỹ năng lái xe thật kinh dị - “Anh ấy rớt bằng lái ba lần rồi đó”, và cả hai đã trò chuyện trên đường đi đến nhà Augustus. Hazel chia sẻ về căn bệnh của mình cho Augustus, từ khi cô mười ba tuổi đã bị chẩn đoán mắc ung thư tuyến giáp giai đoạn bốn, trải qua cuộc phẫu thuật “nạo hạch cổ tận gốc”, sau đó là xạ trị và một số liệu pháp hóa học cho khối u phổi.
Lúc đó, tôi mười bốn tuổi. Phổi của tôi bắt đầu bị tràn dịch. Nhìn tôi lúc đó giống như sắp chết - tay chân sưng phù; da dẻ nứt nẻ; đôi môi luôn tím xanh.
Cuộc trò chuyện kết thúc khi Augustus đánh một cú cua gấp khiến lốp xe kêu rít vào một khu nhà với những bức tường cao khoảng hai thước rưỡi. Nhà anh ở phía đầu dãy bên trái. Và từ đó, họ bắt đầu chia sẻ những câu chuyện về bản thân, không chỉ về căn bệnh ung thư. Những câu chuyện về bóng rổ, gia đình và sở thích đọc sách dần được tiết lộ giữa hai bạn trẻ. Hazel giới thiệu cho Augustus cuốn sách yêu thích của mình, Nỗi Đau Tột Cùng, một cuốn sách mà cô nghĩ tác giả đã thấu hiểu cô một cách kỳ lạ.
Nó không phải là một cuốn sách quá xuất sắc; nhưng tôi cảm thấy như tác giả, Peter Van Houten, hiểu tôi một cách kỳ lạ và không tưởng. Nỗi Đau Tột Cùng là cuốn sách của riêng tôi, giống như cơ thể của tôi là của riêng tôi và suy nghĩ của tôi là của riêng tôi vậy.
Sau buổi hẹn đó, cả hai có ấn tượng tốt hơn với nhau. Augustus hứa sẽ đọc Nỗi Đau Tột Cùng - “cuốn sách kinh khủng với tiêu đề chán ngắt nhưng không viết về cuộc chiến tranh” anh nói. Và Hazel thì dậy khá muộn vì đã đọc Cái Giá của Bình Minh suốt đêm - lời hứa với Augustus.
Tôi ngồi đọc truyện, thỉnh thoảng nhìn những đứa trẻ đang chơi trong khu vui chơi mô hình tàu cướp biển. Hai đứa trẻ bò trong đường hầm, dường như không bao giờ mệt, làm tôi nghĩ đến Augustus Waters và trò ném bóng dở hơi.
Sau khi xem xong phim và rời rạp, tôi thấy có bốn tin nhắn từ Augustus.
“Hãy nói rằng bản truyện em đưa anh mất hai mươi trang cuối hoặc viện một lý do gì khác.
Hazel Grace, hãy nói với anh rằng anh chưa đọc đến kết truyện đi!
TRỜI ƠI LIỆU HỌ CÓ KẾT HÔN KHÔNG ÔI TRỜI TRUYỆN GÌ THẾ NÀY
Anh đoán là Anna chết và truyện đơn giản kết thúc ngay đó? TÀN NHẪN. Hãy gọi cho anh ngay nhé. Hy vọng mọi chuyện vẫn ổn.
Cuốn sách Nỗi đau tột cùng - với một kết thúc gây bất mãn, đã thúc đẩy lòng khao khát tìm kiếm câu trả lời của hai bạn trẻ. Peter Van Houten, một nhà văn sống ẩn dật mà ngay cả Hazel, một fan hâm mộ cuồng nhiệt, cũng không thể tìm ra. Nhưng nhờ có Augustus, họ đã tìm ra cách liên lạc với ông, gửi email, cùng trò chuyện về cuốn sách đến tận khuya và cùng nhau đến Amsterdam.
Xe đi qua một dòng kênh và từ trên cầu, tôi có thể nhìn thấy hàng chục căn nhà thuyền neo đậu dọc theo bờ. Giờ đây không còn gì giống với cảnh sắc ở Mỹ nữa. Hà Lan đã trở thành một bức tranh cổ kính nhưng rất thực tế - mọi thứ yên bình đặc biệt trong ánh nắng sớm - và tôi cảm thấy rất kỳ diệu dù hơi kỳ lạ khi sống ở một đất nước mà hầu hết mọi thứ đều được xây dựng bởi những người đã khuất.
Trước khi gặp Peter Van Houten, cả hai đã có những khoảnh khắc tuyệt vời ở Amsterdam. Đó là một bữa tối lãng mạn với rượu sâm banh ở một nhà hàng cao cấp. Họ có những cuộc trò chuyện sâu sắc hơn. Với ngôn từ tuyệt vời của tác giả, bạn như đang chứng kiến trực tiếp buổi hẹn hò này, từ không khí, biểu cảm đến suy tư của các nhân vật, tất cả đều được diễn đạt một cách tinh tế.
Từ việc bình luận về nhà hàng, tình trạng sức khỏe hiện tại và những kế hoạch trong tương lai, đến việc dự đoán kết thúc của cuốn sách mà cả hai đều yêu thích - Nỗi đau tột cùng, hai bạn trẻ đang hiểu nhau nhiều hơn, tình cảm của họ ngày càng sâu đậm. Bởi vì, bạn biết không, chúng ta chỉ chia sẻ những điều riêng tư, những nỗi đau và những kế hoạch cho người mà chúng ta yêu thương nhất thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, thậm chí Peter Van Houten cũng không biết cái kết cho cuốn sách của mình.
“Câu chuyện được tạo ra từ những bản phác thảo rời rạc trên tờ giấy, em ơi. Những nhân vật trong truyện không tồn tại bên ngoài những ý tưởng ấy. Họ đã trở nên như thế nào? Tất cả đều biến mất vào thời điểm kết thúc câu chuyện.”
Hazel phát điên, giận dữ, hét lên, thậm chí là vô cùng tức giận, mỗi từ mỗi câu chỉ để đạt được thông tin mà cô ấy đã được hứa. Đây là một biến cố cảm xúc điên cuồng trong tâm trạng của nhân vật. Không còn là cô bé thụ động, lạc lõng và mờ nhạt với mọi thứ xung quanh, bây giờ, ngọn lửa tuổi trẻ, của những ước mơ, đang rực cháy trong cô bé. Hazel bây giờ mới thực sự sống theo tuổi của mình, tuổi mười sáu, tuổi mà sức trẻ đang phô diễn mạnh mẽ nhất, là tuổi mà mỗi người đều có những cảm xúc mãnh liệt như những cơn mưa bất chợt.
Nhờ sự quyết đoán của Augustus, cuốn sách Nỗi đau tột cùng cuối cùng cũng có được cái kết, một cái kết mà Augustus viết cho Hazel. Và một lần nữa, Nỗi đau tột cùng như một sợi dây hồng, nối liền hai tâm hồn gần nhau hơn nữa.
“Anh sẽ viết phần kết cho em. Anh sẽ viết, anh sẽ viết. Viết tốt hơn bất kỳ cái ý tưởng vớ vẩn nào mà ông già say rượu kia có thể viết ra. Ông ta toàn bộ là đầu óc pho mát Thuỵ Sĩ. Ông ta thậm chí còn không nhớ đã từng viết cuốn sách này. Anh có thể viết tốt hơn cả ông ta. Sẽ có máu, sự dũng cảm và hy sinh. Một sự kết hợp hoàn hảo giữa Nỗi đau tột cùng và Cái giá của Bình minh. Em chắc chắn sẽ thích nó.”
Nhưng niềm vui chỉ kéo dài trong vài ngày ngắn ngủi, ngay trong ngày cuối cùng ở Amsterdam, Augustus đã tiết lộ cho Hazel biết sự thật về tình trạng sức khỏe hiện tại của mình. Rằng bây giờ, ung thư đã lan rộng khắp cơ thể anh, các tế bào đã di căn khắp mọi nơi. Điều này có nghĩa là Augustus không còn sống được bao lâu nữa.
Các ngày tiếp theo trở thành những ngày sống không hơn không kém. Đau đớn, chật vật chiến đấu với căn bệnh ung thư xương đã lan ra khắp cơ thể.
Vài ngày sau khi ra viện, mọi ước mơ của anh cuối cùng cũng bị cướp mất mãi mãi. Bác sĩ phải sử dụng nhiều thuốc hơn để giảm đau cho anh. Anh được chuyển lên lầu trên, vào một giường bệnh gần cửa sổ trong phòng khách.
Nhưng cuối cùng, điều đã được dự đoán cũng đã đến. Nó mang theo nỗi đau tột cùng cho tất cả nhân vật trong câu chuyện và độc giả. Một nốt nhạc buồn lặng lẽ mang theo nỗi đau của cả câu chuyện.
Augustus Waters qua đời tám ngày sau buổi diễn tập tang lễ đó, tại Bệnh viện Memorial, trong phòng chăm sóc đặc biệt, khi căn bệnh ung thư đã di căn khắp cơ thể anh, cuối cùng đã làm tim anh, cũng là một phần của cơ thể anh, ngừng đập.
Và như đã nói trước đó, Nỗi đau tột cùng là cuốn sách mở ra cao trào và cũng là màn kết thúc cho câu chuyện tình đẹp của Augustus và Hazel. Do đó, phần kết thúc mà Augustus viết cho Hazel chính là phần kết của cuốn sách Khi lỗi thuộc về những vì sao này.
Dưới đây là toàn bộ đánh giá của tôi về cuốn sách Khi lỗi thuộc về những vì sao. Để thấu hiểu hết mọi cảm xúc mà cuốn sách truyền đạt, thì đừng ngần ngại, hãy nhanh tay sở hữu cuốn sách này ngay. Mặc dù kết thúc có vẻ buồn, nhưng lại mang trong đó một điều ngọt ngào. Có vẻ mâu thuẫn phải không? Bạn biết không, điều ngọt ngào đó chính là từ phần phác thảo kết thúc của cuốn Nỗi đau tột cùng mà Augustus viết cho Hazel!
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian để đọc đánh giá của tôi.
Đánh giá chi tiết bởi: Ngọc Bích – MytourBook
Ảnh: Ngọc Bích